[TCF 2] Chương 163: Chúng ta đã phạm một sai lầm...! (9)

Ba món đồ được đặt trên ba bàn thờ.

Nhẫn, vương miện và thanh kiếm.

"Chờ đã."

Cale giơ tay ngăn cản Choi Jung Soo, người đề nghị lấy kho báu.

"Chúng ta có nên chờ chút không?"

Cale gật đầu trước câu hỏi của Choi Jung Soo.
Sau đó cậu nhắm mắt lại.

'Có gì đó kì lạ.

Không có vấn đề gì xảy ra cả?'

Cậu tự hỏi mình và những năng lực cổ đại.

'Đĩa của tôi không có vấn đề gì à?'

Ngọn lửa hủy diệt đã trả lời.

- Ừ. Không có. Ồ, tôi đoán là đĩa của cậu bây giờ đã cứng cáp hơn một chút rồi.

Sinh lực của Trái tim lẩm bẩm.

– Đó không phải là điều đáng mong đợi sao? Tấm đĩa gần như bị phá hủy của cậu được kết nối bằng một loại chất kết dính chắc chắn hơn thủy tinh rất nhiều. Đáng lẽ nó phải trở nên mạnh hơn nhiều so với tấm ban đầu của cậu ấy chứ? Hơn nữa, có lẽ cậu ta ho ra máu liên tục nên đã phát triển khả năng chịu đựng mấy cái như này?

Cale phớt lờ lời bình luận của Mít Ướt và hỏi một câu hỏi khác.

'Nước Mắt Rồng đã được hấp thụ đúng cách phải không?'

Chất lỏng chứa mọi thứ của Rồng được gọi là Nước mắt Rồng.

– Uhh... Trúng số... Siêu trúng số.

Nước Nuốt Trời trả lời bằng giọng ngơ ngác.

'Tôi tưởng cô nói rằng cô cũng có thể nhận được những khả năng mới?'

Nước Nuốt Trời nói rằng nó dường như đã nhận được một số khả năng mới sau khi hấp thụ Nước mắt rồng.

– Uhh... Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ cần phải sử dụng chúng để tìm hiểu thêm... Có vẻ cả ba đều là khả năng tấn công?

Nước Nuốt Trời hiện đã tăng 300% sức mạnh tấn công.

Nhưng những khả năng mà nó nhận được dường như cũng tập trung vào năng lực tấn công.

'Ồ.'

Cale rất ngạc nhiên.

Cale chủ yếu sử dụng Ngọn lửa hủy diệt và Đá tảng khổng lồ đáng sợ để tấn công cho đến bây giờ.

Trước đây cậu chưa bao giờ sử dụng Nước Nuốt Trời đến mức giới hạn. Tuy nhiên, sức mạnh tấn công của năng lực đó đã được nhiều người biết đến.

Giờ đây, sức mạnh đó thậm chí còn mạnh hơn và có nhiều khả năng tấn công?

'Ồ.'

Cậu chỉ có thể thở hổn hển.

Ngọn lửa hủy diệt nhận xét một cách thờ ơ.

– Đợi đã, thanh lọc bằng lửa và tiêu diệt mọi thứ bằng nước. Vậy thì sẽ không dễ dàng đánh bại Huyết Giáo sao?

'Tôi hiểu, phải không?'

Cale cảm thấy tim mình đột nhiên đập dữ dội.
Thình thịch. Ông lão hay khóc nhè thận trọng nhận xét, tim đập thình thịch vì phấn khích.

– Nhưng umm... Chẳng phải chúng ta cũng phải nghĩ đến sự phục hồi sau khi sử dụng sức mạnh đó sao?

'Hửm?'

– Nếu sức tấn công tăng 300% và Cale sử dụng nó cùng với các khả năng tập trung vào tấn công... Liệu cơ thể cậu ấy có chịu được không?

Ông lão nói thêm.

- Lập tức.

Cale nao núng.

– Sức mạnh cho phép Cale tự mình di chuyển trong khi mọi thứ khác gần như đã dừng lại theo thời gian. Sức mạnh cho phép cậu tồn tại một mình trong một dòng thời gian khác.
Giọng ông lão rất nghiêm túc.

– Cơ thể của Cale bị tổn thương đáng kể và cậu ấy phải vật lộn để trụ vững khi sử dụng sức mạnh đó. Tôi vẫn thấy sợ khi nghĩ đến việc lúc đó tôi đã phải đặt tất cả mọi thứ vào trái tim cậu ấy để giữ cho tên khốn này sống sót. Huhu.

Ông lão bắt đầu rơi nước mắt.

– Hức hức. Nhưng nếu cậu cố gắng sử dụng sức mạnh mới này để xem sức mạnh của nó thì sao?! Huhu. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta sử dụng nó đến giới hạn và cơ thể cậu ta bị tổn hại...! Vậy thì con Rồng con đó cũng sẽ hủy diệt thế giới! Chẳng phải cậu nhóc ấy cũng sẽ hủy hoại tôi sao? Huhuhuhuhuuuuuu.

Cale phớt lờ tiếng khóc của ông.

Tuy nhiên, cậu phải thừa nhận rằng Sinh lực của Trái tim đã đúng.

'Ừm. Vâng.'

Cậu đã quyết định.

'Hãy tránh sử dụng sức mạnh này đến giới hạn của nó.'

Cậu cảm thấy mình không nên làm vậy.

Cậu nghe thấy giọng nói của Nuốt Trời.

– Xì xụp. Tôi muốn sử dụng nó đúng cách ít nhất một lần. Tôi cảm thấy như mình có thể hạ gục một vị thần chết tiệt nếu tôi làm như vậy. Xì xụp.

Cale phớt lờ tiếng xì xụp.

Phản ứng của cô càng khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn, cậu càng muốn kiểm soát nó cẩn thận hơn.

'Dù sao thì đĩa của mình vẫn ổn và sức mạnh ngày càng mạnh hơn. Phong ấn của S Nước Nuốt Trời cũng bị loại bỏ hoàn toàn.
Tất cả đều tốt đẹp."

Cale nở nụ cười hài lòng khi mở mắt ra.

"Nhân loại, ngươi có thực sự ổn không?"

Cale trả lời câu hỏi quan tâm của Raon mà không hề do dự.

"Ừ. Ta rất khỏe."

Khuôn mặt của Raon trở nên kỳ lạ trước câu trả lời đó. Nhóc ấy rất vui nhưng khuôn mặt nhóc trông như thể đang thắc mắc liệu cậu có thực sự ổn như vậy không.

"...Ta có một cảm giác không ổn vì lý do nào đó, nhân loại! Hãy cứ thành thật rằng ngươi không ổn đi!"

'Cái gì?'

Cale phớt lờ Raon và đi về phía bàn thờ.

Choi Jung Soo nhanh chóng theo sau cậu.

"Ồ. Có lẽ là do Rồng đã hy sinh cơ thể của mình để bảo vệ nhưng ngay cả màu sắc của những món đồ này cũng không đùa được đâu."

Đúng như Choi Jung Soo đã đề cập, những món đồ này trông rất đẹp mặc dù đã lâu không ai chăm sóc chúng.

Đầu tiên là chiếc nhẫn.

"Nhân loại, cái này trông giống một chiếc vòng tay hơn là một chiếc nhẫn!"

Chiếc nhẫn được cho là của Chúa tể rồng Aipotu rất lớn.

Choi Jung Soo nói ý kiến ​​của mình với Raon bằng giọng nghiêm túc.

"Ừm. Tôi đoán kích thước của một con Rồng trưởng thành là từ 20 đến 30 mét. Nếu đó là một chiếc nhẫn đeo trên ngón chân của một con Rồng thì nó phải có kích thước như thế này. Nếu Raon sử dụng nó, có lẽ chúng ta phải quấn nó quanh mắt cá chân của nhóc ấy."

Cale bước tới và quan sát chiếc nhẫn.

Có một vị thần ở giữa chiếc nhẫn lớn với một viên ngọc nhỏ bên trong.

'Hửm?'

Cale đột nhiên nao núng.

'Chuyện gì vậy?

Viên ngọc này có gì đó kỳ lạ.'

"!"

Cale khẩn trương lùi lại.

"Có chuyện gì vậy, Cale-nim?"

"Gì vậy?"

Choi Han và Choi Jung Soo tiếp cận Cale như thể họ thấy phản ứng của cậu có gì đó kỳ lạ.

"Nhân loại, nó là cái gì vậy?"

Ngay cả Raon cũng tiến lại gần và cố nhìn vào chiếc nhẫn...

Cale dùng lòng bàn tay che mặt Raon.

"Puuuuuu! Nhân loại, ngươi đang làm gì vậy?! Buông ta ra!"

Cale phớt lờ lời càu nhàu của Raon và nhìn Choi Jung Soo khi anh ta hướng cằm về phía chiếc nhẫn.

"Hãy nhìn vào viên ngọc đó."

"Tôi xem qua nhé Cale-nim?"

Cale do dự một lúc trước lời nhận xét của Choi Han trước khi lắc đầu.

"Không, anh quá thuần khiết."

Choi Jung Soo nhìn Cale như thể anh vừa nghe thấy điều gì đó không nên nghe nhưng Cale nghiêm khắc bảo anh đi.

"Nhanh lên và nhìn xem."

"Haaaaaa."

Choi Jung Soo thở dài trước khi nhìn viên ngọc trên chiếc nhẫn.

"Ế!"

Anh ta quay lại vì sốc.

Anh nhìn Cale.

"Đó là một đôi mắt phải không?"

Cale hỏi và Choi Jung Soo trả lời.

"Đúng! Đó là đôi mắt!"

Choi Han nghiêng đầu và Choi Jung Soo giải thích.

"Có những con mắt đang chớp trong viên ngọc."

Ực. Cậu nuốt nước bọt trước khi thận trọng tiếp tục nói.

"Đó chắc chắn là mắt rồng."

Choi Han nao núng nhìn Cale và Raon ngừng càu nhàu để nhìn Cale qua kẽ ngón tay.

Cale gật đầu sau khi cả ba người họ nhìn cậu.

"Tôi đồng ý rằng đó là đôi mắt của Rồng."

Khoảnh khắc cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn...

Có thứ gì đó bên trong nó chợt nhấp nháy.

Cậu nhìn kỹ hơn rồi nhận thấy rằng có một đôi mắt đang nhìn mình.

Đó chắc chắn là mắt rồng.

Quan trọng hơn...

"Nó là đôi mắt màu tím."

Choi Jung Soo gật đầu trước lời nhận xét của Cale với vẻ mặt cứng đờ.

"Ồ thật tuyệt vời. Màu tím-"

Anh chợt rùng mình.

Mặt Choi Han cũng cứng đờ.

Cale hỏi Choi Jung Soo một câu hỏi khác.

"Cậu có nghe thấy giọng nói đó không?"

"Tiếng nói?"

"...Hãy nhìn vào nó một lần nữa. Nhưng hãy làm đội vào chiếc mũ tre của cậu."

Choi Jung Soo không hài lòng nhìn chiếc nhẫn trước khi đội chiếc mũ tre che mặt và đi xem lại viên ngọc.

Sau đó anh ta nao núng.

"Ế!"

Anh nhanh chóng quay lại.

"Tôi nghe thấy một giọng nói......!"

"Nó nói gì?"

Choi Jung Soo mở miệng vài lần trước câu hỏi bình tĩnh của Cale trước khi trả lời.

"...Đây là đâu?"

Cale gật đầu.

"Tôi đoán nó khác với những gì tôi nghe được."

"Nó đã nói gì với cậu?"

Cale nghĩ về tình hình trước đó.

Đôi mắt màu tím trong viên ngọc đã trừng mắt nhìn Cale và hỏi.

"Ngươi là ai?"

Đó là những gì nó hỏi.

Khóe môi của Cale cong lên.

Cậu rút trong túi ra một chiếc túi vải, tiến lại gần chiếc nhẫn và cầm lấy nó không chút do dự. Sau đó cậu nhìn vào viên ngọc.

– ...Ngươi là ai... Sao ngươi dám... đồ của một chúa tể......

Cậu lại nghe thấy giọng nói đó.

Giọng nói như vọng tới từ nơi xa xăm, chìm sâu trong lòng biển sâu. Nó bị ngắt quãng và chỉ có thể nghe thấy lờ mờ, nhưng...

Đó chắc chắn là giọng nói của ai đó.

Giọng nói chứa đựng sự giận dữ, bất ngờ...

'Và sợ hãi?'

Một cảm giác sợ hãi kỳ lạ trong giọng nói.
Cale xác nhận rằng khuôn mặt mà viên ngọc nhìn thấy chính là khuôn mặt của Kim Rok Soo thời trẻ trước khi mỉm cười thanh lịch.

"Có vẻ như hắn không thể nghe thấy giọng nói của tôi."

Sự tồn tại trong viên ngọc dường như không thể nghe thấy Cale.

– Ngươi đang nói gì vậy... Nhanh lên... trả cái đó... cho ta......

Dựa trên những gì Rồng đã nói.

Cale đặt chiếc nhẫn vào túi vải mà không chút do dự. Sau đó cậu buộc chặt miệng túi.
Rồi Cale thờ ơ nói với hai Chois và một con Rồng con đang nhìn mình.

"Tôi nghĩ viên ngọc này được kết nối với một con Rồng sống ở đâu đó."

Con rồng đó đã bảo Cale mang chiếc nhẫn đến cho hắn trong khi thể hiện cơn thịnh nộ, sốc và sợ hãi.

Có bao nhiêu sự tồn tại như vậy có thể tồn tại?

Hơn nữa, chiếc nhẫn này là của Chúa tể Rồng.

Về cơ bản, rất có thể con Rồng liên kết với chiếc nhẫn này chính là Chúa tể Rồng của Aipotu.

"Cale. Có lẽ con rồng đó-"

Choi Jung Soo chưa kịp nói hết câu thì Cale đã bình tĩnh trả lời.

"Chúa tể rồng của Aipotu. Có vẻ như hắn là con mồi tiếp theo của chúng ta."

Chúa tể rồng của Aipotu, con rồng bị nghi ngờ mang thuộc tính thời gian, Chúa tể rồng hiện chỉ là 'một nửa' Chúa tể vì không có chiếc nhẫn.

Cũng có thể con Rồng này là thủ lĩnh của Máu Tím.

'Việc mắt hắn có màu tím càng khiến tôi tin là như vậy.'

Nụ cười ngày càng lớn trên khuôn mặt của Cale.

< Thật dễ dàng để được chấp nhận làm chủ nhân mới của chiếc nhẫn. >

< Ta cũng sẽ viết chi tiết về công dụng của chiếc nhẫn ở bên dưới. >

Maxilienne, Rồng ban tặng. Thông tin bà để lại đã được ghi lại trong tâm trí Cale.

'Nó sẽ khá hữu ích nếu chúng ta sử dụng đúng cách.'

Tất nhiên, Cale không hoàn toàn tin vào những thông tin mà Maxillienne để lại.

Cậu không thể tin tưởng một con Rồng đã sẵn sàng đẩy gánh nặng giải cứu thế giới của chính mình cho một con Rồng con.

Chắc chắn phải có bí mật nào đó về chiếc nhẫn này mà bà ấy đã giấu họ.

'Bà ấy thậm chí còn che giấu sự thật rằng nó có liên quan đến Chúa tể Rồng hiện tại.'

Cậu sẽ quay lại Roan và đưa chiếc nhẫn này cho những con Rồng của họ để tìm ra chính xác cách thức và vị trí sử dụng nó.

Cale cầm chiếc túi đựng chiếc nhẫn trước khi chuyển sang bàn thờ tiếp theo.

"Nhân loại, đây là một thanh kiếm gỗ!"

Thanh kiếm được sử dụng bởi Hiệp sĩ hộ mệnh của Chúa tể rồng... Nó được làm bằng gỗ.

"Hừm."

Choi Jung Soo nhìn chằm chằm vào nó trước khi bình luận.

Không có bất kỳ phản ứng kỳ lạ nào cả. Nó có thay đổi nếu cầm trên tay không?

Cale, người đang rút bao tải ra, trả lời câu hỏi của anh.

"Rõ ràng thanh kiếm này chỉ có thể được sử dụng đúng cách khi nó có chủ nhân."

"Làm sao xác định được chủ nhân?"

Choi Jung Soo là người hỏi nhưng Choi Han cũng tò mò về điều đó.

"Máu."

Cale thờ ơ trả lời trước khi mở bao tải.

"Khi ai đó nhỏ máu vào lỗ trên chuôi kiếm, thanh kiếm sẽ nhận ra chủ nhân của nó và biến thành hình dạng hiệu quả nhất dành cho chủ nhân của nó."

Cale ra hiệu cho Choi Han bằng ánh mắt.

"Đặt thanh kiếm vào đây."

"Vâng, Cale-nim."

Choi Han thận trọng nhặt thanh kiếm lên.

"!"

Sau đó anh ta nao núng.

"Gì vậy?"

Cale bị sốc và tiếp cận anh. 'Trông có vẻ bình thường, nhưng có gì đó không ổn?'

"Ừm, nó đang đập."

"...Huh?"

"Thanh kiếm này đang đập như một trái tim."

'Tên này nói gì vậy?'

Cale đưa tay về phía thanh kiếm và thờ ơ nhận xét.

"Một thanh kiếm không có sự sống, vậy làm sao nó có thể giống như một trái tim-, trời má! Nó thực sự đang đập à?

Bụp. Bụp.

Thanh kiếm đang đập.

Nó đập rất chậm, theo một tốc độ nhất định.
Gần như là nó đang ngủ vậy.

"Ho."

Một cái có mắt, một cái có nhịp đập như trái tim.

Tất cả những kho báu này có vẻ đều thật sự kỳ lạ.

'Đây có phải là điều tốt?'

"Việc này có vẻ hơi khó chịu."

Cale có thể thấy hai Chois và Rồng con lặng lẽ gật đầu đồng ý.

"Nhân loại, điều này cũng khiến ta cảm thấy hơi khó chịu. Hãy lấy những thứ này và hỏi ông Rồng Vàng về chúng."

Mọi người đều có cùng quan điểm.

Cale nhanh chóng đặt thanh kiếm gỗ vào bao tải.

"Nhân loại, ta có thể bịt kín miệng bao và các lỗ hở được không?"

"Raon, quả là một gợi ý tuyệt vời."

Cậu khen ngợi Raon trước khi đến gần chiếc vương miện, báu vật cuối cùng.

"Cale-nim. Cảm giác này-"

"Nhân loại, cái này-"

Một con người và một con Rồng có vẻ khá bất an.

"Mm."

Cale cũng rên rỉ.

Từ xa thì không rõ, nhưng nhìn gần-

'Nó giống với chiếc vương miện mà tôi có?'

Món đồ mà cậu đã lấy trộm trong quá khứ khi đột nhập vào nhà Clopeh.

Đó là chiếc vương miện hấp thụ máu của Rồng.

Một chiếc vương miện trông khá giống nó đang lấp lánh dưới ánh sáng mana khi được đặt trên bàn thờ.

Đế chế cuối cùng của Aipotu. Hoàng đế đầu tiên của Đế chế đó. Chiếc vương miện được cho là đã được sử dụng bởi Hoàng đế đã hạ gục một con Rồng.

"Cale-nim, tôi nghĩ tốt nhất là nên bỏ nó vào túi ngay lập tức."

"Choi Han nói đúng! Đừng nhìn và cứ đặt nó vào đi!"

"...Có vẻ như vậy phải không?"

Cale đồng ý, rút ​​ra một chiếc túi khác, nhặt chiếc vương miện lên và cố nhét nó vào trong.
Onggg-

Cậu sẽ làm vậy nếu bên trong áo sơ mi của cậu đột nhiên không nóng lên.

"Ugh."

Cale loạng choạng trước sức nóng đột ngột và Raon khẩn trương tiếp cận cậu.

"Nhân loại! Vương miện này có vấn đề à? Hãy vứt thứ này đi!"

"Không sao đâu."

Cale đặt chiếc vương miện bỏ vào túi và buộc nó lại như thể không có vấn đề gì.

Cậu thậm chí còn không thèm nhìn kỹ nó.
Sau đó cậu rút những chiếc túi ra khỏi túi không gian.

"Giữ lấy!"

Mana đen của Raon quấn quanh ba chiếc túi và phong ấn chúng.

"Giờ thì ổn rồi!"

Cale nhanh chóng đặt ba chiếc túi vào túi không gian. Thứ này ban đầu được sử dụng cho đá ma thuật, nhưng cậu đã giao những viên đá ma thuật cho Raon để sử dụng cho những vật phẩm này.

"Ta cũng sẽ phong ấn túi không gian lại!"

Raon cũng buộc chặt chiếc túi này bằng mana đen của mình.

Chỉ khi đó Cale mới lấy túi không gian của mình ra.

Sau đó cậu đưa tay vào trong.

Cậu chộp lấy món đồ muốn lấy.

'Đúng như dự đoán, là cái này.'

Chiếc vương miện hấp thụ máu rồng mà Cale sở hữu...

Nó không còn nóng lên nhiều như nãy nữa mà đang rung chuyển.

'Có thực sự có một số điểm tương đồng giữa những chiếc vương miện này không?'

Vì Cale có suy nghĩ như vậy...

– Đôi khi một cộng một là một trăm.

...Hào quang thống trị.

Cậu nghe thấy giọng nói của tên khốn đó.
Chủ nhân của sức mạnh lừa đảo.

– Pfft.

Hắn cười khúc khích với giọng trang trọng.

- Kết hợp hai vương miện!

Sau đó đặt nó lên đầu của cậu!

'Haa, đầu của tôi.'

Cale nhắm mắt lại.

– Một luồng khí thậm chí có thể khiến cả Rồng cũng phải quỳ gối trước mặt cậu sẽ tỏa ra từ cậu!

Hãy làm cho ngay cả các vị thần cũng phải thu mình lại trước sự hiện diện của cậu!

'...Cũng là khá tốt?'

Khóe môi của Cale từ từ co giật khi chúng dần nhếch lên.

Xưởng công Wi bước xuống tầng hầm vào lúc đó.

"Thiếu gia Kim-nim, Quyền Vương đã đến."

Quyền Vương đã mang tiên thảo đến.

Đã đến lúc hiệp hai bắt đầu.

Những loại tiên thảo này được cho là có thuộc tính lửa và đất.

– Hô. Phong ấn của tôi có được gỡ bỏ hoàn toàn không? Nhưng điều đó có ổn không? Không, tôi đoán là Trung Nguyên bảo chúng ta cứ làm đi nhỉ? Thế thì nó không thành vấn đề!

Ngọn lửa hủy diệt không thể che giấu sự phấn khích của mình. Sau đó anh ta nói thêm vào.

– Đá tảng khổng lồ chắc cũng sẽ thức tỉnh nhỉ?

"Ha."

Cale không thể không cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro