[TCF 2] Chương 164: Chúng ta đã phạm một sai lầm...! (10)

Cale bước lên cầu thang và ra khỏi lăng mộ Rồng.

Thành chủ Tứ Xuyên. Cậu giao tiếp bằng mắt với Quyền Vương ngay khi bước vào căn phòng làm việc hiện không có chủ sở hữu.

"Đã lâu không gặp, thiếu gia Kim."

"...mm, vâng thưa ngài."

Cale nao núng.

Không thể nào khác được. Quyền Vương lúc này trông khá tệ.

'Có phải ông ấy đã lăn lộn trong hố bụi không?'

Toàn thân ông đầy đất cát và cực kỳ gầy gò như thể hơi ẩm bị hút ra khỏi cơ thể.

Và cháu gái của ông, Mok Hee...

"......."

Cô ngây người đứng đó như thể linh hồn đã bị hút hết trước khi cúi đầu trước Cale.

'Có vẻ như họ đã phải vật lộn rất nhiều.'

Đặc biệt là ba Cẩm Y vệ đi cùng với Quyền Vương...

Không giống như các Cẩm Y vệ mà Cale đã thấy cho đến bây giờ, áo giáp của họ có một biểu tượng lạ mắt. Rõ ràng họ có thứ hạng cao. Họ dường như cũng đang hơi trống rỗng một chút.

'Họ đã phải vật lộn đến mức nào khi ngay cả những người có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng đế lại thất bại như thế này?'

Cale nhìn hộp kim loại trong tay Quyền Vương.

'Cái gì đã biến những thanh gươm của Hoàng đế thành thế này?

...Tôi có hơi lo lắng đấy.'

Cậu cảm thấy như thể mình không thể xem nhẹ loại tiên thảo này.

Nhưng điều đó cũng có lý vì Quyền Vương phải đích thân ra tay để lấy được kho báu của Hoàng gia này.

'Mình có ho ra máu sau khi ăn chúng không?'

Việc cậu vẫn ổn sau khi uống Nước mắt rồng trước đó khiến Cale cảm thấy vô cùng bất an vì bây giờ có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Điều đó có thể giải thích tại sao ánh mắt của Cale không thể rời khỏi chiếc hộp trong tay Quyền Vương.

Quyền Vương nhìn thấy ánh mắt của Cale và nuốt nước bọt.

'Thật bất ngờ.'

Quyền Vương đã ở đây và đợi trước khi Xưởng công Wi có thể thông báo với Cale rằng ông đang ở đây.

Ông chọn cách chờ đợi vì nghe nói thiếu gia Kim đang làm gì đó dưới tầng hầm.

Khi ông ấy đang chờ đợi...

'Đó là một hào quang ghê gớm.'

Bên dưới phòng làm việc... Ông cảm thấy một luồng khí bao la từ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Hào quang mãnh liệt xoáy xung quanh khiến cho Quyền Vương ớn lạnh đến mức không thể bị sốc trước những tiếng động lớn.

Hai.

Ông có thể cảm nhận rõ ràng rằng hai sức mạnh đáng kinh ngạc đang đụng độ nhau.
Quyền Vương không còn cách nào khác ngoài việc hỏi Xưởng công Wi xem thiếu gia Kim đang làm gì qua truyền âm.

Người của Kim thiếu gia trông có vẻ thoải mái đến mức ông cảm thấy cần phải lén lút hỏi thăm thay vì công khai.

'Xưởng công Wi. Thiếu gia Kim đang làm gì thế?"

'...Một con rồng......'

'Hửm?'

'...Một con rồng. Ngài ấy đang ăn một con Rồng, Quyền Vương-nim.'

'Hô.'

Thực sự không thể tin được.

Tất nhiên, truyền âm tiếp theo đã giải thích rằng thiếu gia Kim không phải chiến đấu với Rồng mà hấp thụ mọi thứ mà Rồng để lại, nhưng...

Dù sao đi nữa, điều đó có nghĩa là cậu ấy đang hấp thụ toàn bộ cơ thể một con Rồng.

'Thật sự, giới hạn của thiếu gia Kim là gì?'

Ngay cả việc nghĩ đến sự va chạm của những hào quang tuyệt vời đó một lần nữa cũng khiến ông ớn lạnh.

Quyền Vương hiểu tại sao cháu gái của ông và Đội Cẩm Y vệ lại gục ngã.

Hào quang mạnh mẽ bắt đầu từ tầng hầm và tạo ra một cú sốc đến nỗi nơi ở của Thành chủ rộng lớn này phải rung chuyển...

Sẽ rất khó để duy trì hoàn toàn ý thức của họ trong khi cảm nhận được những luồng khí đó.

'Thiếu gia Kim. Chúng tôi thậm chí còn chưa thể nhìn thấy giới hạn của ngài ấy."

Cậu ấy thật đáng sợ.

Kim Hae Il. Càng quen biết người này càng cảm thấy đáng sợ hơn.

'Gia đình Hoàng gia-'

Lần đầu tiên ông có suy nghĩ này.

'Hoàng gia có thể kiểm soát được thiếu gia Kim không?

Chẳng phải ngài ấy cũng có thể phá hủy Cung điện Hoàng gia nếu ngài ấy muốn sao?'

Quyền Vương dừng suy nghĩ của mình ở đó. Bất kỳ suy nghĩ nào nữa cũng sẽ là nỗi sợ hãi, nên ông không dám nghĩ về nó nữa.

Quyền Vương cảm thấy như thể tiên thảo trong tay mình là vô dụng.

Suy nghĩ này càng trở nên chắc chắn hơn sau khi ông nhìn thấy ánh mắt của thiếu gia Kim.

Ánh mắt của thiếu gia Kim khi nhìn vào chiếc hộp chứa tiên thảo-

"...Không hề có lòng tham."

Ông không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của lòng tham hay ham muốn. Những gì ông cảm thấy thực sự là đau khổ và do dự.

'Ha.'

Có lẽ không có võ sĩ nào như thế này ở bất cứ đâu trên thế giới.

Tiên thảo và bí kíp võ thuật... Phần lớn các võ sĩ là những người sẽ liều mạng và lấy mạng người khác vì những kho báu này.

Sự thèm muốn đó ngày càng lớn hơn khi một võ sĩ càng mạnh mẽ hơn.

Đó là bởi vì sự phát triển của họ sẽ càng chậm lại khi họ mạnh hơn.

Người ta dễ bị mê hoặc bởi ý nghĩ phải dựa vào thứ gì đó khác hơn là việc tập luyện.

"Thiếu gia Kim."

Quyền Vương đưa chiếc hộp cho Cale.

"Ta có thể hỏi tiên thảo này là gì không?"

Quyền Vương gật đầu và bắt đầu giải thích.

"Đã từ rất lâu rồi."

Cale nao núng.

'Mình đã yêu cầu ông ấy giải thích về tiên thảo, sao có cảm giác như ổng sắp bắt đầu chia sẻ một câu chuyện truyền thuyết lâu đời nào đó vậy?'

"Đó là thời kỳ mà con người, thần thú và động vật đều chung sống cùng nhau."

Đó thực sự là một câu chuyện truyền thuyết.

"Chúng ta gọi thời kỳ đó là thời cổ đại."

Thời cổ đại.

Thuật ngữ đó khiến Cale cảm thấy kỳ lạ.

"Vào một thời điểm nào đó trong thời cổ đại... Có một con Imugi(*)."

(*)Imugi là loài tiu long, có hình dng ging mãng xà trong thn thoi Triu Tiên. To ln, d tn là vy, nhưng chúng li là nhng sinh vt thin lành sng dưới nước hoc trong hang đng, đem li may măn cho nhng ai trông thy chúng. Imugi có th tr thành rng thc th mt khi tu luyn ngăn năm, hoc khi chúng bt được viên đá cintamani (mt viên đá huyn bí trong Pht giáo Tây Tng) t thiên đàng rơi xung!

Imugi.

Một sự tồn tại trước khi nó trở thành Rồng.
Hoặc một tồn tại không thể trở thành Rồng.

Họ lại nói về Rồng.

"Không giống như hầu hết các con rồng sống ven sông hoặc hang động, loài rồng này sống ở một nơi kỳ dị. Đó là nhà của một thợ rèn."

- Nhân loại! Truyện này có vẻ hay đấy! Nó rất thú vị!

Cale coi giọng của Raon như gió thoảng.

Sau đó cậu tự nghĩ.

'Ổng không thể cứ vậy đưa nó cho mình sao?'

Tuy nhiên, Quyền Vương vẫn tiếp tục nói.

"Con gái của một thợ rèn nhìn thấy một imugi nhỏ đang hấp hối và nghĩ rằng đó là một con rắn con. Cô ấy đã mang nó về nhà và chăm sóc, đưa nó về sống với mình ".

– Thật là một thợ rèn tuyệt vời!

"Tuy nhiên, đứa trẻ đó nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là con rắn bình thường. Tại sao? Bởi vì con imugi đặc biệt này đã ăn lửa."

– Một con rồng ăn lửa! Đỉnh thật!

"Đứa trẻ đã mang imugi trở lại ngọn núi mà cô ấy đã tìm thấy nó. Ngọn núi đó là một ngọn núi lửa. Đó là một ngọn núi lửa không hoạt động nên không ai biết đó là núi lửa. Imugi được cho là đã lớn lên bằng cách ăn dung nham ở đó."

– Một con rồng ăn dung nham! Thật tuyệt vời.

"Một ngày nọ, sau nhiều năm trôi qua, núi lửa phun trào. Dung nham chảy ra không kiểm soát và bầu trời nhuộm màu tro. Và dung nham hướng về phía ngôi làng."

- ...KHÔNG......!

"Imugi xuất hiện vào thời điểm đó. Năm mươi năm đã trôi qua và cô bé khoảng mười tuổi đã theo bước chân của cha cô và trở thành một thợ rèn. Hiện tại cô đang cố gắng tự mình tìm kiếm người thừa kế. Sau khi phát triển được nửa thế kỷ, imugi được cho là cũng đã rất dài."

-.......

Raon bây giờ đã im lặng.

"Cơ thể của imugi dừng lại để chặn dòng dung nham đang chảy. Nó tiêu thụ dung nham không ngừng và chặn những thứ nó không thể ăn bằng cơ thể, cho đến khi cứu được ngôi làng khỏi bị phá hủy bởi dung nham. Có vẻ như tro núi lửa cũng không thể đến được làng."

Cale giao tiếp bằng mắt với Quyền Vương.

"Con imugi đó đã đốt cháy chính ngọn núi lửa."

Nó đã được viết trong truyền thuyết.

"Imugi đó không phải là Rồng, nhưng truyền thuyết kể rằng về cơ bản nó là hiện thân của lửa."

'Mm.'

Cale nuốt nước bọt.

Đây thực sự không phải là một món đồ bình thường.

- Khịt.

Cale nao núng.

Có lẽ-

- Hức.

'Raon, nhóc đang khóc à?'

– Khịt khịt, Khịt khịt!

Cậu có thể nghe thấy một giọng nói đầy nước mắt.

– A, g, vĩ đại và hùng mạnh, khịt mũi! Imugi!

Quyền Vương từ từ mở hộp sắt.

"Chiếc hộp này có hình vẽ trên đó. Pháp trận ngăn chặn hào quang của tiên thảo. Nó chỉ có thể được duy trì trong năm ngày. Chúng ta đã sử dụng hầu hết thời gian để đến đây nên ngài phải hấp thụ tiên thảo này trong 12 giờ tới."

Một thứ gì đó rất nhỏ và màu đen được nhẹ nhàng đặt vào bên trong chiếc hộp này với vô số hình thù trên đó.

"Thứ duy nhất mà imugi để lại."

Năm mươi năm. Đó là một khoảng thời gian dài đối với con người nhưng không lâu lắm đối với imugi.

Mặc dù cơ thể của nó đã lớn hơn, nhưng con imugi vẫn còn non trẻ thậm chí đã đốt cháy cintamani (*), quả cầu mà nó đã tập hợp hào quang để trở thành Rồng trong tương lai nhằm bảo vệ ngôi làng.

(*) mt viên đá huyn bí trong Pht giáo Tây Tng t thiên đàng rơi xung, là vt cn thiết đ imugi hóa rng. T nghĩ nó ging kiu imugi tích lũy kinh nghim ca mình vào viên này xong đến lúc nó đy thì hóa thành rng y, kiu sc PIN chng hn?

Nhưng có một thứ vẫn không bị cháy.

"Chúng tôi gọi đây là Vảy ngược."

Vảy ngược.

Đó là chiếc vảy duy nhất của Rồng bị lộn ngược, được biết đến là điểm yếu của Rồng nhưng cũng là thứ sẽ khiến Rồng tức giận nếu chạm vào.

Cái vảy đen... Cale nhìn cái vảy cực kỳ nhỏ.

– Wow, cái này-

Ngọn lửa hủy diệt nói với giọng cực kỳ phấn khích.

– Liệu tôi sẽ hoàn toàn được giải phóng và trở nên mạnh mẽ hơn phải không?

Ồ."

Cale rất ngạc nhiên.

' Hoàng gia thực sự rất hào phóng.'

Vảy ngược.

Ngay cái tên cũng đã dễ dàng cảm nhận được giá trị quý giá của loại thần dược này.

"Đây chắc hẳn là báu vật của Hoàng gia."

Quyền Vương gật đầu.

"Đúng vậy. Nó thực sự là một kho báu. Đó là một món đồ mà ngay cả Bệ hạ cũng không thể tự ý chạm vào nếu muốn."

Ông giao tiếp bằng mắt với Cale rồi nói thêm.

"Nó là một vật phẩm được cất giữ trong một trận pháp gần một ngọn núi lửa."

Cale cuối cùng cũng hiểu tại sao Quyền Vương lại trông kinh khủng đến vậy.

"Chắc hẳn ngài đã phải trải qua rất nhiều điều vì cái này, thưa ngài."

"Ít nhất thì tôi cũng nên làm được chừng này."

Cale nhận lấy chiếc hộp mà Quyền Vương đưa ra.

Sau đó cậu bắt đầu bước đi.

"Tôi nghĩ tốt nhất nên hấp thụ thứ này ở tầng hầm."

"Bảo vệ-"

Quyền Vương dừng lại mà không nói hết câu.

"Hãy đợi ở đây."

"Vâng thưa ngài."

Quyền Vương có thể nhìn thấy Choi Han đi phía sau Cale và nghe thấy một giọng nói trong đầu anh.

– Ta sẽ đi với nhân loại! Đừng lo lắng, Quyền Vương! Đó là một câu chuyện cảm động!
Một con Rồng thực sự đang ở bên cạnh thiếu gia Kim.

* * *

"Huuuuu."

Cale ngồi thoải mái trên sàn tầng hầm và thở dài.

Sau đó cậu nhìn xuống cái vảy màu đen trong hộp.

"Nhân loại! Đó quả là một câu chuyện cảm động!"

Cale lắng nghe Raon luyên thuyên khi cậu đưa tay vào hộp mà không hề do dự.

Khi ngón tay cậu chạm vào cái vảy.

Rắc rắc.

'Hửm?'

Cái vảy bị nứt.

'Huh?'

Nói chính xác hơn, một vết nứt đen xuất hiện trước khi chiếc vảy lộ ra hình dáng thực sự của nó như thể màu đen chỉ là một cái vỏ.

"Nhân loại, nó thật đẹp-"

Một chiếc vảy đỏ rực đang lấp lánh tuyệt đẹp.

"Nhưng nhân loại này, sao tay ngươi lại run thế?"

Tay của Cale đang run rẩy.

Đó không phải là do cậu.

'Chết tiệt!'

Áp lực to lớn được truyền vào tay cậu từ chiếc vảy khiến nó run rẩy.

Lúc đó.

"Ư!"

Cơ thể của Cale cuộn tròn về phía trước.

"Nhân loại!"

Cậu thậm chí không thể chú ý đến tiếng hét của Raon. Cale khẩn trương di chuyển bàn tay đang không chạm vào cái vảy.

Cậu lục lọi túi áo sơ mi bên trong trước khi lấy thứ gì đó trên tay.

Vương miện màu trắng.

Tên khốn uống máu rồng.

Cale nhớ lại cái miệng đen như xoáy nước xuất hiện trên viên ngọc trắng ở giữa vương miện và tham lam hút máu rồng.

Và vật phẩm mới mà cậu vừa nhận được mà Hào quang thống trị nói rằng có thể khiến các vị thần phải co rúm lại nếu cậu kết hợp nó với chiếc vương miện này...

'Chuyện gì vậy?'

Chiếc vương miện màu trắng này hiện đang tỏa ra rất nhiều nhiệt.

Nóng đến mức Cale vô thức cuộn người về phía trước.

Khuôn mặt của Cale cứng đờ khi nhìn vào chiếc vương miện màu trắng.

"Nhân loại!"

"Đừng đến đây."

Cale ngăn Raon lại gần. Sau đó cậu nói chuyện với Choi Han.

"Hai người đi tới cầu thang kia."

"Vâng, Cale-nim."

Choi Han chắc hẳn đã nhận thấy điều đó rất nghiêm trọng khi anh bế Raon và rút lui về phía cầu thang. Raon vô cùng lo lắng nhưng Cale không thể kìm được.

Viên ngọc trắng ở giữa vương miện trắng...
Một cơn lốc màu đen đã xuất hiện ở đó.
Rõ ràng nó đang cố gắng làm gì đó.

'Cái vảy!'

Cơn lốc kinh tởm đó đang về hướng chiếc vảy trên tay kia của Cale.

Hơn nữa, hào quang mà chiếc vảy tỏa ra ngày càng mạnh hơn.

"Mm."

Một áp lực khiến ngay cả Choi Han cũng phải nao núng từ xa, hay nói chính xác hơn là một sự hiện diện, đang vượt quá quy mô.

'Nó là một imugi thôi mà!

Đáng lẽ nó chỉ là một imugi!

Không chỉ vậy, đây chỉ là một cái vảy của nó, vậy tại sao lại giải phóng áp lực như vậy?!'

Cale vô thức giải phóng Hào quang thống trị của mình.

Cậu không thể làm gì khác được. Cậu cần phải thoát khỏi thứ này.

Thời điểm đó.

– Cale.

Đó là một giọng nói đầy uy lực.

Hào quang thống trị. Chủ nhân của sức mạnh lừa đảo tuyệt vời này bình tĩnh nói.

– Vương miện đó phản ứng với máu Rồng.
Cale ngay lập tức vặn lại.

"Nhưng đây là imugi chứ không phải Rồng?"

- Đúng rồi. Vương miện này không phản ứng vì nó muốn máu của Rồng hoặc sản phẩm phụ của Rồng.

'Rồi sao?

Tại sao đột nhiên lại hành động như thế này?'

– Kehehe.

Giọng nói đầy uy nghiêm phát ra một tiếng cười kỳ lạ.

- Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ tôi hiểu danh tính của imugi này rồi.

Onggg-

Chiếc vảy bắt đầu rung lắc dữ dội.

Đôi mắt của Cale mở to.

Một hào quang màu đỏ dần dần bắt đầu bốc lên từ cái vảy nhỏ.

Nó trông giống như một màn sương mù trộn lẫn máu.

– Imugi này là kẻ đã nhận được chọn để trở thành Rồng, được định mệnh trở thành một con Rồng, nhưng nó đã từ chối số phận của mình và chết sau khi đốt cháy cintamani, về cơ bản cũng chính là sự tồn tại của nó!
Thảo nào chiếc vương miện này lại khao khát nó!

Chiếc vương miện uống máu rồng này rõ ràng sẽ muốn ý chí, tinh thần, thứ duy nhất được một imugi có tinh thần tương đương với rồng để lại!

Giọng nói uy nghiêm lặng lẽ thì thầm.

– Chỉ khi đó nó mới có thể đánh bại được Rồng. Vương miện không thích có người đứng trên nó.

Cale. Chiếc vương miện này muốn đặt cái vảy đó vào vị trí của viên ngọc trắng. Nó sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

Vào thời điểm đó.

"Ư!"

Cale lại cuộn người về phía trước.

Một trong những chiếc túi không gian đang rung chuyển dữ dội.

Maxillien.

Một trong những báu vật mà bà để lại, chiếc túi không gian có vương miện, đang tỏa ra sức nóng dữ dội.

Gần như thể nó đang yêu cầu Cale cho nó cái vảy.

Cái vảy ngược này...

Hai vương miện đang tranh nhau cái vảy này.

'Điều này khiến mình phát điên mất!'

Cale không thể tin được.

Tại sao?

'Tôi sẽ tiêu thụ cái này!

Liệu tôi có bị những chiếc vương miện này hút sạch không?'

– Cale. Có một cách.

Giọng nói hùng tráng. Hào quang thống trị có vẻ khá phấn khích khi nói.

– Cậu hãy đội vương miện lên.

'Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Tại sao việc tiêu thụ một loại tiên thảo lại khó đến vậy?'

Cale cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro