Chương 1: Yêu thương và Cưng chiều
Lê Nguyễn Bảo Nhi, cô bé đáng yêu vừa mới bước vào lớp 1A, là con gái duy nhất trong gia tộc họ Lê, một gia tộc nổi tiếng chỉ toàn con trai. Thật không thể tưởng tượng được, sau bao nhiêu thế hệ chỉ có những người con trai nối dõi, cuối cùng thì gia đình họ Lê cũng có một cô con gái nhỏ. Và Bảo Nhi chính là niềm tự hào của cả dòng họ, là ánh sáng mới trong một gia tộc vốn chỉ toàn đàn ông.
Bảo Nhi xinh xắn như một thiên thần, là hình mẫu của sự tinh khôi và đáng yêu. Cô bé có làn da trắng mịn màng, đôi má hồng hào như cánh hoa đào, và đôi mắt to tròn, trong suốt như nước hồ thu, khiến ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa. Mái tóc nâu đen mượt mà của cô bé thướt tha như tơ lụa, lúc nào cũng toả ra vẻ dịu dàng, trong sáng.
Ngày đầu tiên đi học, Bảo Nhi dù còn ngại ngùng nhưng lại rất háo hức. Cô bé mặc bộ đồng phục màu trắng tinh khôi, cùng chiếc cặp sách nhỏ xinh, bước đi vững chãi cùng cha mẹ, cảm giác vừa hồi hộp lại vừa phấn khích. Nhưng đặc biệt, điều khiến Bảo Nhi cảm thấy tự tin và vui vẻ hơn cả, đó chính là "người bạn thân" mà cô bé luôn mang theo bên mình – một chú thỏ cực kỳ đáng yêu tên Mochi.
Mochi là con thỏ nhỏ nhắn, lông trắng mượt mà, đôi mắt đen láy, luôn bám sát Bảo Nhi mọi lúc mọi nơi. Chú thỏ này không chỉ là một món quà đáng quý mà còn là người bạn đặc biệt của cô bé. Mochi là một phần quan trọng trong cuộc sống của Bảo Nhi, là niềm an ủi và niềm vui mỗi khi cô bé cảm thấy buồn bã hay cô đơn. Mochi luôn ở đó, bên cạnh cô bé, mang đến cho Bảo Nhi cảm giác yêu thương và sự che chở trong những khoảnh khắc đầu tiên của cuộc sống học đường.
Ngay từ khi Bảo Nhi bước chân vào trường, các bạn trong lớp đã không khỏi trầm trồ trước vẻ ngoài xinh đẹp và dễ thương của cô bé. Ai ai cũng thích thú khi thấy chú thỏ Mochi luôn theo sát bên Bảo Nhi, và không ít bạn đã tỏ ra ganh tị vì có một người bạn đặc biệt đến vậy. Nhưng đối với Bảo Nhi, Mochi không chỉ là một con vật cưng mà là một người bạn tâm giao, luôn hiểu được cô bé, luôn làm cô vui vẻ dù có chuyện gì xảy ra.
Gia tộc họ Lê cũng vô cùng cưng chiều Bảo Nhi, đặc biệt là ông bà nội và các anh trai. Dù gia đình ai cũng rất nghiêm khắc và kỷ luật, nhưng đối với Bảo Nhi, mọi thứ dường như trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Ông bà luôn chiều chuộng cô bé, các anh trai thì thường xuyên dạy dỗ, bảo vệ và chăm sóc cho Bảo Nhi, không để cô bé thiếu thốn tình yêu thương. Với một cô bé như Bảo Nhi, gia tộc họ Lê không chỉ là nơi để cô bé nhận được tình yêu thương vô bờ bến, mà còn là nguồn động lực để cô bé ngày càng trưởng thành và mạnh mẽ hơn trong tương lai.
Ngày đầu tiên của Bảo Nhi tại trường, với sự cưng chiều và yêu thương của gia đình, cùng người bạn Mochi bên cạnh, cô bé chắc chắn sẽ có một hành trình học đường đầy vui vẻ và đáng nhớ.
Tiếp theo – Chương 1
Cả lớp vừa ổn định chỗ ngồi thì cô Hồng nhẹ nhàng nắm tay Bảo Nhi, bước lên trước bục giảng.
— Hôm nay lớp mình có một bạn mới rất dễ thương. Con tự giới thiệu đi nào.
Bảo Nhi khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng chuông bạc:
— Con là Nguyễn Bảo Nhi ạ… Con thích màu hồng… và con có bạn thỏ tên Mochi…
Cả lớp bật cười thích thú, vài bạn còn reo lên:
— Dễ thương quá!
— Thỏ đâu vậy? Cho xem với!
Nhưng ở cuối lớp, Ngọc Đức chỉ hừ lạnh.
Cậu ta nhìn Bảo Nhi như thể cô bé vừa cướp spotlight của mình vậy.
“Mới tới mà đã được chú ý? Phiền phức thật.”
Cô Hồng nhìn quanh lớp rồi nói:
— Để cô sắp xếp chỗ cho Bảo Nhi nhé. Con sẽ ngồi cạnh bạn…
Trước khi cô nói hết câu, một đống cánh tay đã giơ lên:
— Con muốn ngồi với Bảo Nhi!
— Cô ơi cho con ngồi cạnh bạn!
Ngọc Đức cười nhạt:
— Ngồi gần bạn đó chắc phiền lắm. Mang theo thỏ nữa chứ…
Miệng thì nói nhỏ, nhưng vừa đủ để Bảo Nhi nghe.
Cô bé giật mình, ôm chặt balo trong suốt chứa Mochi.
Mochi cũng như cảm nhận được, đôi tai nhỏ khẽ cụp xuống.
Cô Hồng liếc Đức cảnh cáo:
— Ngọc Đức, cô yêu cầu con ngồi ngay ngắn lại. Không được trêu bạn mới.
Rồi cô quay lại mỉm cười dịu dàng với cô bé:
— Bảo Nhi sẽ ngồi cạnh Minh Anh, bạn ấy ngoan lắm và sẽ giúp con trong thời gian đầu.
Minh Anh liền vẫy tay vui vẻ:
— Lại đây với tớ nè!
Bảo Nhi bước xuống bàn, mái tóc nâu đen lấp lánh như tơ dưới ánh nắng.
Cô bé khẽ ngồi xuống cạnh Minh Anh, nhỏ nhẹ nói:
— Tớ… tớ tên Nhi…
— Tớ biết rồi~ Tớ sẽ giúp cậu nha! — Minh Anh cười tươi.
Ngọc Đức nhìn cảnh đó mà cau mày.
“Bày đặt dễ thương…”
Tiết Toán – Gặp người “đáng sợ nhất” trường… nhưng lại là người thương cô bé nhất
Cộc cộc.
Cả lớp lập tức ngồi thẳng như bị đứng hình.
Cô Hồng mở cửa:
— Con chào thầy Lê Minh Nhật ạ.
Cả lớp 1A gần như cùng lúc nín thở.
Thầy Lê Minh Nhật nổi tiếng khối 1 vì tính kỷ luật sắt: nghiêm, lạnh, và không bao giờ cười.
Nhưng chỉ gia đình họ Lê biết…
Thầy là ông họ của Bảo Nhi, và một khi ở nhà, thầy cực kỳ thương cháu gái nhỏ — đến mức ai thấy cũng sốc vì độ cưng chiều.
Thầy Nhật bước vào với gương mặt nghiêm nghị quen thuộc.
Ánh mắt quét qua một vòng lớp như tia laser, ai cũng run.
Cho đến khi thầy nhìn thấy Bảo Nhi.
Ánh mắt nghiêm nghị chợt dừng lại.
Dừng lâu hơn bình thường.
Rất lâu.
Minh Anh thì thầm:
— Trời… Thầy nhìn ai vậy?
— Chắc bạn nào làm sai gì đó… — bạn khác run.
Nhưng Bảo Nhi thì chớp chớp mắt nhìn lại thầy, không hề biết người đàn ông này chính là ông họ mình.
Thầy Nhật nghiêm giọng:
— Có học sinh mới?
Cô Hồng cười:
— Dạ đúng rồi thầy. Đây là bạn Lê Nguyễn Bảo Nhi.
Ngay khoảnh khắc nghe cái tên, gương mặt nghiêm nghị của thầy… khựng lại.
Ánh mắt thầy mềm xuống một nhịp.
Nhưng thầy vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng để không lộ thân phận.
“Cháu gái nhỏ… của ông nội đây mà… Trời ơi, lớn vậy rồi hả?”
Thầy khẽ gật đầu:
— Được. Vào bài.
Kiểm tra đầu tiết
Thầy viết lên bảng:
5 + 5 = ?
Rồi quay lại:
— Bảo Nhi, con lên bảng.
Cả lớp há hốc miệng.
— Mới vào mà bị gọi rồi…
— Trời ơi thầy Nhật ghê lắm đó!
Ngọc Đức cười nham hiểm:
— Cho đáng… Giỏi thì làm đi.
Nhưng khi Bảo Nhi bước lên, vẻ lo lắng của cô bé khiến thầy Nhật… nhói tim.
“Con bé sợ rồi… Ôi trời ạ nhìn mặt nó là muốn ôm luôn.”
Thầy ho nhẹ, cố giữ vẻ nghiêm:
— Không sao. Con cứ làm theo ý con.
Giọng thầy nhẹ hơn hẳn so với bình thường.
Cả lớp kinh ngạc.
— Ơ… sao thầy nói chuyện nhẹ vậy?
— Không giống thầy chút nào…
Bảo Nhi cầm viên phấn, viết 10 thật ngay ngắn.
Thầy Nhật nhìn số 10.
Nhìn nét chữ tròn xoe non nớt.
Trong lòng thầy:
“Đúng rồi… giỏi quá trời…”
Nhưng ngoài mặt vẫn phải nghiêm:
— Tốt. Con về chỗ.
Thế nhưng khi Bảo Nhi đi ngang thầy, thầy khẽ nghiêng người, giọng cực kỳ nhỏ chỉ đủ cô bé nghe:
— Giỏi lắm, cháu gái.
Bảo Nhi mở to mắt.
— Ơ… thầy biết… biết con?
Thầy Nhật giả vờ ho:
— Im lặng trong giờ học.
Nhưng đôi tai đỏ ửng của thầy đã tố cáo tất cả.
Ngọc Đức ngồi phía sau, mặt tối sầm:
“Cái gì vậy? Sao thầy hiền với bạn đó?? Không công bằng!”
Và chính giây phút ấy, sự ganh ghét trong Đức… càng dữ dội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro