chương sáu

Ngày Nhà giáo Việt Nam đối với tôi thường chỉ có ba trạng thái: chán, chán hơn, và cực kỳ chán. Nó là một chuỗi những hoạt động được lặp đi lặp lại một cách máy móc: những bài phát biểu dài dòng về "sự nghiệp trồng người", những bó hoa trông giống hệt nhau, và đỉnh điểm của sự tra tấn là màn văn nghệ cây nhà lá vườn.

Nhưng năm nay, có một thứ khác. Lớp tôi, không biết trúng phải tà gì, đã đăng ký một tiết mục đồng diễn. Một tiết mục nhảy hiện đại trên nền nhạc một bài hát K-pop nào đó mà tôi nghe tai này lọt tai kia. Điều đó có nghĩa là, một nửa lớp học, chủ yếu là các bạn nữ, đã biến góc cuối lớp thành một thẩm mỹ viện dã chiến.

Không khí đặc quánh mùi phấn son, keo xịt tóc và một sự phấn khích ồn ào. Tiếng cười khúc khích, tiếng í ới gọi nhau, tiếng tranh cãi xem màu son này có hợp với màu mắt kia không. Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với tôi, một thế giới mà tôi không có và cũng không muốn có vé vào cửa.

Tôi ngồi ở chỗ của mình, cắm tai nghe, giả vờ như mình đang chìm đắm trong một bản rock hùng tráng nào đó, nhưng thực chất là đang để ở chế độ xuyên âm. Tôi là một khán giả bất đắc dĩ của một vở kịch mà tôi không hiểu ngôn ngữ.

Quỳnh Anh, dĩ nhiên, là trung tâm của vũ trụ đó. Nó ngồi trên một chiếc ghế, xung quanh là ba bốn "vệ tinh" đang tíu tít. Một đứa kẻ mắt, một đứa đánh phấn má, một đứa thì đang loay hoay với mái tóc uốn lọn của nó. Trông nó giống như một nữ hoàng đang được chuẩn bị cho buổi dạ tiệc hoàng gia.

Ánh mắt tôi lướt qua đám đông ồn ào đó, và rồi, theo một phản xạ gần như vô thức, tôi tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Nó ở đó.

Cũng không phải ở đó.

Hải Đường ngồi ở bàn của nó, một ốc đảo của sự tĩnh lặng giữa cơn bão phấn son. Nó không tham gia vào tiết mục văn nghệ. Nó không trang điểm. Nó không tíu tít. Nó chỉ đơn giản là đang đọc sách, như mọi ngày. Cái bong bóng vô hình của nó hôm nay dường như còn dày và kiên cố hơn bình thường, một bức tường thành vững chắc chống lại sự xâm lăng của thế giới bên ngoài.

Dù thế vẫn có điều gì đó khang khác.

Thỉnh thoảng, tôi thấy mắt nó rời khỏi trang sách. Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn. Nó liếc nhìn về phía đám đông đang trang điểm cho nhau, một cái liếc mắt nhanh đến mức gần như không thể nhận ra rồi nó lại cúi đầu xuống, nhanh hơn, và miết ngón tay vào mép sách mạnh hơn một chút.

Trong cái liếc mắt đó, tôi không thấy sự khinh thường. Tôi cũng không thấy sự ghen tị.

Tôi thấy một cái gì đó phức tạp hơn. Một sự tò mò bị kìm nén. Một sự quan sát lạnh lùng của một nhà nhân chủng học đang nghiên cứu một bộ lạc kỳ lạ. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, một chút gì đó giống như... lạc lõng.

Nó không thuộc về thế giới đó. Nó đã tự mình chọn không thuộc về nơi đó, nhưng điều đó không có nghĩa là nó hoàn toàn miễn nhiễm với sự tồn tại của những đứa con gái khác.

Rõ ràng con bé rất muốn vào chơi cùng với mọi người, nhưng lại không dám mở lời mặc dù bình thường nó là đứa có miệng lưỡi sắt đá.

Một bạn nữ trong đội văn nghệ, hình như tên là Mai, sau khi đã tự trang điểm xong, bỗng nhiên nhìn quanh lớp, và ánh mắt nó dừng lại ở chỗ Hải Đường.

"Ê, Đường!" Mai gọi to, giọng lanh lảnh. "Mày có muốn trang điểm thử không? Vui lắm! Tụi tao còn thừa một đống đồ này."

Cả "thẩm mỹ viện" bỗng dưng im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hải Đường. Một lời mời bất ngờ. Một cây cầu được chìa ra, nối liền hai thế giới.

Tôi nín thở.

Tôi thấy vai Hải Đường hơi cứng lại. Nó từ từ ngẩng đầu lên khỏi quyển sách. Khuôn mặt nó vẫn không biểu cảm, nhưng tôi biết, bên dưới cái mặt nạ đó, hàng tỷ phép tính đang được thực hiện.

Nó sẽ làm gì?

Nó sẽ từ chối một cách lạnh lùng? "Không cần, cảm ơn."

Hay nó sẽ đưa ra một lời mỉa mai nào đó? "Mày nghĩ mặt tao cần mấy thứ đó à?"

Thời gian như ngừng lại. Cả lớp đang chờ đợi.

Và tôi, có lẽ là người duy nhất, đang chờ đợi với một sự hồi hộp kỳ lạ.

Hải Đường ngẩng mặt khỏi trang sách, ngập ngừng vài giây rồi mới trả lời, giọng tỏ vẻ ráo hoảnh.

"Nhưng tao không biết tự làm."

Câu trả lời của nó rơi vào khoảng không im lặng của lớp học, không phải như một tảng đá, mà như một chiếc lông vũ.

Nó nhẹ, nó bất ngờ, và nó hoàn toàn làm trật đường ray dự đoán của tất cả mọi người, kể cả tôi.

Không có sự từ chối. Không có sự mỉa mai. Không có sự phòng thủ.

Nó là một lời thú nhận. Một lời thú nhận đơn giản, thẳng thắn, và có một chút gì đó... ngây ngô một cách không thể tin được.

Hải Đường đã không nói "Tao không muốn." Nó đã không nói "Tao không thích." Nó nói "Tao không biết."

Trong một câu nói ngắn gọn, nó đã làm được hai việc.

Thứ nhất, nó đã không phá vỡ cây cầu mà Mai vừa chìa ra. Nó đã không từ chối thẳng thừng, một hành động có thể bị coi là kiêu ngạo hoặc khó gần. Thay vào đó, nó đã biến nó thành một vấn đề về kỹ năng, không phải về thái độ. "Không phải là tao không muốn tham gia cuộc chơi của chúng mày, mà là tao không biết luật chơi."

Thứ hai, và đây mới là điều khiến tôi sững sờ, nó đã tự nguyện để lộ ra một "hạn chế" của mình. Một cách công khai, trước mặt cả lớp. Hải Đường, con người luôn muốn mình hoàn hảo, con người tự trách mình vì không đủ giỏi để thắng cả một kẻ gian lận, giờ đây lại đang bình thản thừa nhận rằng có một việc - một việc mà hầu hết các bạn nữ khác đều biết - nó lại hoàn toàn mù tịt.

Đó là một hành động có tính toán hay là một sự bột phát chân thành? Tôi không chắc. Nhưng hiệu quả của nó thì thật đáng kinh ngạc.

Cái không khí căng thẳng, chờ đợi trong lớp học tan biến ngay lập tức. Thay vào đó là một sự ngạc nhiên, rồi đến thích thú. Lời thú nhận của Hải Đường không khiến nó trông yếu đuối. Ngược lại, nó khiến nó trở nên... gần gũi hơn. Dễ tiếp cận hơn.

Mai, con bé vừa lên tiếng mời, chớp chớp mắt vài cái, rồi phá lên cười một cách sảng khoái.

"Trời ơi! Tưởng gì! Không biết thì để tụi chúng làm cho!" nó hồ , giọng đầy nhiệt tình. "Qua đây! Nhanh lên! Để tao biến mày thành tiên nữ luôn cho mà xem!"

Không đợi Hải Đường trả lời, Mai và một bạn nữ khác đã tíu tít chạy đến bàn nó. Chúng giống như hai nàng tiên đỡ đầu, đầy hào hứng trước một cô công chúa Lọ Lem chưa từng biết đến vũ hội.

Tôi ngồi đó, chứng kiến tất cả, và cảm thấy như mình đang xem một bộ phim tài liệu về một loài vật quý hiếm lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Hải Đường không phản kháng. Nó cũng không tỏ ra hào hứng. Nó chỉ đơn giản là ngồi im, có một chút gì đó cam chịu, để cho hai cô bạn kia kéo ghế của mình vào trung tâm của "thẩm mỹ viện". Quyển sách của nó bị bỏ lại trên bàn, cô đơn và lạc lõng.

Bức tường thành đã sụp đổ. Không phải do bị tấn công, mà do chính chủ nhân của nó đã tự mình mở cổng.

"Ôi da mày đẹp thật đấy, Đường!"

"Mắt hai mí rõ ghê, kẻ eyeliner chắc đẹp lắm."

"Mày thử màu son cam đất này đi, hợp với tông da mày lắm đó."

Những tiếng ríu rít bắt đầu vang lên xung quanh nó. Hải Đường ngồi đó, lưng vẫn thẳng, nhưng có một sự căng thẳng rõ rệt trong tư thế. Nó nhắm mắt lại khi một cây cọ lướt trên mí mắt, đôi môi mím chặt khi thỏi son được tô lên. Nó giống như một bệnh nhân đang trải qua một cuộc phẫu thuật mà mình không hề yêu cầu, nhưng cũng không phản đối.

Tôi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó.

Thằng Khôi huých vào tay tôi.

"Này, mày có thấy không?" nó thì thầm, giọng đầy phấn khích như một nhà khoa học vừa có một phát hiện chấn động. "Con nhím đang cho người khác nhổ bớt gai của nó kìa. Hiện tượng lạ đấy. Phải ghi vào sổ tay quan sát."

Tôi không trả lời.

Bởi vì tôi cũng đang mải mê quan sát, rồi đột nhiên nhận ra một điều.

Hải Đường không phải là không muốn hòa nhập.

Có lẽ, nó chỉ không biết phải bắt đầu từ đâu. Nó đã chờ đợi. Chờ đợi một lời mời. Một lời mời đủ chân thành và vô tư để nó có thể tạm thời hạ vũ khí xuống mà không cảm thấy bị đe dọa.

Hôm nay, lời mời đó đã đến.

Sau một lúc, con nhím lại lên tiếng.

Giữa những tiếng ríu rít đầy thiện chí, giữa những lời khen ngợi về làn da, đôi mắt, một câu nói vang lên. Không lớn, nhưng đủ rõ ràng để cắt ngang dòng chảy ồn ào.

"Không được đánh tone cam cho tao, tao hợp màu hồng lạnh."

Câu nói đó không có sự cảm ơn. Không có sự khách sáo. Nó là một chỉ thị. Một mệnh lệnh chuyên môn được đưa ra một cách thẳng thừng.

Mai, cô bạn đang cầm thỏi son màu cam đất, khựng tay lại giữa không trung. Nụ cười nhiệt tình trên môi cô bạn hơi cứng lại. Cả nhóm "chuyên gia trang điểm" xung quanh cũng im bặt, nhìn nhau bối rối.

Bầu không khí đang vui vẻ, hòa đồng bỗng dưng chùng xuống.

Tôi ngồi ở xa, quan sát và gần như bật cười.

Đây rồi. Đây mới chính là Hải Đường.

Nó có thể đã mở cổng thành, có thể đã cho phép "quân địch" tiến vào. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ từ bỏ quyền kiểm soát lãnh thổ của mình. Nó có thể không biết cách tự trang điểm, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có kiến thức về nó.

"Hồng lạnh?" Mai lặp lại, giọng hơi ngơ ngác. "Nhưng... nhưng mà tao thấy cam đất đang là trend mà. Ai đánh cũng xinh."

"Trend là dành cho số đông," Hải Đường đáp, giọng vẫn đều đều, mắt vẫn nhắm nghiền vì một cô bạn khác đang kẻ mắt cho nó. "Số đông thì không phải lúc nào cũng đúng."

Một bài giảng ngắn gọn về thẩm mỹ học và xã hội học, được đưa ra ngay giữa lúc đang được trang điểm. Chỉ có thể là Hải Đường.

Tôi có thể thấy sự lúng túng trên mặt Mai và các bạn nữ khác. Họ chỉ đơn giản là muốn làm một việc tốt, muốn giúp một người bạn hòa nhập, nhưng họ đã vô tình đụng phải một "khách hàng" quá khó tính, một người có những tiêu chuẩn và lý lẽ riêng mà họ không thể nào hiểu được. Cây cầu thân thiện vừa được bắc qua dường như đang có nguy cơ sụp đổ.

Quỳnh Anh, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im như một nữ hoàng quan sát, bỗng nhiên lên tiếng.

"Mai nói đúng đó Đường," nó nói, giọng ngọt ngào như mật ong. "Da cậu trắng nên hợp với màu cam đất lắm, trông sẽ rất Tây và năng động. Màu hồng lạnh hơi già so với tuổi mình đó."

Đó là một lời khuyên. Nhưng nó cũng là một lời khẳng định vị thế. Quỳnh Anh, với tư cách là hoa khôi, là người sành điệu nhất lớp, đang đưa ra ý kiến chuyên môn của mình. Nó đang ngầm nói rằng: "Trong lĩnh vực này, tao mới là chuyên gia. Mày nên nghe theo đi."

Cả lớp lại một lần nữa nín thở. Một cuộc đối đầu thầm lặng giữa hai thế lực. Một bên là "trend" và số đông, được đại diện bởi Quỳnh Anh. Một bên là chủ nghĩa cá nhân và kiến thức lý thuyết, được đại diện bởi Hải Đường.

Hải Đường từ từ mở mắt ra. Cây cọ kẻ mắt vừa kịp hoàn thành đường kẻ cuối cùng. Đôi mắt nó, giờ đây được viền một đường đen sắc sảo, trông còn sâu và sắc hơn trước.

Nó không nhìn Quỳnh Anh. Nó nhìn thẳng vào Mai, người vẫn đang cầm thỏi son cam đất một cách đầy bối rối.

"Mày có biết về 'personal color' (màu sắc cá nhân) không?" Hải Đường hỏi, một câu hỏi hoàn toàn không liên quan.

"Ơ... có nghe sơ sơ," Mai lắp bắp.

"Da tao thuộc undertone lạnh (sắc độ da lạnh), là winter cool tone (tông đông lạnh). Hợp với những màu có sắc xanh, như hồng lạnh, đỏ rượu, xanh coban. Cam đất là màu của autumn warm tone (tông thu ấm). Đánh lên mặt tao sẽ bị xỉn da, trông bẩn và già đi năm tuổi," Hải Đường giải thích một tràng, rành rọt và chính xác như đang trả bài môn Sinh học. "Còn Quỳnh Anh là spring warm tone (tông xuân ấm), nên cậu ấy hợp với những màu tươi và ấm như cam đào hay hồng san hô. Cậu ấy nói đúng về bản thân, nhưng lại sai về tao."

Một sự im lặng bao trùm cả góc lớp.

Tất cả mọi người, kể cả tôi và thằng Khôi, đều ngồi nghe như nuốt từng lời. Chúng tôi không chỉ đang được chứng kiến một cuộc tranh cãi về màu son. Chúng tôi đang được tham dự một lớp học cấp tốc về lý thuyết màu sắc.

Hải Đường đã không chỉ từ chối. Nó đã dùng kiến thức để đè bẹp đối thủ. Nó không nói "Tao không thích." Nó nói "Mày sai về mặt khoa học."

Nó không chỉ biến một vấn đề về sở thích thành một vấn đề về kỹ năng. Nó đã biến nó thành một vấn đề về chân lý.

Quỳnh Anh, lần đầu tiên tôi thấy, đã tỏ ra hơi lúng túng. Nụ cười của nó vẫn ở đó, nhưng nó không còn tự nhiên nữa. Nó rõ ràng không ngờ rằng một con mọt sách như Hải Đường lại có thể rành rọt về một lĩnh vực "thời thượng" như vậy.

Mai thì chớp chớp mắt, vẻ mặt từ bối rối chuyển sang thán phục.

"Wow," cô bạn thốt lên. "Mày... mày biết nhiều thật đấy, Đường."

"Vậy... vậy để tao đi tìm màu hồng lạnh cho mày," Mai nói, rồi vội vàng lục lọi trong cái túi trang điểm to sụ của mình, thái độ đã chuyển từ "ban ơn" sang "phục vụ chuyên gia".

Hải Đường không nói gì thêm. Nó chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi lại nhắm mắt lại, bình thản để cho các "chuyên viên" khác tiếp tục công việc của họ.

Cuộc nổi loạn nhỏ đã kết thúc. Trật tự đã được tái lập. Hải Đường vẫn ngồi đó, vẫn để cho người khác trang điểm. Nhưng bây giờ, không ai còn dám tự ý quyết định thay nó nữa.

Nó đã chứng minh một điều. Rằng ngay cả khi ở trong một lĩnh vực mà mình là "lính mới", nó vẫn có thể trở thành chỉ huy.

Thằng Khôi quay sang tôi, mắt mở to sau cặp kính dày.

"Tao rút lại lời nói lúc nãy," nó thì thầm, giọng đầy kính nể. "Đây không phải là con nhím cho người khác nhổ gai. Đây là con rồng đang giả vờ làm tắc kè hoa."

"Cho tao ít phấn tím làm base má hồng đi."

Nếu câu nói trước đó về màu hồng lạnh là một bài giảng khoa học, thì câu nói này là một cú knockout kỹ thuật. Nó được thốt ra một cách bình thản, giữa lúc một cô bạn đang loay hoay với hộp phấn má màu hồng đào. Giống như một vị tướng, sau khi đã ổn định lại hàng ngũ, bắt đầu ra những chỉ thị chiến thuật chi tiết hơn.

Phấn tím? Làm base má hồng?

Não tôi, cũng như não của hầu hết mọi người trong căn phòng đó, kể cả đám con trai, đều phải mất vài giây để xử lý yêu cầu kỳ quặc này. Phấn má hồng thì phải có màu hồng, hoặc màu cam. Đó là một quy luật bất thành văn của vũ trụ. Phấn màu tím là để làm gì? Trang điểm cho lễ hội Halloween à?

Cô bạn đang cầm hộp phấn má khựng lại, vẻ mặt còn hoang mang hơn cả Mai lúc nãy.

"Phấn... phấn tím á?" cô bạn lắp bắp. "Nhưng... nhưng nó là màu tím mà. Đánh lên má trông như bị ai đấm à?"

Một vài tiếng cười khúc khích vang lên. Câu nói đó đã thể hiện chính xác suy nghĩ của tất cả mọi người.

Hải Đường vẫn nhắm mắt, nhưng tôi có cảm giác nó đang khẽ nhếch mép.

"Phấn má màu tím nhạt, khi dùng để lót bên dưới lớp má hồng chính, sẽ giúp trung hòa sắc tố vàng trên da của người châu Á, làm cho lớp nền trong hơn và màu má hồng sau đó lên chuẩn màu hơn, tươi hơn, và lâu trôi hơn," Hải Đường lại tuôn ra một tràng kiến thức, giọng đều đều như một con robot đang đọc Wikipedia. "Đặc biệt là với những màu má hồng có base lạnh như màu hồng tao sắp dùng. Nó gọi là kỹ thuật 'color correcting' (hiệu chỉnh màu sắc). Mày chưa nghe bao giờ à?"

Sự im lặng lần này còn nặng nề hơn.

Nếu lần trước là một bài học về lý thuyết màu sắc cá nhân, thì lần này là một bài giảng nâng cao về kỹ thuật trang điểm chuyên nghiệp. "Undertone", "winter cool", "base má hồng", "color correcting". Những thuật ngữ đó bay lượn trong không khí, xa lạ và cao siêu như những công thức lượng tử.

Nó không chỉ biết mình hợp màu gì. Nó còn biết cả cách để làm cho màu đó trở nên hoàn hảo nhất.

Tất cả mọi người đều sững sờ. Đám con gái, những người tự cho mình là sành điệu, giờ đây đang nhìn Hải Đường với một ánh mắt hoàn toàn khác. Không còn là sự thương hại dành cho một con mọt sách. Không còn là sự thích thú khi "cảm hóa" được một người lập dị.

Mà là sự kính nể. Một sự kính nể thực sự dành cho một chuyên gia.

Quỳnh Anh ngồi ở góc phòng, không nói một lời nào. Nụ cười trên môi nó đã tắt hẳn. Tôi có cảm giác nó, người luôn là trung tâm của mọi sự chú ý trong lĩnh vực làm đẹp, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình... lỗi thời.

Mai vội vàng lục lọi trong đống đồ của mình, và reo lên như thể vừa tìm thấy kho báu. "A! Có đây rồi! Hộp phấn mắt của tao có một ô màu tím nhạt này! Dùng được không, thưa chuyên gia?"

Cái từ "chuyên gia" được thốt ra một cách nửa đùa nửa thật, nhưng sự ngưỡng mộ trong đó là không thể che giấu.

"Được," Hải Đường chỉ đáp lại một từ, ngắn gọn và đầy quyền lực.

Và thế là, một cuộc cách mạng nhỏ đã diễn ra ở góc cuối lớp 11A5.

Hải Đường, từ một người ngoài cuộc, một đối tượng cần được "giúp đỡ", đã trở thành chỉ đạo nghệ thuật cho chính màn lột xác của mình.

Tôi ngồi đó, chống cằm, mỉm cười một mình.

Con rồng không chỉ đang giả vờ làm tắc kè hoa. Nó đang dạy cho cả đàn tắc kè hoa cách để thay đổi màu sắc một cách khoa học.

Bất giác tôi nhận ra một điều đáng sợ. Bộ não của con bé này, nó không có giới hạn. Bất cứ lĩnh vực nào nó đã quyết định tìm hiểu, từ văn học, lịch sử, cho đến những thứ tưởng chừng như phù phiếm nhất như mỹ phẩm, nó đều sẽ đào sâu đến tận cùng, nắm vững cả lý thuyết lẫn thực hành, và trở thành một bậc thầy trong lĩnh vực đó.

Sự đáng sợ của nó không nằm ở chỗ nó thông minh.

Nó nằm ở chỗ nó... triệt để.

Bỗng dưng tôi cảm thấy một sự may mắn kỳ lạ. May mắn vì bài tập nhóm của chúng tôi là về văn học, một lĩnh vực mà nó đã nắm vững. Nếu nó là về kinh tế vi mô, hay lập trình máy tính, có lẽ tôi đã không chỉ bị so sánh với khỉ, mà còn bị so sánh với khuẩn amip mất.

Vài phút sau, tiếng ồn ào lắng xuống. Những cây cọ, hộp phấn, thỏi son được thu dọn lại. Mọi ánh mắt, không hẹn mà gặp, đều đổ dồn về một phía.

Hải Đường ngồi đó. Im lặng.

Mai, với vai trò là "chuyên viên chính" kiêm người hâm mộ mới nhất, đã trịnh trọng giơ một chiếc gương tay nhỏ lên trước mặt nó.

Một khoảnh khắc hồi hộp bao trùm cả góc lớp. Giống như cảnh cuối cùng trong một bộ phim về sự lột xác, khi nhân vật chính lần đầu tiên được nhìn thấy diện mạo mới của mình.

Hải Đường từ từ mở mắt ra.

Tôi cũng nín thở theo. Từ vị trí của mình, tôi không thể nhìn rõ được. Tôi chỉ thấy được một phần gương mặt nó phản chiếu trong tấm gương nhỏ.

Tôi thề là tôi đã thấy nó sững lại.

Chỉ trong một tích tắc. Một sự bất động hoàn toàn. Cái mặt nạ vô cảm thường ngày của nó dường như đã nứt ra một kẽ hở cực nhỏ, để lộ ra một sự ngỡ ngàng thuần túy.

Nó đang nhìn chính mình.

Không phải là cái nhìn phân tích, soi xét như khi nó nhìn người khác. Mà là một cái nhìn khác lạ. Một cái nhìn của sự khám phá.

Nó im lặng thưởng thức mình trong gương.

Cái cụm từ "thưởng thức" thật sự rất đúng. Nó không chỉ nhìn. Nó đang nghiền ngẫm. Nó khẽ nghiêng đầu qua trái, rồi qua phải. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật lên những đường nét trên gương mặt.

Đôi mắt được viền đen trở nên sâu và có hồn hơn. Lớp phấn má hồng lạnh, được lót bởi lớp base màu tím kỳ diệu kia, ửng lên một sắc hồng trong trẻo, tự nhiên, như thể nó toát ra từ bên trong làn da, chứ không phải được tô vẽ từ bên ngoài. Và đôi môi, với màu son hồng lạnh, trông vừa mềm mại lại vừa có một chút gì đó kiêu kỳ.

Lớp trang điểm không biến nó thành một người khác. Nó chỉ đơn giản là làm nổi bật lên những nét đẹp vốn đã có sẵn. Nó giống như một người biên tập tài năng, gạch đi những chi tiết thừa và nhấn mạnh vào những câu chữ đắt giá nhất.

Nó vẫn là Hải Đường. Nhưng là một phiên bản sắc nét hơn, rõ ràng hơn. Giống như một bức tranh thủy mặc vừa được lồng vào một chiếc khung tinh xảo.

Xung quanh, những tiếng xì xào đầy thán phục bắt đầu vang lên.

"Đẹp quá mày ơi..."

"Biết ngay mà, nét của nó trang điểm lên là ăn tiền liền."

"Nhìn sang chảnh vãi."

Quỳnh Anh đứng ở phía xa, khoanh tay trước ngực. Nó không nói gì, nhưng ánh mắt thì phức tạp. Có sự ngạc nhiên, có sự đánh giá, và có lẽ, lần đầu tiên, có một chút gì đó giống như... sự dè chừng. Một đối thủ mới đã xuất hiện trên một lãnh địa mà nó vốn nghĩ rằng mình là độc tôn.

Dù vậy Hải Đường dường như không nghe thấy bất cứ lời khen ngợi nào. Nó cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.

Nó vẫn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới phản chiếu của tấm gương nhỏ.

Nó đang làm một việc mà tôi chưa bao giờ thấy nó làm.

Nó đang... tự ngắm mình.

Không phải với sự tự mãn. Mà với một sự tò mò khoa học. Giống như nó vừa hoàn thành một thí nghiệm thành công và đang quan sát kết quả. "À, ra là khi những yếu tố A, B, C kết hợp lại theo công thức X, nó sẽ tạo ra một hiện tượng Y như thế này."

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra.

Có lẽ, Hải Đường chưa bao giờ thực sự biết mình xinh đẹp.

Hoặc đúng hơn, nó biết điều đó về mặt lý thuyết. Nó có thể phân tích các đường nét trên gương mặt mình một cách khách quan như phân tích một tác phẩm nghệ thuật, ngay cả khi nó chưa bao giờ thực sự "cảm nhận" được nó. Vẻ đẹp đối với nó là một khái niệm, không phải là một trải nghiệm.

Ngày hôm nay, lần đầu tiên, nó đã có cơ hội trải nghiệm thực tiễn.

Thí nghiệm đã thành công.

Nhà khoa học, dường như, cũng đang có một chút rung động trước vẻ đẹp của chính phát kiến của mình.

Giữa lúc mọi người còn đang chìm trong sự ngạc nhiên và những lời tán thưởng, nhà khoa học vẫn chưa hài lòng.

Thí nghiệm có thể đã thành công, nhưng nó vẫn chưa đạt đến sự hoàn hảo. Vẫn còn một biến số nữa cần được thêm vào phương trình.

"Cho tao mượn hộp bắt sáng."

Giọng nó vang lên, kéo mọi người ra khỏi trạng thái mơ màng. Nó không phải là một lời đề nghị. Nó là một yêu cầu. Giống như một bác sĩ phẫu thuật đang yêu cầu y tá đưa cho mình con dao mổ số 10.

Mai, người đang giữ chiếc gương, chớp mắt. "Bắt sáng á? Highlighter đó hả? Tao... tao có mang theo, nhưng mà..."

Nhưng mà sao? Tôi có thể đọc được sự do dự trong giọng nói của cô bạn. Bắt sáng là một con dao hai lưỡi. Dùng đúng, nó sẽ khiến gương mặt bừng sáng, tạo hiệu ứng căng bóng, khỏe mạnh. Dùng sai, hoặc dùng quá tay, nó sẽ biến bạn thành một quả cầu disco di động, bóng loáng một cách lố bịch. Đối với những tay mơ, đó là một kỹ thuật đầy rủi ro.

"Nhưng mà tao không biết đánh," Mai thành thật thú nhận. "Sợ đánh sai trông mặt mày bóng như chảo dầu thì chết."

Đó chính xác là nỗi lo của tất cả mọi người. Họ đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn hảo. Không ai muốn trở thành người đặt nét bút cuối cùng và phá hỏng tất cả.

Hải Đường không nói gì. Nó chỉ đơn giản là chìa tay ra.

Một cử chỉ đầy quyền lực. "Không cần mày biết. Chỉ cần đưa nó cho tao."

Mai, với một sự kính cẩn gần như là sùng bái, vội vàng đặt chiếc gương xuống và lục lọi, tìm ra một hộp phấn nhỏ lấp lánh rồi hai tay đưa cho Hải Đường.

Hải Đường tự mình trang điểm.

Nó không dùng cọ. Nó chỉ dùng ngón tay áp út của mình. Ngón tay thon dài, trắng trẻo đó nhẹ nhàng lướt trên bề mặt của hộp phấn, lấy ra một lượng sản phẩm cực nhỏ, gần như không thể thấy được.

Rồi, mắt vẫn không rời khỏi tấm gương, nó bắt đầu.

Ngón tay nó chấm nhẹ lên điểm cao nhất của gò má. Chấm, chấm, rồi vỗ nhẹ. Động tác của nó không có một chút do dự. Chính xác, tự tin, và vô cùng nhẹ nhàng.

Nó chấm một chút lên đầu mũi.

Một chút lên nhân trung.

Và một chút lên xương chân mày.

Mọi chuyển động đều được tính toán. Không có một vệt phấn thừa. Không có một động tác lãng phí. Nó không phải đang trang điểm. Nó đang thực hiện một nghi lễ. Nó đang đặt những vì sao cuối cùng lên bầu trời đêm.

Khi nó hạ tay xuống, gương mặt nó không có gì thay đổi nhiều. Không có vệt bóng loáng nào. Không có sự lấp lánh nào quá đà.

Nhưng khi nó khẽ nghiêng đầu, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Ánh sáng từ cửa sổ dường như đã tìm thấy một điểm tựa mới. Nó đậu lại trên những điểm cao nhất của gương mặt nó, tạo ra một vầng hào quang tinh tế, mờ ảo. Gương mặt nó bỗng dưng có chiều sâu hơn, sống động hơn. Nó không chỉ đẹp. Nó bừng sáng.

Đó không phải là vẻ đẹp của phấn son.

Đó là vẻ đẹp của ánh sáng. Vẻ đẹp của vật lý. Vẻ đẹp của sự chính xác.

Nó đã không chỉ trang điểm. Nó đã điêu khắc bằng ánh sáng.

Tôi ngồi đó, hoàn toàn bị hớp hồn. Tôi đã quên mất cả việc thở. Tôi đã nghĩ rằng mình đã thấy hết mọi phiên bản của Hải Đường. Thiên tài văn học, bạo chúa ngôn từ, nhà khoa học về màu sắc.

Nhưng phiên bản này, phiên bản của một nghệ sĩ, một người có thể điều khiển ánh sáng bằng đầu ngón tay, là phiên bản khiến tôi choáng váng nhất.

Sự im lặng trong lớp học lần này còn tuyệt đối hơn. Không còn là sự thán phục. Mà là sự kinh ngạc.

Hải Đường nhìn vào gương lần cuối cùng. Lần này, trong mắt nó không còn là sự ngỡ ngàng nữa.

Mà là sự hài lòng.

Sự hài lòng của một người nghệ sĩ vừa hoàn thành kiệt tác của mình.

Nó trả lại hộp bắt sáng cho Mai, không nói một lời cảm ơn. Không cần thiết. Kiệt tác của nó chính là lời cảm ơn quý giá nhất rồi.

Rồi nó đứng dậy.

Cả lớp học, như có một hiệu lệnh vô hình, dạt ra, tạo thành một lối đi cho nó.

Nữ hoàng đã sẵn sàng cho buổi vũ hội người.

Nhưng nó không bước về phía sân khấu, nơi buổi lễ sắp bắt đầu. Nó không bước về phía đám đông đang dạt ra nhường lối.

Nó bước về phía tôi.

Chỉ vài bước chân. Nhưng trong cái không gian đang ngưng đọng vì kinh ngạc của lớp học, mỗi bước chân của nó dường như kéo dài cả một thế kỷ.

Tôi ngồi chết trân trên ghế, trở thành tâm điểm bất đắc dĩ của mọi sự chú ý. Mọi ánh mắt đang dõi theo nó, giờ đây cũng đồng loạt chuyển hướng về phía tôi. Tôi có thể cảm nhận được hàng chục dấu hỏi đang lơ lửng trên đầu mình. Tại sao lại là thằng Gia Bách?

Tôi cũng đang tự hỏi mình câu đó.

Nó dừng lại ngay trước bàn tôi. Cái bóng của nó đổ xuống, che khuất quyển sách mà tôi đang đọc dở. Tôi có thể ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, không phải mùi nước hoa, mà là mùi phấn son thoang thoảng, quyện với mùi giấy sách quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu lên, và lần đầu tiên, tôi phải ngước nhìn nó theo đúng nghĩa đen, dù tôi đang ngồi và nó đang đứng.

Ở khoảng cách gần thế này, hiệu ứng của lớp trang điểm còn rõ rệt hơn. Tôi có thể thấy từng hạt phấn bắt sáng li ti đang nhảy múa trên gò má nó dưới ánh đèn lớp học. Tôi có thể thấy đường kẻ mắt đen nhánh làm nổi bật lên đôi mắt trong veo, sâu thẳm. Nó giống như một nhân vật vừa bước ra từ một bộ phim điện ảnh, không thuộc về cái thế giới trần tục của bàn ghế gỗ và bảng xanh bụi phấn này.

Nhưng ánh mắt nó thì vẫn vậy. Vẫn là ánh mắt đó. Sắc bén, soi xét, và không để lộ một chút cảm xúc nào.

"Đưa điện thoại đây," nó ra lệnh.

Giọng nói vẫn đều đều, không một chút ngập ngừng, như thể việc một nữ hoàng vừa hoàn thành màn lột xác của mình, bước đến trước mặt một con khỉ và đòi điện thoại là một chuyện hoàn toàn bình thường.

Não tôi mất vài giây để khởi động lại. Điện thoại? Để làm gì?

Nó muốn mượn để gọi điện? Không thể nào, nó đã tuyên bố mình không dùng điện thoại.

Nó muốn kiểm tra xem tôi có lén chụp hình nó không? Có khả năng. Nhưng cái vẻ mặt của nó không giống như đang buộc tội.

Hay là...

Tôi không dám nghĩ tiếp.

Sự im lặng của tôi dường như khiến nó hơi mất kiên nhẫn. Nó khẽ chau mày, một cử chỉ quen thuộc.

"Nhanh lên," nó thúc giục, giọng có một chút gằn nhẹ.

Như một con robot được lập trình sẵn, tôi máy móc thò tay vào túi quần, lôi ra chiếc điện thoại của mình và đặt nó lên bàn.mHải Đường không nói gì. Nó cầm lấy chiếc điện thoại, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình một cách thành thạo đến đáng ngạc nhiên, đối với một người tự nhận là không dùng điện thoại.

Nó mở ứng dụng camera. Ngay lập tức, nó làm một việc mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi.

Nó giơ chiếc điện thoại lên, hướng camera trước về phía mình.

Nó đang... chụp ảnh selfie.

Hải Đường. Chụp ảnh selfie.

Hai khái niệm đó, trong vũ trụ của tôi, vốn dĩ không thể nào cùng tồn tại. Nó phi lý như việc mặt trời mọc ở đằng Tây, hay việc tôi được điểm 10 môn Vật Lý.

Nó không cười. Nó không chu môi hay làm bất kỳ một biểu cảm "dễ thương" nào. Gương mặt nó vẫn lạnh lùng, gần như vô cảm. Nó chỉ khẽ nghiêng đầu, chọn một góc độ mà ánh sáng chiếu vào đẹp nhất, nơi mà những hạt phấn bắt sáng có thể phát huy tối đa tác dụng của nó. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào ống kính, một cái nhìn trực diện, đầy quyết đoán.

"Tách."

Âm thanh khô khốc của màn trập vang lên.

Rồi nó hạ điện thoại xuống, lướt xem lại bức ảnh vừa chụp. Nó gật đầu nhẹ, một cái gật đầu hài lòng của một người nghệ sĩ vừa lưu lại thành quả của mình.

Sau đó, nó đặt chiếc điện thoại của tôi trở lại bàn.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng chưa đầy mười giây. Nhanh, gọn, và hiệu quả.

Nó không giải thích. Nó không nói một lời nào.

Sau khi đã hoàn thành mục đích của mình, nó quay người, và lần này, nó thực sự bước về phía sân khấu, để lại tôi ngồi đó, sững sờ, với chiếc điện thoại trên bàn và một bức ảnh chân dung của một nữ hoàng băng giá trong đó.

Thằng Khôi, từ bàn bên cạnh, rướn người qua, mắt trợn tròn.

"Chuyện... chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?" nó thì thầm, giọng không thể tin nổi. "Nó... nó vừa dùng điện thoại của mày để tự sướng à? Đây là một hình thức đánh dấu lãnh thổ kiểu mới của các sinh vật bậc cao hay sao?"

Tôi không trả lời.

Tôi chỉ cầm lấy chiếc điện thoại, mở khóa màn hình.

Bức ảnh hiện lên, rõ nét và sống động.

Hải Đường trong ảnh còn đẹp hơn cả ngoài đời. Ánh mắt nó như đang nhìn xuyên qua màn hình, nhìn thẳng vào tôi.

Đây không phải là một bức ảnh selfie.

Đây là một chiến tích.

Một chiến tích của ngày hôm đó. Một bằng chứng rằng nó, dù chỉ trong một khoảnh khắc, đã bước ra khỏi vỏ ốc của mình và tỏa sáng. Không biết vì lý do gì, nó đã chọn lưu giữ chiến tích đó... trong điện thoại của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro