CHƯƠNG 19: LẦN ĐẦU TRÁI TIM BIẾT YÊU
Cánh cửa phòng hiệu trưởng khe kêu, nhưng ánh sáng mờ ảo trong phòng không thể che giấu được sự bất thường. Bóng người ngồi sau bàn làm việc dường như… không còn là con người nữa. Đôi mắt mở to, đỏ rực, và cơ thể rung lên từng cơn không kiểm soát được.
Minh Nhật hít một hơi sâu, đứng ngay trước cổng phòng, cảm giác mạch máu dồn lên mặt. Anh không cần di chuyển nhiều; chỉ cần đứng vững, tỏa ra năng lượng an định, bảo vệ Bảo Nhi và Cảnh là đủ.
— “Thầy Nhật…” Bảo Nhi thì thầm, nhưng trong mắt cô bé ánh lên niềm tin tuyệt đối.
— “Con cứ để thầy lo cho hai người. Chỉ cần đứng đây, mọi thứ sẽ ổn.” Minh Nhật đáp, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy bình tĩnh.
1. Hiệu trưởng bị bin đoạt xác
Người đang ngồi trước bàn không còn là thầy Đặng Hữu Tín mà họ biết. Linh hồn của thầy đã bị con oán linh, kẻ từng bị phong ấn ở Giang Nam, chiếm lấy cơ thể. Không còn dấu hiệu của con người, chỉ còn lại sự dữ dội và khát máu.
Cảnh bước lên, tay cầm bùa chú đã dạy cho Bảo Nhi trước đây. Anh hít sâu, linh lực bùng lên, và giọng nói vang:
— “Con oán linh… biết sợ chưa?”
Vừa nói, anh đưa tay thực hiện loạt ma pháp và bùa chú mà trước đây từng dạy Bảo Nhi. Một vòng ánh sáng màu tím hồng tỏa ra, vẽ nên những ký hiệu cổ, khiến không khí trong phòng lập tức nặng trĩu nhưng đầy áp lực thần bí.
Con oán linh trong cơ thể thầy hiệu trưởng giật mình, run rẩy, toàn thân phát ra những âm thanh khàn khàn. Nó cố gắng vươn tay ra nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh ma pháp vừa vây quanh.
— “Con… người làm… sao biết được…” giọng oán linh run rẩy.
Bảo Nhi nhíu mày, bước tới gần. Ánh mắt cô bé bừng sáng, sắc bén như lưỡi kiếm:
Con oán linh trong cơ thể thầy hiệu trưởng chao đảo, toàn thân tê liệt. Nó nhận ra sự thật mà suốt bao năm phong ấn cố gắng giấu: những ma pháp cổ xưa mà nó từng biết, không thể làm gì được pháp trận mà thầy Cảnh đang thực hiện
Cảnh thở nhẹ, không cần ra thêm chiêu, chỉ cần đứng đó, tay vẽ bùa, nhãn quang tập trung vào con oán linh. Sự hiện diện của hai thầy — Minh Nhật đứng yên, Cảnh điều khiển ma pháp — đủ khiến Bảo Nhi và cả bản thân họ an toàn.
2. Sức mạnh Ma Vương Bảo Nhi
Bảo Nhi bước tới, linh lực trong cơ thể cô bé dần bùng lên. Chỉ cần một cái liếc mắt, con oán linh đã run rẩy, biết rằng toàn bộ cơ thể mình không còn quyền kiểm soát. Nó cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể vượt qua được sợi dây liên kết linh hồn mà Cảnh vừa thiết lập với bùa chú.
— “Ngươi không có quyền xâm phạm hai cõi. Ngươi đã thất bại từ lâu rồi!” Bảo Nhi hét lên, giọng vang khắp căn phòng, âm thanh như vừa là lời ra lệnh vừa là lời tuyên án.
Con oán linh phát ra tiếng rít đau đớn rồi khuỵu xuống. Ánh sáng từ bùa chú của Cảnh và sức mạnh Ma Vương của Bảo Nhi bao trùm toàn thân, ép kẻ tà linh phải rút khỏi xác thầy hiệu trưởng.
3. Sự kinh ngạc của con oán linh
Nguyên khí xáo trộn, con oán linh lùi lại, run rẩy. Nó cuối cùng nhận ra: người trước mặt nó — đứa trẻ lớp 1 mà nó từng coi là con người yếu đuối — chính là Ma Vương đời thứ 14, kẻ cai quản hai cõi.
— “C-con… ngài là Ma Vương… đời cuối cùng… sao có thể…?” Nó hét lên trong tuyệt vọng.
Bảo Nhi bình thản, ánh mắt như hàn băng:
— “Không chỉ mạnh, mà còn là sự công bằng. Ta không cho phép ngươi xâm phạm linh hồn con người, không cho phép ngươi phá vỡ phong ấn. Cấm.”
Con oán linh bị trói chặt trong ma pháp của Cảnh, không còn cách nào thoát ra.
4. Chiến thắng bước đầu
Minh Nhật vẫn đứng im, như một tấm khiên vô hình, bảo vệ Bảo Nhi khỏi mọi nguy hiểm.
Cảnh dùng bùa và ma pháp, kiểm soát con oán linh.
Bảo Nhi — Ma Vương đời cuối cùng — tỏa ra quyền uy, khiến con oán linh nhận ra sự vô lực của mình.
Một luồng khí trầm lặng phủ khắp căn phòng.
Phong ấn tạm thời được củng cố lại, nhưng cả ba đều hiểu: Đây mới chỉ là khởi đầu.
— “Chúng ta cần tìm cách khôi phục hoàn toàn phong ấn,” Bảo Nhi nói, ánh mắt nghiêm nghị.
— “Và chuẩn bị cho những kẻ khác đang chờ ở ngoài,” Cảnh bổ sung.
— “Đúng vậy,” Minh Nhật gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào linh lực còn sót lại trong phòng, “chúng ta sẽ không để bất cứ kẻ tà nào phá vỡ sự cân bằng giữa hai cõi.”
Kết thúc CHƯƠNG 18 — SỰ KIỂM SOÁT VÀ NGUY CƠ MỚI
Ba người rút lui khỏi phòng hiệu trưởng.
Phong ấn tạm thời được củng cố, nhưng linh lực dữ dội còn sót lại nhắc nhở họ: những thế lực còn lại sẽ không chờ lâu.
Chuyến hành trình bảo vệ Giang Nam mới thực sự bắt đầu.
_____________________________________________
Sau khi đã giết chết được con oán linh,Bảo Nhi vừa thở phào, định quây lại hỏi xem mọi người có sao không, thì ánh mắt cô lóe lên sự bất ngờ. Trước mặt cô, một cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự đoán: thầy Trần Văn Cảnh đang ôm eo thầy Lê Minh Nhật.
Cơ thể Ma Vương của cô bỗng cứng lại, đôi mắt mở to như bị đóng băng, linh lực run rẩy một cách… hoàn toàn không kiểm soát. Thậm chí, nhịp tim cô bé còn đập loạn xạ hơn khi đứng trước sức mạnh oán linh vừa trục xuất vài giây trước.
— “C-cảnh… sao thầy…” Bảo Nhi thốt ra, giọng lạc đi, như thể vừa thấy… một thứ gì đó cực kỳ trái với lý trí Ma Vương của mình.
Minh Nhật, người đang bình tĩnh như đá tảng, vẫn giữ vững năng lượng bảo vệ, nhưng ánh mắt có phần khó hiểu, hơi đỏ mặt một chút.
Cảnh thì vẫn ôm eo ông thầy, nhưng vẻ mặt bình thản đến mức… vô lý:
— “Chúng ta vừa mới xong một trận chiến căng thẳng. Một chút động viên là cần thiết, đúng không?”
Bảo Nhi cứng người, muốn phản ứng nhưng không biết nên tấn công hay lẩn tránh, vì trong khoảnh khắc này, Ma Vương của cô hoàn toàn… bất lực trước cảnh tượng vừa dị vừa ngượng.
Cả ba người nhìn nhau, phòng học tràn ngập không khí vừa hồi hộp vừa kỳ quặc. Cuối cùng, Bảo Nhi chỉ có thể lùi một bước, thở hổn hển, tự nhủ: “Thôi, hôm nay Ma Vương phải chịu thua… trước đôi thầy này rồi.”
Và trong khoảnh khắc ấy, một bài học nhỏ nhưng quan trọng vang lên: dù là Ma Vương, đôi khi, con tim vẫn không chịu nghe lý trí.
Bảo Nhi đứng lặng, mắt vẫn dán vào cảnh tượng trước mặt. Một phần linh lực trong cô bé vẫn đang bùng lên, nhưng tâm trí thì… hoàn toàn rối loạn. Đối với Ma Vương đời cuối cùng, đây là một cảm giác vừa lạ lùng vừa… khó chịu.
Minh Nhật hít một hơi, thở chậm, nắm lấy tay Cảnh rồi nhẹ nhàng tách ra, đặt tay lên vai Bảo Nhi:
— “Bảo Nhi, bình tĩnh lại. Mọi chuyện đã xong trong phòng hiệu trưởng. Không còn nguy hiểm ngay trước mắt.”
Cảnh cũng bước lui, nở một nụ cười nhẹ:
— “Đúng vậy. Ta vừa trừ được oán linh, phong ấn tạm thời ổn định. Giờ là lúc chuẩn bị cho các mối nguy khác.”
Bảo Nhi nhấp nhổm, đôi mắt vẫn chưa rời Minh Nhật và Cảnh, nhưng dần dần hít sâu, cố gắng điều chỉnh linh lực. Một luồng khí tím hồng từ cơ thể cô bé tỏa ra, tạo thành một lớp bảo vệ nhỏ, nhưng bên trong, Ma Vương đã học cách kiểm soát cảm xúc của mình.
— “…Ta ổn rồi,” cô bé nói, giọng còn ngượng ngùng nhưng đã đủ tự tin. Ánh mắt Ma Vương lạnh lùng trở lại, nhưng vẫn ẩn chứa chút… bối rối khó giãi bày.
Minh Nhật gật đầu, trầm lặng:
— “Tốt. Chúng ta không có nhiều thời gian. Những kẻ khác ngoài kia sẽ không chờ lâu.”
Cảnh mở rộng tay, một loạt bùa chú cổ xuất hiện trên không trung, ánh sáng run rẩy như muốn nhấn mạnh sức mạnh sẵn sàng chiến đấu:
— “Hãy chuẩn bị. Phong ấn hôm nay chỉ là bước đầu. Còn rất nhiều thế lực muốn phá vỡ cân bằng giữa hai cõi.”
Bảo Nhi nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
— “Ta là Ma Vương đời cuối cùng. Không ai có thể xâm phạm linh hồn con người, không ai phá vỡ phong ấn. Chúng ta sẽ chiến đấu, đến cùng.”
Ba người cùng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, từng bước chân đầy tự tin nhưng vẫn cảnh giác. Phòng học trống rỗng, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ bùa chú còn sót lại. Mỗi người đều biết rằng: trận chiến hôm nay chỉ là mở màn. Những kẻ đang chờ ngoài kia sẽ còn mạnh và nguy hiểm hơn.
Nhưng lần này, họ đã có nhau — sức mạnh, uy quyền và sự tin tưởng lẫn nhau — để đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Ánh sáng từ Ma Vương Bảo Nhi, bùa chú của Cảnh, và tấm khiên vô hình của Minh Nhật hòa làm một, tạo thành một hàng rào bảo vệ trước bóng tối đang rình rập ngoài cánh cửa.
Và hành trình bảo vệ Giang Nam thực sự bắt đầu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro