Chương 5: Bữa tiệc sinh nhật

- Này... nhìn chị ba già nua của chúng ta kìa, không nhận ra luôn. - Hàn Như nhanh chóng chớp to đôi mắt được make up kĩ càng.

- Chào anh ạ. - Phương Di cúi đầu chào anh Hàn Như trong xe.

- Ừ, chào em. - Anh cười tươi, nhìn khác hoàn toàn đứa em - Lên xe đi.

- Vâng. - Phương Di ngồi ghế trước do đằng sau hết chỗ rồi.

- Cậu ấy mang đồ đẹp cũng vì nhà nhỏ kia giàu thôi, chả muốn làm mất hình tượng hội phó đâu mà. - Dương Hạnh nháy mắt tuông một tràng lí lẽ. Phương Di không nói gì mà chỉ khẽ cười gật đầu, cứ cho là đúng đi.

Nhà nhỏ Kim đúng là giàu có, biệt thự to khủng khiếp, lại còn có hồ bơi. Quen nó bấy lâu mà chả biết gì cả, đúng là...

- Ô, hội phó tới rồi kìa. Hôm nay cậu ấy xinh thế?

Mọi người lại một phen trầm trồ, đó chắc hẳn là phong cách thường ngày của các bạn nữ nhưng với nó thì không. Bên cạnh nó luôn là style nghiêm túc, tóc cột cao, tay cầm cuốn sổ. Còn bây giờ, áo đầm, tóc xoã, còn dịu dàng đeo túi xách.

- Quà của cậu, Kim, chúc mừng sinh nhật. - Bộ ba lần lượt tặng quà cho nhân vật chính rồi cùng hòa vào bữa tiệc sôi nổi. Lớp nó hát hò nhảy nhót, điên cuồng như vũ bão.

Phương Di lắc lư một lúc lại thấy buồn ngủ. Dần dần nó rời xa bữa tiệc, chỉ còn lại tiếng nhạc ngoài xập xình. Phương Di phát hiện có cái ban công mát mẻ, lại không có ai. Hiu hiu thế nào lại ngủ chẳng biết trời đất gì nữa, nó gục xuống đó ngủ ngon lành cho đến tận mười giờ ba mẹ vẫn chưa thấy về, điện thoại thì để chế độ rung. Lại chạy sang hỏi Gia Hy xem có biết nhà bạn nó ở đâu không, hắn thì đang chơi game cũng có biết gì đâu chứ. Cơ mà cũng hơi lo thật, học sinh gương mẫu lại đi về trễ sao?

Kim tiễn bạn bè lần lượt ra về. Tiệc tàn, cô chuẩn bị khóa cửa đi ngủ thì thấy cửa ban công còn mở toang.

- Hội phó, sao cậu ngủ ngoài này? - Kim tá hỏa kêu nó dậy, nó thì còn đang mơ màng, trời đất quay cuồng.

- Hở? Kim? Mình... - Phương Di ngáp dài vươn vai - Mình ngủ ở đây sao? Tiệc thế nào rồi? - Nó vẫn chưa hay mình là thành viên cuối cùng bị bỏ rơi nên còn ngây thơ hỏi.

- Mười giờ rồi, mọi người về hết rồi, cậu là người cuối cùng đấy. - Kim lạnh nhạt thông báo cho nó.

- Ờ, mười giờ rồi nhỉ?... Hả?! Mười giờ rồi? Trời đất!

Cuộc đời thật là bất công, sao lại đối xử với nó như thế? Phương Di khom lưng nhìn hết bên này rồi bên kia vẫn không thấy bóng taxi nào.

Nó lôi điện thoại ra mắng nhiếc nhỏ bạn, bỏ lại nó một mình. Hàn Như nói tưởng nó về rồi, điện thoại thì không nghe máy. Nó cũng tự thấy mình có chút điên, mà cũng lo, ba mẹ gọi cho nó mấy cuộc đây này. Phương Di lục điện thoại, phải gọi cho Gia Hy, giờ này thì chỉ có hắn là còn thức.

- Alo? - Giọng nói nhàn nhạt của hắn bên kia, có vẻ như nó đoán đúng, hắn còn thức.

- Còn thức hả? Đến đón tôi đi. - Phương Di giọng buồn hiu nói, đôi vai còn hơi run run vì sương, cảm giác một mình thật là đáng sợ.

- Địa chỉ?

- Số xxx đường XX. - Phương Di đọc địa chỉ khu biệt thự cho hắn, vì nhà cũng to nên chắc tìm cũng dễ thôi. Nhận được thông tin, hắn liền lái xe đi.

30 phút trước...

- Cháu biết Di ở đâu không? Điện thoại cũng không nghe máy nữa, thật tình. - Mẹ nó lo lắng hỏi.

- À... cháu biết nhà bạn đó, bác yên tâm, chút nữa cháu sẽ đón cậu ấy. - Gia Hy nghĩ ngợi một chút rồi lại nói dối, để mẹ nó yên tâm mà về ngủ, nếu không lại rên rỉ phát mệt.

Còn hắn... đương nhiên phải thức rồi, mặc dù hơi buồn ngủ, cũng phải đợi để đón nó về. Dù sao nó cũng nhiều lần lén lút đi bảo lãnh cho hắn và tụi bạn lúc bị cảnh sát bắt tạm giam vì tội gây rối trật tự công cộng. Có ơn thì cũng phải trả chứ.

- Này, về thôi. - Gia Hy gọi khi thấy nó ngồi một đống ở trước nhà người ta, lại còn mặc váy nữa, cũng chẳng phải đi hẹn hò.

- Ơ...

Phương Di mơ màng mở mắt, thấy hắn đi cái đầu trống hươ trống hoác định mắng cho một trận nhưng lại thôi. Bây giờ nó đang là người mắc ơn, không nên hành sự lỗ mãng. Phương Di khập khễnh ngồi lên xe, thấy chân nó còn đau như vậy, hắn chắc rằng từ sau hôm đó chẳng thuốc men gì cả nên mới lâu lành. Cũng khó trách nó cứng đầu, đi vậy mà cũng đi được.

Phương Di buồn ngủ quá nên gục lên vai hắn ngủ ngon lành, tay vẫn siết chặt eo hắn để khỏi ngã. Gia Hy buồn cười, chắc do mệt quá nên cũng không thấy ngại khi đụng chạm nam nữ chăng? Hắn thì thấy bình thường nhưng hắn biết mỗi lần đụng chạm thế này, nó ngại lắm. Còn bày đặt thiếu nữ này nọ, bình thường thì nghiêm khắc như giám thị, hôm nay lại ngủ ngoan như vậy. Gia Hy dừng xe trước nhà nó.

- Này, dậy đi, tới rồi. - Bị ai đó ôm chặt nên Gia Hy không đứng xuống được.

- Tới rồi hả?... tạm biệt... - Đến nỗi  câu cảm ơn quen thuộc cũng chẳng nghe được. Bình thường hắn đối xử với người khác cũng lạnh nhạt lắm, nên chẳng có ai dễ dàng xin lỗi, cảm ơn như nó đâu. Gia Hy cũng lắc đầu cho qua.

Có lẽ hôm nay quá mệt nên Phương Di dậy trễ hơn bình thường.

- Ủa ba? Sáng nay ba không đi phụ mẹ ở tiệm thuốc hả? - Phương Di ngậm nhanh bánh mì vào miệng nói.

- Ờ, chút nữa ba đi đám cưới bây giờ. - Ba nó chỉnh chu áo vest trước gương cẩn thận.

- Vậy con đi đây. - Phương Di nhảy tọt ra cửa, đã thấy hắn đứng đó từ lâu - Ủa? Chưa đi học hả?

- Ừm, lên xe đi. - Hắn nhìn xuống chân nó, cái băng lệch qua lệch lại, thật chẳng ra làm sao.

- Ờ, cảm ơn. - Phương Di chẳng ngại ngồi lên, hình như sáng nay thức dậy nó nhớ hắn đã đưa nó về nhà thì phải. Cũng thấy lạ khi ba mẹ không mắng nó câu nào - Tối qua cảm ơn cậu đưa tôi về nhà.

- Trả ơn cậu vụ bị bắt vô đồn thôi. - Gia Hy phóng xe đi nhanh, chốc chốc đã hạ yên trước trường.

- Tất cả đứng im! - Tiếng hét thất thanh báo hiệu... bọn điên đã xuất hiện.

Cả Phương Di và Gia Hy đều bất động khi nó vừa bước xuống xe vài bước. Mấy cái đầu nhẹ nhàng xoay như zoombie nhìn vào nhân vật đang bùng nổ sự chú ý đằng kia, ở bên Bình Thường. Hồng Phước và đám bạn đứng hiên ngang trước cổng, từ từ chống nạnh tiến tới. Liếc nó, rồi liếc hắn với cái xe.

- Chào ôi, hôm nay lại chở nhau đi học cơ đấy. - Thần Quang huýt sáo dài, đảo mắt một vòng.

- Cậu biết hai chữ "bẩn bựa" viết như thế nào không hả? - Phương Di cũng hiền từ quay lại đốp một câu.

- Không biết đấy, viết thế nào nhỉ? - Thần Quang có vẻ rút kinh nghiệm sau đợt Hồng Phước bị làm nhục, bây giờ còn chưa khỏi sợ hãi, co ro một góc khi nhìn thấy ánh mắt của nó.

- Để tôi lấy ví dụ nhé... - Phương Di nhếch môi, bước lại gần hắn - Nếu như con số chín, mười là điểm số cao đối với bọn tôi, thì cái đầu của cậu sẽ lập tức nghĩ tới... chín tháng mười ngày. - Mặt Thần Quang đỏ gay hết cả lên, còn nó đang nhởn nhơ cười đùa.

- Chị dâu!

Một tiếng súng lạnh gáy từ xa chạy tới, đã chạy sao lại còn kêu hai tiếng "chị dâu" chứ? Học sinh hai trường không khỏi ngoảnh lại nhìn nó.

- Hôm nay em quyết định đi học lại rồi. - Nhỏ cười tít mắt khoác tay nó trong sự ngẩn ngơ của bàn dân thiên hạ.

- Em... - Khóe môi giật giật. Chết rồi, sự việc ngày càng nghiêm trọng đến nỗi nhỏ kêu nó là chị dâu mới chết chứ. Gia Hy nãy giờ cứ đứng im như pho tượng bắt đầu cau mày khó chịu - Thôi đi vào lớp kẻo trễ. - Không một lời giãi bày với bọn kia, hay đúng hơn hết là nó biết nói gì bây giờ.

Mấy tiết học trôi qua nhanh vùn vụt. Nhỏ nói là nghe nhỏ kể, anh Hải có vẻ ngạc nhiên, cũng ngại lắm, nên mới tránh gặp mặt nó chứ thật ra là anh hết giận nó rồi, hơn nữa còn thấy có lỗi nữa. Thật ra, nó cứ nghĩ tới cái mặt thẹn thùng như thiếu nữ 18 của Hải là lông gà lại bay tứ tung hết. Rùng mình một cái, nó cùng Hàn Như và Dương Hạnh xuống căn tin như thường lệ.

- Này, đợt này học sinh mới thế nào á? Nghe nói nhà chị Ngọc Anh chuẩn bị đi Mỹ hết rồi kìa, sướng phết. - Hàn Như trầm trồ.

- Ờ, nhắc mới nhớ, cũng gần giữa kỳ rồi còn gì. - Dương Hạnh thêm một câu.

- Ờ, giữa kỳ I chị ấy sẽ đi, mọi việc giờ đang bàn giao lại cho mình, còn học sinh mới ngay sau đó sẽ được tuyển vào ngay thôi. Đầu học kì II thì bầu chọn hội trưởng mới. - Nó điềm đạm vừa ăn vừa trả lời.

- Chà, đúng là có đứa bạn như con Di nhà mình sướng thật đấy. Ế mà học sinh mới hình như được tuyển tự do luôn đúng không? Không xét thành tích hạnh kiểm gì luôn à? Lỡ có mấy thành phần bạo lực thì sao?

- Chắc vậy. Cậu cũng biết hiệu trưởng thích dạy dỗ học sinh hư thế nào mà.

- Muốn đóng vai người hùng đây mà. À mà... - Hàn Như lại thẹn thùng phát ghê. Khỏi nói nó và Dương Hạnh cũng đoán được ý nghĩ của nhỏ - Mình xin được số điện thoại của anh Hồng Phước rồi, còn hẹn nhau vài buổi nữa, anh ấy nói chuyện dễ thương lắm cơ.

- Điên hết rồi, nó bằng tuổi mình mà cậu kêu anh em gì nghe ghê quá vậy.

Dương Hạnh sởn da gà. Hai đứa đốp chát om sòm, còn nó, định ngăn cản mà thôi. Hai đứa trăng hoa gặp nhau thì như thế nào, chẳng ai phải mất mát gì hết, nghiễm nhiên cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng liên quan tới nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro