CHƯƠNG 13:ĐOÁ HỒNG ĐEN


Trời đêm sũng nước, mưa như tát vào mặt. Căn hộ số 407 im phăng phắc, chỉ có tiếng nhỏ giọt đều đặn vang lên từ sâu bên trong.

Cửa mở ra, Hyuk và Hanbin đồng thời khựng lại. Giữa phòng khách, một chiếc ghế gỗ cũ kỹ xoay lưng lại với cửa, trên đó là một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc dài ướt sũng che kín mặt. Nước nhỏ xuống thành vũng dưới chân cô, nhưng... mùi lại là mùi tanh nồng của máu.

Hanbin chậm rãi bước vòng ra trước. Làn da nạn nhân tái bệch, đôi mắt mở trừng trừng nhưng lòng trắng đã chuyển sang màu đỏ như bị nhuộm máu. Trên cổ, một vết cắt sâu gần như muốn tách lìa.trong tay nạn nhân cầm 1 đoá hồng đen đã nhuốm đẫm máu

Bất chợt, tiếng nhạc hộp vang lên — một giai điệu ru ngủ méo mó, phát ra từ phòng ngủ tối om. Hai người lia đèn pin, bước vào, chỉ để thấy giữa phòng là một con búp bê gốm, mặc váy giống hệt nạn nhân, đang ngồi chễm chệ trên giường. Trong miệng búp bê... là một mảnh ảnh Polaroid: nạn nhân đang mỉm cười, đứng giữa một nhóm người không rõ mặt, nhưng ở góc tấm ảnh, có một bóng đen cao gầy đang nhìn thẳng vào ống kính.

Một tia sét xé ngang bầu trời. Khi ánh sáng lóe lên, Hanbin thoáng thấy bóng người đó... đang đứng ngoài cửa sổ.

Trời vừa tạnh mưa, hiện trường đã bị phong tỏa. Hanbin và Hyuk ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện là một cô gái tóc nhuộm đỏ, quần áo còn dính vài giọt máu loang lổ — bạn cùng phòng của nạn nhân.

Cô gái run rẩy, đôi tay đan vào nhau:
Tôi... tôi đi làm ca tối, về thì thấy cửa hé. Lúc bước vào... cô ấy đã ngồi đó rồi...

Hanbin ngắt lời, giọng trầm:
Cô ấy? Ý cô là đã ngồi trên ghế như vậy?

Phải... y hệt thế. Tôi còn tưởng... là trò đùa. Nhưng... — Cô nuốt nước bọt, mắt ngân ngấn nước — Tôi gọi tên, cô ấy không trả lời.

Hyuk nghiêng người, mắt lạnh:
— Cô có biết ý nghĩa của đóa hồng đen trong tay nạn nhân không?

Cô gái lập tức lắc đầu, nhưng Hanbin tinh ý nhận ra sự do dự thoáng qua.
Cô suy nghĩ hơi lâu đó.

Cô cắn môi, hạ giọng:
— Bọn tôi... từng là thành viên của một nhóm... chuyên sưu tầm "nghệ thuật chết". Ai rời nhóm... sẽ nhận "thư mời trăng máu".

Hyuk và Hanbin liếc nhau. Hyuk cau mày:

Hanbin hỏi tiếp, giọng nhẹ nhưng ánh mắt như lưỡi dao:
Cô từng nhận chưa?

Một cơn gió lạnh thốc vào phòng thẩm vấn, làm tấm thiệp run bần bật trên bàn.

Đêm hôm đó
Manh mối từ điện thoại nạn nhân dẫn Hanbin và Hyuk đến một xưởng bỏ hoang ở ngoại ô. Cửa sắt gỉ kêu két khi bị đẩy ra, bên trong tối om, chỉ có ánh trăng hắt qua lỗ thủng mái tôn.

Tiếng bước chân vang vọng. Trên tường, hàng chục bức ảnh chụp xác người được treo như triển lãm. Ở giữa là một ghế gỗ dính đầy vết máu đã khô.

Không có ai ở đây... — Hyuk thì thầm.

Hanbin khẽ nhìn vào góc tường 

Một bóng người lao ra, lưỡi dao sáng loáng. Hyuk đẩy Hanbin sang bên, dao cắm phập vào cột gỗ. Cuộc rượt đuổi bắt đầu — qua hành lang hẹp, qua những tấm bạt phủ đồ, ánh trăng loang loáng trên nền xi măng ẩm.

Hyuk bị chém sượt vai, máu rỉ ra. Hanbin chụp lấy thanh sắt, quật mạnh khiến kẻ tấn công ngã nhào. Chiếc mặt nạ rơi xuống — lộ ra gương mặt một người đàn ông trung niên, mắt đỏ ngầu.

Hanbin dí hắn xuống sàn, còng tay. Trong túi hắn, một tập thiệp đỏ giống hệt cái của cô gái tóc đỏ.

.

.

.

Cả phòng thẩm vấn yên ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc. Người đàn ông bị bắt tối qua ngồi lặng lẽ, ánh mắt trống rỗng.

Hanbin đặt tập thiệp đỏ xuống bàn:
Giải thích đi.

Hắn liếc nhìn, bật cười khan:
Tao chỉ là... người giao thư.

Hyuk nheo mắt:
Giao thư? Nghĩ tụi tôi ngu à? Cái dao dính máu trong tay ông là thế nào?

— Máu đó... của tao. — Hắn giơ bàn tay quấn băng lên, chậm rãi — Kẻ các người tìm... không bao giờ ra mặt đâu. Nó Chỉ dùng bọn tao như con rối.

Hanbin gõ nhẹ ngón tay xuống bàn:
— Tên của kẻ đó.

Hắn ngẩng đầu, mắt ánh lên tia chế nhạo:
— Mày nghĩ nó ngu mà để lại tên thật sao? 

Cả Hyuk lẫn Hanbin đều im lặng.

Hắn bật cười khan, tiếng cười vang lên lạnh sống lưng. 

Hyuk cười lạnh

-- tạm giam !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro