Chương 5: "Bảo Nhi và Hai Thầy"

Mấy ngày gần đây, lớp 1A trông có vẻ yên ắng hơn thường lệ. Thầy Lê Minh Nhật và thầy Trần Văn Cảnh, vốn cưng chiều cô học trò nhỏ sáu tuổi, bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ: Bảo Nhi không còn tinh nghịch như trước, không giỡn với họ, cũng không chạy ra ôm hay trò chuyện vui vẻ như thường lệ.

Hôm nay, khi giờ tan học tới, thầy Nhật hắng giọng, bước tới gần cô bé:
“Bảo Nhi… mấy hôm nay sao con lơ thầy và thầy Cảnh vậy? Không vui với hai thầy sao?”

Bảo Nhi dừng bước, quay mặt về phía hai thầy, ánh mắt nghiêm túc và đôi môi bĩu xuống. Cô bé nói với giọng rất… dứt khoát:
“Con… ghét hai thầy.”

Hai thầy đứng sững, miệng há hốc. Thầy Cảnh chớp chớp mắt, không tin vào tai mình:
“Ghét… con thật sự ghét thầy sao?”

Bảo Nhi gật đầu, tay ôm chặt con thỏ nhỏ, giọng điệu quyết đoán:
“Dạ… con ghét hai thầy… và con không muốn nói thêm gì nữa!”

Và rồi, không chờ đợi câu trả lời, cô bé quay lưng, rời khỏi sân trường, bước đi nhanh nhẹn, bỏ lại hai thầy đứng ngơ ngác giữa sân, cảm giác vừa bối rối vừa buồn.

Thầy Nhật thở dài, mắt nhìn theo lưng cô bé:
“ Thầy… thầy không ngờ cháu lại nghiêm túc đến vậy… Thầy chỉ muốn trò chuyện thôi mà…”

Thầy Cảnh trầm ngâm, tay chống hông:
“Thầy cũng không ngờ… con bé lại ghét thầy thật… Cả mấy ngày qua, thầy cứ tưởng con bận hay mệt…”

Cả hai thầy đứng đó, mặt buồn bã và ngơ ngác, không biết phải làm gì. Bảo Nhi đã rời đi, nhưng trong lòng hai thầy vẫn đọng lại một cảm giác vừa lạ vừa khó tả: cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, giờ đây lại có thể nghiêm túc… ghét họ đến mức này.

Sân trường yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng bước chân Bảo Nhi xa dần, và hai thầy đứng lặng, nhìn nhau, vẫn chưa hiểu hết… vì sao học trò bé bỏng của mình lại ra vẻ “ghét” họ một cách nghiêm túc như vậy.

_____________________
Chương 5: “Hai Thầy và Nỗi Buồn Bị Bơ”

Mấy ngày sau khi Bảo Nhi công khai “ghét” hai thầy, lớp 1A vẫn bình thường, nhưng đối với thầy Lê Minh Nhật và thầy Trần Văn Cảnh, bầu không khí như nặng nề hẳn. Hai thầy biết mình đã bị cô bé ghét, nhưng chẳng biết phải làm gì.

Mỗi khi bước vào lớp, Bảo Nhi đều lơ hai thầy như không hề tồn tại. Khi thầy Nhật gọi:
“Bảo Nhi, con có hoàn thành bài tập chưa?”

Cô bé chỉ nhún vai, mắt nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm đáp lại. Thầy Cảnh thở dài, đứng một bên, cẩn thận không làm cô bé khó chịu. Cả hai thầy nhìn nhau, mặt buồn bã:

“Thầy… Nhật không biết phải làm gì nữa…”
“Thầy… Cảnh cũng vậy… con bé bơ chúng ta đến mức này…”

Chiều về, thầy Nhật lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bảo Nhi hỏi thăm tình hình học tập. Nhưng Bảo Nhi chỉ mở tin nhắn, xem, rồi tắt máy mà không trả lời. Thầy Cảnh nhìn màn hình điện thoại thầy Nhật, thở dài:
“Tôi.... thấy buồn quá… Con bé… chẳng thèm quan tâm đến luôn.”

Thầy Nhật lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa:
“Toi cũng buồn… tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một học trò sáu tuổi lại có thể… bơ thầy nó đến mức này.”

Cả hai thầy đi qua hành lang, mỗi bước chân đều mang theo chút nặng nề. Trong lớp, các học sinh khác vẫn vui đùa, nhưng ánh mắt của Bảo Nhi mỗi khi nhìn hai thầy đều dửng dưng, lạnh lùng như muốn nhắc rằng: “Ghét là ghét, không tha thứ đâu.”

Trên đường ra về, thầy Cảnh lắc đầu, giọng buồn bã:
“Chúng thực sự không biết phải làm gì để được con bé chú ý lại…”

Thầy Nhật cũng gật đầu, mắt nhìn ra phía cổng trường:
“Tôi chỉ biết… chúc con bé học tốt, nhưng lòng thì thấy buồn quá.”

Cả hai thầy cùng thở dài, đi cạnh nhau, xưng hô Thầy – Con như mọi ngày, nhưng trong lòng lại trĩu nặng vì cảm giác “bị bơ” hoàn toàn. Không còn tiếng cười tinh nghịch, không còn những trò nghịch ngợm từng khiến hai thầy vừa tức vừa thương, giờ chỉ còn nỗi buồn nhẹ và những suy nghĩ về cách làm sao để Bảo Nhi thôi giận, dù biết cô bé đang rất nghiêm túc với “ghét” của mình.

Chiều hôm đó trôi qua, hai thầy đứng trước cổng trường nhìn lớp 1A rút đi, lòng buồn bã, nhắn nhủ nhau:
“Chúng… ta… có lẽ phải tìm cách lấy lại lòng con bé thôi…”
“Thầy… Cảnh cũng nghĩ vậy… nhưng không biết bắt đầu từ đâu…”

Và thế là, hai thầy bước đi, vẫn xưng hô Thầy – Con vẫn dõi mắt theo Bảo Nhi, nhưng trong lòng trĩu nặng một nỗi buồn rất… dễ thương, khi bị chính học trò nhỏ bé, tinh nghịch của mình bơ hẳn.

________________________________________

Sau năm tháng trời, Bảo Nhi vẫn giữ nguyên thái độ im lặng một cách kỳ lạ, khiến hai thầy Cảnh và Nhật phải đau đầu tìm cách tiếp cận. Lúc đầu, họ thử các phương pháp truyền thống: hỏi han, gợi chuyện học tập, thậm chí tạo những tình huống “tình cờ” để cô mở lời, nhưng tất cả đều thất bại. Mỗi lần như vậy, Bảo Nhi chỉ mỉm cười, như đang nhìn một trò chơi mà chỉ riêng cô biết luật.

Thầy Nhật, người nghiêm túc, có trách nhiệm, hiểu học sinh, thường hay quan sát, phân tích tâm lý Bảo Nhi. Thầy biết rằng cô không hề vô cảm hay bất lịch sự; cô chỉ chọn cách im lặng để… thử thầy. Thầy Cảnh, ngược lại, có phần nóng nảy, thẳng thừng, đôi khi không kiên nhẫn trong giao tiếp. Hai thầy thường bất đồng quan điểm trong cách dạy và quản lý lớp, và Bảo Nhi dường như nắm bắt được điểm yếu đó, dùng im lặng làm “vũ khí”.

Một buổi chiều thu, khi ánh nắng vàng dịu chiếu qua khung cửa sổ lớp học, hai thầy quyết định phải đối diện trực tiếp với cô. Họ đứng trước bàn Bảo Nhi, trông khá ngượng ngùng nhưng kiên quyết.

“Con muốn hai thầy làm gì, con mới chịu nói chuyện với thầy?” Thầy Cảnh mở lời, giọng hơi căng nhưng vẫn cố giữ sự điềm tĩnh.

Bảo Nhi nhướng mày, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. “Con muốn… Thầy Cảnh yêu Thầy Nhật,” cô nói, giọng bình thản như đang báo giờ giải lao.

Hai thầy nhìn nhau, khoảnh khắc im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng giấy sột soạt. Thầy Nhật nhếch môi, nửa cười nửa nghi hoặc. “Em nói thật chứ, Nhi?”

“Dạ thật,” Bảo Nhi đáp, vẫn giữ vẻ nghiêm túc. “Con nghĩ hai thầy sẽ hợp nhau. Thầy Nhật thì nghiêm túc, có trách nhiệm, hiểu được học sinh, còn Thầy Cảnh thì… hơi thẳng thừng, đôi khi bất đồng trong cách giao tiếp. Nếu hai thầy yêu nhau, chắc chắn sẽ cân bằng nhau, và lớp mình sẽ vui hơn.”

Thầy Cảnh khẽ đỏ mặt, cúi xuống như muốn tìm lý do để phản bác, nhưng không nói ra được. Thầy Nhật thì thở dài, cảm giác vừa thú vị vừa khó xử. Đây là lần đầu tiên ai đó nói thẳng với họ về chuyện tình cảm, và còn là cô học trò nhỏ tuổi nhưng tinh tế đến mức này.

“Em có biết hai thầy không dễ dàng…” Thầy Nhật bắt đầu, nhưng Bảo Nhi cắt lời.

“Con biết, nhưng con cũng thấy… hai thầy sẽ hạnh phúc nếu thử hiểu nhau nhiều hơn. Con chỉ muốn mọi người xung quanh mình hạnh phúc thôi.” Giọng Bảo Nhi trong trẻo nhưng kiên định.

Thầy Cảnh nhìn Thầy Nhật, rồi lại nhìn Bảo Nhi, nhận ra cô bé không hề nói đùa. Thật ra, từ lâu, họ đã có nhiều lần bất đồng nhưng cũng dần hiểu nhau hơn qua các tình huống trong lớp. Thầy Nhật luôn có cách để học sinh tôn trọng và nghe theo, còn Thầy Cảnh đôi khi hơi cứng nhắc, nhưng lại có năng lực thúc đẩy lớp học mạnh mẽ.

“Ý của em là… chúng ta nên… thử hiểu nhau hơn?” Thầy Cảnh thốt ra, giọng vừa lúng túng vừa nghi ngờ.

“Đúng rồi,” Bảo Nhi mỉm cười, đôi mắt sáng lên. “Con không yêu cầu hai thầy phải yêu nhau ngay lập tức, nhưng con muốn hai thầy hiểu nhau. Biết đâu, từ hiểu nhau, sẽ xuất hiện… tình cảm.”

Khoảnh khắc đó, hai thầy ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt trao đổi đầy ý tứ. Cảm giác như cả thế giới ngoài lớp học biến mất. Thầy Nhật nghiêm túc nhìn thầy Cảnh, nhận ra rằng đôi khi sự thẳng thừng, quyết đoán của thầy Cảnh chính là điểm bù trừ cho sự cẩn trọng, chu đáo của mình. Thầy Cảnh nhìn Thầy Nhật, nhận ra rằng sự điềm tĩnh, hiểu biết của người đồng nghiệp đôi khi giúp mình tránh những sai lầm không đáng có.

Từ hôm đó, không khí trong lớp trở nên khác lạ. Hai thầy bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn, không còn căng thẳng, mà vừa nghiêm túc vừa thoải mái. Thầy Nhật vẫn giữ phong thái nghiêm túc, nhưng đôi khi ánh mắt có vẻ mềm hơn, khi nhìn Thầy Cảnh. Thầy Cảnh vẫn thẳng thắn, nhưng học được cách kiềm chế khi thầy Nhật giải thích lý lẽ.

Bảo Nhi đứng một bên, quan sát, vừa vui vừa tò mò. Cô nhận ra rằng, đôi khi, một lời nói dường như ngây ngô lại có thể thay đổi cách nhìn nhận, mối quan hệ giữa những người xung quanh. Cô không cần kết quả ngay lập tức, chỉ cần gieo một ý tưởng, tạo cơ hội để hai người tìm đến nhau.

Một buổi sáng, khi cả lớp đang chuẩn bị bài kiểm tra, Thầy Cảnh nheo mắt nhìn Thầy Nhật: “Có lẽ em nói đúng. Anh và tôi… hiểu nhau hơn từ lúc Bảo Nhi nhắc.”

Thầy Nhật mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ý tứ. “Ừ, có lẽ cô bé đã nhìn thấu bản chất của chúng ta.”

Qua từng ngày, những mâu thuẫn nhỏ giữa hai thầy dần giảm bớt. Khi Thầy Nhật nghiêm túc, thầy Cảnh học cách kiên nhẫn; khi Thầy Cảnh thẳng thừng, Thầy Nhật biết cách linh hoạt. Hai con người tưởng như trái ngược lại dần bổ sung cho nhau.

Bảo Nhi cảm thấy hài lòng. Cô hiểu rằng mình không cần ép buộc bất cứ điều gì, chỉ cần một lời nói, một ý tưởng, cũng đủ để gieo những hạt giống cảm xúc, để chúng lớn lên theo thời gian.

Thời gian trôi qua, trong lớp học, có những khoảnh khắc hai thầy nhìn nhau, trao ánh mắt đầy hiểu ý, khiến học sinh xung quanh cũng cảm nhận được sự khác biệt. Không còn tranh cãi gay gắt, không còn bất đồng căng thẳng; thay vào đó là sự cân bằng, sự bổ sung và những nụ cười ngầm.

Và Bảo Nhi, mỗi lần nhìn thấy hai thầy cùng nhau xử lý tình huống, cùng nhau trò chuyện, không thể nhịn cười. Cô biết, ý tưởng nhỏ của mình đã gieo hạt giống tình cảm, và ai biết được, từ những hạt giống ấy, một mối quan hệ mới sẽ nảy nở.

Những tháng tiếp theo, lớp học trở nên ấm áp hơn. Học sinh vui vẻ, thầy cô hài hòa, và Bảo Nhi, cô bé tinh nghịch nhưng thông minh, nhận ra rằng đôi khi, cách kết nối với người khác không phải ép buộc, mà là gieo một ý tưởng, thắp lên một niềm tin, và để mọi thứ tự nhiên phát triển.

Một buổi chiều cuối thu, khi nắng vàng rải khắp hành lang, Bảo Nhi bước ra ngoài, nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô biết, năm tháng im lặng của mình không hề vô ích. Chỉ một lời nói, một ý tưởng tưởng chừng ngây ngô, cũng đủ để thay đổi không khí, con người và mối quan hệ xung quanh cô.

Và trong lòng Bảo Nhi, một niềm tin nhỏ nhưng chắc chắn: tình yêu, đôi khi, bắt đầu từ những điều bất ngờ, từ sự hiểu biết và từ… một cô bé tinh nghịch biết nhìn thấu tâm lý hai người trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: