CHƯƠNG 14 - "ĐIỂM CÂN BẰNG" MỚI ĐƯỢC KHÁM PHÁ
Sân trường vẫn đẫm không khí căng thẳng, nhưng sau khoảnh khắc vừa rồi, Bản Thể Bóng Tối của thầy Cảnh đã lùi lại, không phải vì sợ hãi mà vì nghi ngờ. Những tia sáng từ thầy Minh Nhật vẫn lấp lánh quanh người ông, tạo ra một lớp bảo vệ kỳ lạ và mạnh mẽ.
Bảo Nhi nhìn thầy Minh Nhật, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng.
— “Chưa bao giờ thấy thầy chiến đấu mà lại dễ thương như vậy, thầy Lê Minh Nhật. Vẫn sợ nhưng không yếu đuối, rất tốt.”
Thầy Minh Nhật chưa kịp trả lời, hai tay vẫn run nhưng cố giữ vững, miệng mím chặt như để ngăn tiếng thở dốc.
— “Dễ thương? Thầy là... ‘cửa’ đó, đừng có đùa…” — Thầy vừa nói, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự tự tin mới mẻ, dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi vì năng lượng không ổn định.
Nửa Linh Hồn thầy Cảnh đứng im, ánh mắt đầy nghi ngờ và giận dữ, không hiểu sao lại bị ánh sáng yếu ớt của thầy Minh Nhật làm chệch hướng.
— “Ngươi tưởng... ánh sáng yếu đuối của con người có thể ngăn được ta sao?” — Hắn gầm lên, nhưng lần này, giọng nói có phần lo sợ.
Thầy Cảnh, dù vẫn đứng yên, đôi mắt đã có dấu hiệu thay đổi. Một cảm giác lạ lùng, như thể phần linh hồn tối tăm đang bắt đầu "cảm nhận" sự thay đổi của mình trong cơ thể.
— “Không phải vì ngươi mạnh mẽ, mà vì... ngươi không có trái tim." — Bảo Nhi nói, không quay lại, nhưng giọng cô bé sắc lạnh như dao.
Thầy Minh Nhật hơi ngước lên, nhưng vẫn chưa thể làm chủ hoàn toàn được nguồn năng lượng mới bộc phát trong người mình. Ánh sáng từ lòng bàn tay vẫn còn yếu ớt, nhưng không ngừng tỏa ra, như một ngọn đèn dầu không bao giờ tắt.
Cô bé mỉm cười:
— “Thầy sẽ làm được, vì trái tim thầy không vướng nợ. Đó là sức mạnh duy nhất thầy có.”
Thầy Minh Nhật nhìn Bảo Nhi, tự nhiên cảm thấy trong lòng có một sức mạnh lạ kỳ. Dường như tất cả nỗi lo âu trong lòng ông đều tan biến khi đứng gần cô bé này.
— “Vậy... cái 'cửa' này có phải... khó lắm không?” — Thầy Minh Nhật thử hỏi, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Bảo Nhi không trả lời mà chỉ nhướn mày một cái rồi quay sang Nửa Linh Hồn thầy Cảnh.
— “Cái cửa này không dễ đâu, ông Cảnh à. Mà nếu ông muốn chiếm lại cơ thể này thì... phải chiến đấu thật sự đó!”
Nửa Linh Hồn thầy Cảnh không còn tỏ ra tự mãn như trước, vì dù sao hắn vẫn không thể làm gì thầy Minh Nhật. Trong khi đó, bóng tối bùng lên trở lại, nhưng lần này là với một mục đích khác.
— “Được rồi... ta sẽ thử xem sức mạnh ‘cửa sáng’ này có đủ mạnh để đánh bại ta không!” — Bản Thể Bóng Tối khẽ cười, rồi lao vào tấn công.
Ngay lập tức, không gian xung quanh biến thành một vùng tối mù mịt, như thể cả thế giới đang bị nuốt chửng vào bóng đen.
Bảo Nhi vung tay một cái, một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ bàn tay cô bé tỏa ra, tạo thành một bức tường chói sáng ngăn cản bóng tối.
— “Giữ vững! Đừng để bị mất kiểm soát!” — Bảo Nhi hét lên.
Thầy Minh Nhật cắn răng, không dám ngừng lại. Năng lượng từ trái tim ông bắt đầu gia tăng, ánh sáng bùng lên mạnh mẽ hơn, tạo thành một vòng sáng bảo vệ xung quanh hai thầy.
Một trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối diễn ra ngay giữa sân trường.
1. Thầy Minh Nhật Và Sức Mạnh Từ “Cửa”
Ánh sáng từ thầy Minh Nhật không chỉ là sức mạnh thể xác mà là sức mạnh tâm linh, xuất phát từ chính cái gọi là “trái tim không vướng nghiệp” mà Bảo Nhi đã nói.
Mỗi lần thầy dồn tâm trí vào một hướng, ánh sáng lại tăng cường, tỏa ra như thể ông đang chạm đến một sức mạnh tiềm ẩn mà bản thân chưa nhận ra. Đây không phải là phép thuật hay năng lực siêu nhiên, mà là một phần của chính ông.
Thầy Minh Nhật không thể tin vào những gì mình đang làm. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như thể ông đang trở thành “cánh cửa” giữa hai thế giới. Mỗi lần ông thở, một làn sóng năng lượng lại dâng lên. Dù rằng vẫn còn sợ hãi, nhưng giờ đây, thầy cảm nhận được một phần nhiệm vụ lớn lao mà mình phải gánh vác.
2. Mẹ Thầy Cảnh – Tình Cảm Và Lời Tiên Tri
Trong lúc thầy Minh Nhật đang chiến đấu, mẹ thầy Cảnh, linh hồn của bà đứng yên lặng, quan sát từ phía xa. Bà không trực tiếp can thiệp vào trận chiến, nhưng bà hiểu rằng đây là một bước ngoặt quan trọng.
— “Cảnh à, con không còn chỉ có một mình nữa. Chính ông ấy, thầy Minh Nhật, sẽ là người giúp con chiến thắng bóng tối trong chính linh hồn của mình.” — Bà thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Mẹ thầy Cảnh đã biết từ lâu rằng, mặc dù thầy Cảnh là người giữ hai linh hồn, nhưng chỉ có một người mới đủ khả năng cứu lấy linh hồn ông. Và đó chính là thầy Minh Nhật – người duy nhất có thể đối diện với cả ánh sáng và bóng tối mà không bị nuốt chửng.
3. Trận Chiến Tới Đỉnh Điểm
Ánh sáng từ thầy Minh Nhật dần dần mạnh mẽ hơn, và bóng tối của Nửa Linh Hồn thầy Cảnh bắt đầu loạng choạng. Hắn cảm thấy cơ thể của mình bị vặn vẹo, dường như đang bị tách ra khỏi chính mình.
Bảo Nhi đứng bên, mỉm cười:
— “Thầy… làm tốt lắm. Giờ thì đến lúc phải kết thúc thôi.”
Nửa Linh Hồn thầy Cảnh gầm lên, ánh mắt đầy phẫn nộ:
— “Ngươi… ngươi dám!”
Nhưng trước khi hắn có thể phản kháng, thầy Minh Nhật dồn hết sức mạnh vào một cú chạm mạnh vào không khí, tạo ra một sóng năng lượng bùng lên mạnh mẽ, đẩy lùi bóng tối một lần và mãi mãi.
Kết Thúc CHƯƠNG 14 — ÁNH SÁNG TRỞ LẠI
Khi cơn sóng năng lượng lắng xuống, sân trường lại trở về yên tĩnh. Không gian tối tăm trước đó đã tan biến, và bóng tối của Nửa Linh Hồn thầy Cảnh không còn tồn tại.
Thầy Minh Nhật, tuy vẫn còn run rẩy, nhưng đã giữ vững được vị trí của mình. Ánh sáng từ tay ông giờ đây như một ngọn đuốc sáng rực trong bóng tối.
Bảo Nhi đứng bên cạnh thầy, cười nhẹ:
— “Được rồi, thầy... lần này là chiến thắng. Nhưng thầy biết không? Còn nhiều thử thách nữa đấy.”
Thầy Minh Nhật nhìn Bảo Nhi, đôi mắt vẫn ngạc nhiên:
— “Thầy... thắng thật à?”
Bảo Nhi nháy mắt:
— “Đúng, và thầy là người duy nhất có thể...”
— “Duy nhất?” — Thầy Nhật ngắt lời.
— “Duy nhất giúp thầy Cảnh khỏi bóng tối vĩnh viễn.” — Bảo Nhi mỉm cười.
Ánh sáng từ thầy Minh Nhật tỏa ra lần nữa, và bóng tối từ Nửa Linh Hồn của thầy Cảnh tan biến hoàn toàn.
Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu…
________________________________________
CHƯƠNG 14— "NỤ HÔN CỦA SỰ ĐỊNH MỆNH"
Cảnh tượng vừa qua, trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối, dường như đã lắng xuống. Sân trường, vốn tràn ngập năng lượng tàn bạo và hỗn loạn, giờ đây chìm vào một không gian tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những cây cổ thụ, và không khí căng thẳng vẫn còn treo lơ lửng trong lòng mỗi người.
Thầy Minh Nhật đứng thở hổn hển, bàn tay vẫn đang tỏa ra những tia sáng yếu ớt. Ánh sáng đó, dù mờ nhạt, lại mang một sức mạnh to lớn mà chính thầy cũng không hiểu hết được. Thầy nhìn về phía thầy Cảnh, ánh mắt vẫn còn đầy lo âu nhưng cũng pha lẫn sự hiếu kỳ. Họ vừa trải qua một trận chiến không chỉ với bóng tối bên ngoài mà còn với chính những bóng tối trong tâm hồn mỗi người.
Thầy Cảnh, dù còn hơi thở yếu ớt, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh lại. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, bóng tối trong linh hồn mình không còn chiếm ưu thế như trước. Nhưng thay vào đó, một thứ ánh sáng kỳ lạ đang lan tỏa khắp cơ thể.
Mọi thứ im lặng. Thậm chí cả những học sinh quanh sân trường, dù chưa dám tiến lại gần, vẫn nhìn chằm chằm vào hai thầy với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bối rối.
Bảo Nhi đứng gần đó, lúc này cũng chỉ im lặng nhìn cảnh tượng diễn ra. Cô bé không nói lời nào, nhưng ánh mắt của cô như thể đang chờ đợi điều gì đó kỳ diệu sẽ xảy ra. Mái tóc dài của Bảo Nhi bay nhẹ trong gió, và đôi mắt vàng của cô bỗng dưng chói lòa, không giấu được vẻ tò mò, cùng một chút bỡ ngỡ.
Còn Diêm Vương, từ tận sâu trong cõi âm, chắc chắn cũng đang nhìn vào cảnh này, nhưng dù gì, ngay cả ông ta cũng phải ngạc nhiên. Ai mà ngờ được, cuộc chiến chống lại bóng tối của thầy Cảnh lại kết thúc bằng một tình huống như thế này.
1. Cái Chạm Mà Chưa Bao Giờ Dám Nghĩ Đến
Và rồi, ngay khi tất cả đang chìm vào im lặng, một khoảnh khắc kỳ lạ và bất ngờ đã xảy ra.
Thầy Minh Nhật đột ngột bước về phía thầy Cảnh. Ánh mắt thầy đầy sự quyết đoán. Dù bàn tay vẫn run run, nhưng trong ánh sáng yếu ớt đó, thầy Minh Nhật như tìm thấy một sức mạnh mới, một sự tự tin mà trước đây chưa bao giờ có.
— “Cảnh…” — Thầy Minh Nhật gọi tên thầy Cảnh, giọng trầm và dịu dàng lạ thường. Dường như sự đấu tranh, sự kiên cường của thầy Cảnh đã làm thầy cảm động đến mức không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc chiến này.
Thầy Cảnh, mặc dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đôi mắt của ông đã trở nên sáng sủa hơn. Cảm giác như chính mình đang được một người khác, một người đồng hành thực sự, kéo ra khỏi bóng tối.
— “Minh Nhật…” — Thầy Cảnh đáp lại, giọng nói trầm ổn nhưng pha chút bối rối.
Bảo Nhi đứng nhìn, không thể tin vào mắt mình. Cả sân trường như ngừng lại một nhịp, ngay cả những học sinh xung quanh cũng cảm thấy sự thay đổi trong không khí, nhưng không ai dám cử động. Một khoảnh khắc dài, trôi qua như thế, chỉ còn lại sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa hai linh hồn không còn cách biệt.
Rồi, không hiểu sao, một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lòng thầy Minh Nhật. Một cảm giác mà ông chưa bao giờ nghĩ tới, rằng có thể... có thể một nụ hôn sẽ là điều cần thiết để giải quyết tất cả.
2. Nụ Hôn Kỳ Lạ – Cảm Giác Khó Tả
Cánh tay thầy Minh Nhật nhẹ nhàng đặt lên vai thầy Cảnh, như thể muốn trao đi một sự che chở, một sự bảo vệ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này. Thầy Cảnh, dù chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không phản kháng.
Và rồi, như một định mệnh không thể cưỡng lại, thầy Minh Nhật bất ngờ nhón nhẹ lên
Một nụ hôn, đơn giản nhưng sâu sắc, đặt lên trán thầy Cảnh.
Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu lãng mạn. Đó là một sự kết nối giữa hai linh hồn, một sự hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết, giữa những gì đã qua và những gì sẽ đến.
3. Sự Đoàn Tụ Đến Từ Ánh Sáng
Nụ hôn ấy làm chấn động toàn bộ trường học. Học sinh đứng im lặng, không thể tin vào mắt mình. Có vài người há hốc miệng, nhưng cũng không dám nói ra lời. Không khí xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng thở của mọi người, như thể họ đang chứng kiến một điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Bảo Nhi đứng nhìn, không thể ngờ rằng cuộc chiến này lại kết thúc theo cách này. Cô bé nhìn thầy Minh Nhật và thầy Cảnh với ánh mắt bất ngờ. Một nụ hôn mà tất cả đều không thể hiểu hết được ý nghĩa của nó.
Thầy Cảnh, vẫn còn choáng váng bởi nụ hôn bất ngờ, chậm rãi đối diện ,nhìn thầy Minh Nhật. Ánh mắt của ông có một chút bối rối, nhưng cũng chứa đựng một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Ông không biết nụ hôn ấy có nghĩa gì, nhưng một phần trong tâm hồn ông cảm nhận được sự thay đổi, sự kết nối mà trước đây ông chưa từng có.
Bảo Nhi, lúc này mới chợt lên tiếng, nhưng giọng cô bé không còn sắc lạnh như trước. Cô bé chỉ khẽ nói, nhưng có lẽ là một câu nói đầy ẩn ý:
— “Chà... thật sự là, lần này thầy Nhật làm tôi bất ngờ đấy.”
Diêm Vương ở nơi xa xăm, có lẽ cũng phải ngạc nhiên. Ai mà ngờ được rằng, giữa cuộc chiến thần thánh, lại có thể có một nụ hôn kỳ lạ và đầy ý nghĩa như vậy.
4. Thầy Minh Nhật – Người "Cửa Sáng"
Khi nụ hôn kết thúc, thầy Minh Nhật lùi lại một bước, vẫn không thể tin vào những gì mình vừa làm. Nhưng nhìn vào thầy Cảnh, ông biết rằng mình không hối hận.
— “Cảnh… tôi không biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Nhưng tôi hứa sẽ luôn ở đây, không bao giờ để bóng tối chiếm lấy ngài nữa.”
Thầy Cảnh, đôi mắt vẫn đượm vẻ cảm kích, chỉ nhẹ gật đầu. Dù ông không biết lý do tại sao thầy Minh Nhật lại hôn mình, nhưng ông cảm nhận được một điều sâu sắc rằng, đây là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời ông.
— “Cảm ơn… Minh Nhật.” — Thầy Cảnh nói, giọng trầm thấp, nhưng lần này là sự cảm động thật sự.
Kết Thúc CHƯƠNG 14 – NỤ HÔN CỦA SỰ ĐỊNH MỆNH
Trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thầy Cảnh và chính bản thân ông, đã tạm kết thúc. Nhưng điều quan trọng nhất mà tất cả không thể nào bỏ qua chính là sự kết nối kỳ diệu mà thầy Minh Nhật và thầy Cảnh đã tạo nên. Và trong khoảnh khắc ấy, dường như thế giới xung quanh chỉ còn lại hai con người — hai linh hồn đang tìm thấy nhau.
Chưa ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn: cuộc chiến này, với tất cả những điều kỳ lạ và bất ngờ, vẫn chưa kết thúc.
Và đối với Bảo Nhi, Diêm Vương và toàn trường... chỉ có một câu hỏi lớn vẫn chưa được giải đáp:
— Liệu thầy Minh Nhật và thầy Cảnh sẽ đi đâu từ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro