Chương 1: Tái sinh và Dịch vụ trả phí (1)
Cale chằm chặm mở mắt, cậu nhận ra là bản thân trong tình thế nào. Cậu và White Star đã chết và giờ thì cả hai đang đứng đối diện với Thần Chết.
Bầu không khí ngột ngạt khiến Cale hơi khó chịu.
Cale lên tiếng: "Không ai định nói gì à?"
White Star trả lời với gương mặt vô cảm khi vẫn nhìn chăm chăm về phía Thần Chết: "Ta và ngươi có cái gì để nói sao?"
Cả hai tiếp tục nhìn Thần Chết.
Thần chết: "..." *rén nhẹ*
"Hai người sẽ được tái sinh."
Vâng, câu đầu tiên của thần Chết là một quả lựu đạn đối với Cale.
"Gì?" Cậu bàng hoàng
"Ồ, tuyệt!" White Star thì có vẻ hạnh phúc
"Nhưng là ở thế giới khác." Và câu nói này đã khiến White Star là người tiếp theo bàng hoàng
"Gì cơ?"
Thần Chết bắt đầu giải thích nguyên do cũng như sự việc ở thế giới mà họ sẽ đến.
"Hừm... vậy là chúng tôi sẽ phải giúp đỡ người đàn ông tên Kim Dokja. Miễn là hoàn thành mục tiêu thôi còn lại muốn làm gì thì làm?" White Star xoa cầm khi tóm tắt lại
"Phải!" Thần Chết cười vui vẻ rồi nói tiếp: "Hai người cũng có thể trở thành Chòm sao!"
"Chòm sao?" Cale và White Star đồng thanh
Thần Chết bắt đầu giải thích cho họ về sự tồn tại của các Chòm sao và Srar Stream.
"Được rồi hay người còn thắc mắc gì nữa không?"
"Chúng tôi thực sự có thể trở thành Chòm sao?" White Srar hỏi lại lần nữa với gương mặt khá là tươi sáng
Cale đoán chắc đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy yêu thích Thần Chết đến như vậy.
"Phải. Vậy thì... tạm biệt! Tôi và bạn của tôi sẽ dõi theo hai người."
"Hả? Khoan -?!"
_________
5 năm đã trôi qua kể từ khi cả người họ đến thế giới này, White Star hay giờ là Barrow Thames, hắn thích nghi rất nhanh so với tưởng tượng của Cale.
Vì sao ư? Vì nơi này là Trái Đất 8612! Nơi tương tự như Trái Đất 1, quê hương cũ của Cale hay Kim Rok Soo.
Chỉ hơi khác về sự kiện tận thế. Hiện tại thì Cale có thể giành thể gian để đọc về tương lai của thế giới này và người đàn ông tên Kim Dokja dưới dạng tiểu thuyết mạng. Đương nhiên, Cale và Barrow là hai người duy nhất nhìn thấy và đọc được nó trên điện thoại, và tiểu thuyết tên là Omniscient Reader's Viewpoint do chính Thần Chết gửi cho họ.
Hiện giờ thì cả hai người họ mới 6 tuổi và còn rất rất nhiều thời gian để đọc cũng như chuẩn bị cho ngày đó.
Cale và Barrow đều là trẻ mồ côi và họ vừa được đón về với gia đình cậu ruột của họ sau 3 năm tìm kiếm bộ đôi tóc đỏ.
Chà, mọi thứ có lẽ sẽ khá ổn nếu như... THẾ QUÁI NÀO MÀ HỌ LẠI LÀ ANH EM SONG SINH??!!
Dù vẻ bề ngoài giống nhau nhưng... tử thù trở thành anh em? Ung... chết tiệt.
Anh trai Barrow Thames.
Em trai Cale Thames.
Hừm... điều kì lạ hơn là gia đình Thames. Hơn hết... tại sao Barrow lại bắt cậu gọi hắn là Huynh-nim?!
Cale cảm thấy tương lai của bản thân thật u ám.
Nói là vậy nhưng thật sự thì cuộc sống của Cale khá thú vị ngoại trừ việc bị tên nào đó bắt gọi hắn là Huynh thì tất cả đều ổn và tuyệt vời với Cale. Đôi khi Thần Chết hay Thần Mặt Trời cũng nói chuyện với họ.
Điều duy nhất khiến Cale cảm thấy trống rỗng là các quyền năng cổ đại của cậu. Cale không thể nghe thấy họ kể từ khi đến đây. Nhưng theo lời của Thần Chết thì họ vẫn ở bên cậu, nghe và nhìn thấy tất cả chỉ là cậu không thể nghe họ.
Có lẽ Cale sẽ có thể nói chuyện với họ một lần nữa vào ngày đó.
Ngoài ra thì Cale cũng khá thích quan sát Barrow. Kể từ khi ở đây, cậu có thể thấy tính cách của hắn gần như hoàn toàn thay đổi. Cale đoán đó là do lời nguyền đã bị phá bỏ, giờ thì hắn có thể yêu quý một ai đó.
.
.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, phút chóc. Cale và Barrow đã bước sang tuổi 18.
Và ngày hôm nay là lúc câu chuyện bắt đầu.
"Cale, là người đàn ông đó phải không?" Barrow thì thầm hỏi cậu
Cale liếc nhìn Barrow rồi lại hướng mắt nhìn tới người đàn ông đang ngồi xem điện thoại đối diện chổ của họ.
"Ừ, phải. Người đó là Kim Dokja."
Cả hai nhìn nhau rồi nhếch mép. Cale nhìn đồng hồ.
'Sấp bắt đầu rồi.'
Đột nhiên, đèn điện trong tàu ngầm tắt phụt một cái. Toa tàu bỗng trở nên tối đen như mực.
Kiiiiiiiik-!
Tàu điện rung lắc dữ dội, tiếng kim loại ma sát vang lên. Cale có thể cảm nhận được tay của Barrow đang nắm lấy tay cậu để tránh bị ngã. Mọi người bắt đầu hỗn loạn, mất tới 12 giây, lúc này đoàn tàu mới dừng lại được.
Sau đó, âm thanh hỗn loạn, bối rối vang lên ở khắp nơi.
"Ưm? Chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trong bóng tối, ba ánh đèn điện thoại được bật lên. Một trong ba người đã bật điện thoại lên là Barrow.
"Bắt đầu rồi." Hắn cười khúc khích khi lẩm bẩm trong miệng
Ngưới duy nhất nghe Barrow nói là Cale và cậu không khỏi rùng mình khi nghe điều đó.
Tên khốn này vẫn đang theo đuổi việc trở thành Thần.
Tiếng cơ trưởng liền vang lên.
- Tất cả hành khách trên chuyến tàu, tất cả hành khách trên chuyến tàu....
Không gian náo loạn xung quanh dần ổn định lại. Sau đó, tiếng của cơ trưởng lần nữa vang lên:
- T-Tất cả mọi người mau chạy đi... Chạy...!
Một ánh sáng vụt qua phía trước tàu điện ngầm. Kèm theo sau đó là tiếng trống rất to và âm thanh của vụ nổ lớn. Có thứ gì đó đang từ trong bóng tối tiến lại gần đây. Thật trùng hợp lúc này đúng 7:00 p.m.
Tích!
7.00 p.m. Cả thế giới như ngừng lại. Đột nhiên một giọng nói vang lên:
[Dịch vụ miễn phí của hệ thống hành tinh 8612 đã hết hạn.]
[Kịch bản chính bắt đầu.]
Cale bất đầu nhớ lại chi tiết trong tiểu thuyết.
[Dokkaebi! Anh ta xuất hiện từ trong bóng tối, và ai đó gọi tên anh ta...]
Cậu nhìn tới Dokja. Anh ta cũng nhận ra điều đó. Cánh cửa khoang 3807 mở tung ra, và điện cũng được bật trở lại.
[&아#@!&아#@!...]
[&아#@!&아#@!...]
Mọi người bối rối khi nghe thấy âm thanh của sinh vật kia. Không ai biết nó đang nói gì, ngoài cập song sinh.
'Đó là tiếng của Vương quốc Roan...!' Cale và Barrow kết luận trong lòng
Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Hàn được phát âm chuẩn xác từ miệng con dokkaebi.
[Ah. Ah. Mọi người nghe được không? Ah, ta gặp chút trục trặc do gói Tiếng Hàn bị lỗi. Mọi người ở đây nghe được tôi nói chứ?]
Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc với mình, mọi người xung quanh cũng dần thả lỏng hơn. Một người đàn ông mặc áo vét tiến lên phía trước và hỏi.
"Này, cậu đang làm cái gì vậy?"
[...Hử?]
"Cậu đang quay phim à? Cho tôi đi cái, tôi sắp muộn buổi diễn thử rồi."
"Chậc." Cale tặc lưỡi trong khi Barrow đang cười nhạo sự ngu dốt của người đàn ông kia.
[Ah, diễn thử. Phải rồi. Đây cũng là một buổi diễn thử mà. Ha ha... có vẻ hơi thiếu dữ liệu quá nhỉ. Nó vừa được tính phí lúc 7.0 p.m thì mình ngay lập tức đã vào rồi]
"Hả? Cậu đang nói cái gì vậy?"
[Nào , nào. Tất cả mọi người thư giãn, quay lại chỗ ngồi và nghe ta nói. Từ bây giờ, những điều ta nói ra sẽ rất quan trọng với mọi người đấy!]
"Gì chứ? Nhanh cút khỏi tàu hộ cái!"
"Ai đó gọi cơ trưởng đi!"
"Không có sự đồng ý của mọi người mà các người cũng dám làm vậy à?"
"Mẹ ơi, cái đó là gì ? Hoạt hình à?"
Mọi thứ đang diễn ra hệt như cuốn tiểu thuyết mà họ đọc.
[Haha ha, các người thực ồn ào.]
Người nó tỏa ra sát khí mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ ai đang ở trong khoang tàu này.
[Ta đã nói im lặng cơ mà]
"Uh, uh. Uh..."
Một cái lỗ to đùng xuất hiện ngay giữa trán người đàn ông diễn viên phụ kia. Ông ta ấm úng vài từ sau đó đổ gục xuống mặt đất.
[Đây không phải là quay phim.]
Lại thêm một tiếng nổ nữa. Lần này là người đòi gọi cơ trưởng.
[Cũng phải là mơ. Hay là tiểu thuyết đâu.]
Một, hai... Máu bắn lên tung tóe khi đầu của một số người nổ tung. Tất cả bọn họ đều là những người phản đối con dokkaebi kia hoặc là ai đó đang la hét hoặc trở nên điên cuồng. Tất cả những người gây ra ồn ào, dù là nhỏ nhất đều có một cái lỗ to đùng ở trên đầu. Đột nhiên, khoang tàu liền biến thành một cuộc thảm sát.
[Đây không còn là 'hiện thực' mà các người biết nữa. Các ngươi hiểu chưa? Vì vậy, các ngươi làm ơn ngậm cái mồm của mình lại và nghe ta nói đây]
Hơn phân nửa người ở đây đã chết. Máu và thi thể tràn ngập khắp toa tàu. Hiện tại, không một ai dám lên tiếng nữa. Họ giống như những con khỉ thời nguyên thủy đang đứng trước mặt một thợ săn vĩ đại, nhìn vị thợ săn với một ánh mắt đầy sợ hãi.
Chỉ có cặp song sinh là vẫn đứng thản nhiên nhìn Dokkaebi. Cả hai người họ đều đã quen với mùi máu tanh để sợ hãi.
'Hai đứa trẻ đó bị sao vậy? Tại sao chúng lại có thể thản nhiên như thế...?' Kim Dokja không thể không tự hỏi khi nhìn cặp song sinh tóc đỏ
[Các người, cuộc sống của các ngươi đến tận bây giờ vẫn luôn tốt đẹp, đúng không?]
Ở hàng ghế ưu tiền, một bà lão nhìn chằm chằm vào con dokkaebi.
[Các ngươi đã sống một cuộc sống miễn phí quá lâu rồi đấy. Có phải cuộc sống quá hào phóng với các người không? Các người được sinh ra và không phải trả phí cho việc hít thở, ăn, ngủ, ỉa đái và sinh đẻ. Ha! Các người thực sự đang sống trong một cái thế giới tốt đẹp đấy!]
Miễn phí? Không một ai trong khoang tàu này sống miễn phí cả. Họ cố gắng kiếm tiền để sống. Cho nên họ mới phải đi tàu điện ngầm từ nơi làm việc về nhà như thế này đây. Thế nhưng, lúc này, không một ai dám lên tiếng phản bác lời nói này của con dokkaebi.
[ Nhưng, hiện tại cuộc sống tốt đẹp đó kết thúc rồi. Các ngươi sống miễn phí đã quá đủ rồi. Hiện tại, muốn được hạnh phúc, vậy thì trả phí cho nó đi.]
Mọi người nghe thấy vậy thở hổn hển không nói nên lời. Đột nhiên, một người đàn ông rụt rè giơ tay lên, nói:
"Ngài.... Ngài có cần tiền không?"
"Phụt-" Barrow cười khúc khích trước sự ngu dốt, thiếu thức thời của người đàn ông vừa hỏi kia.
Cale chỉ thở dài một hơi. Trong khi đó, mọi người hướng anh mắt về phía chàng trai tóc đỏ đang cười khúc khích mà không khỏi rùng mình.
Người đàn ông tiếp tục, ông ta rút danh thiếp của mình ra, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ.
"Ngài muốn bao nhiêu? Một triệu?? Hai triệu??..."
[Hrmm...? Ngươi định cho ta tiền sao?]
"Đúng vậy! Đúng vậy. Hiện tại, mặc dù tôi không mang theo nhiều tiền lắm... Nhưng nếu như ngài thả tôi ra khỏi đây, tôi có thể đưa cho ngài nhiều hơn nữa."
[Tiền.... rất tốt. Một loại vật chất mà con người các người chấp nhận với nhau]
"Hiện tại, tôi chỉ có bấy nhiêu...."
[Nó chỉ áp dụng trong không gian và thời gian của các ngươi]
"Hả?"
Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên, tấm séc trong tay tên trưởng phòng bốc cháy. Tên đó hét toáng lên.
[Đống giấy vụn đó không có giá trị trong thế giới vũ trụ bao la. Nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa, đừng hỏi tại sao đầu người lại bay.]
"U-Uhhh..."
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm tất cả mọi người có mặt ở đây. Cale hiểu suy nghĩ của họ, bởi vì mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kịch bản trong cuốn tiểu thuyết đó.
Cậu liếc nhìn người anh trai song sinh của mình, Barrow đang xoay con dao gâm trên tay một cách mong chờ như thể sẵn sàng giết bất kì ai ngay khi kịch bản bắt đầu.
[Phìu, trong lúc các ngươi ồn ào như thế này, nợ nần của ta càng thêm nhiều hơn. Ok. Được rồi. Thay vì cứ phải giải thích đi giải thích lại trăm lần, không bằng cho các người tự mình trải nghiệm nó không phải nhanh hơn sao?]
Hai cái sừng của con dokkaebi dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của nó trôi nổi chạm tới trần toa tàu.
Sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên.
[Kênh #BI-7623 đã mở.]
[Các chòm sao đã vào.]
Một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.
[Kịch bản chính bắt đầu!]
+
[Kịch bản chính #1 - Chứng minh giá trị của mình]
Thể loại: Chính
Độ khó: F
Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.
Thời gian: 30 phút
Thưởng: 300 vàng
Thất bại: Chết
+
Con dokkaebi mỉm cười, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.
[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào]
[HẾT]
---------
--------------
Ừm... tôi đã đọc vài fanfic về Tcf x Orv (cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh) và thấy nó khá thú vị. Tuy nhiên, những fanfic này ra chậm và có vài điểm làm tôi thấy khá khó chịu.
Nên tôi quyết định tự viết cho thõa mãn.
U mê Cale không loái thoát ~♡
Số từ: 2498
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro