Chương 8: Sau cú ngã cầu thang - Bảo Nhi thay đổi khiến cả nhà họ Lê run sợ
Từ ngày xảy ra cú ngã ở cầu thang, trường Tiểu học Minh Khôi như bị phủ lên một lớp sương mờ khác lạ. Học sinh bàn tán không ngừng, nhưng điều khiến tất cả sững sờ hơn cả… chính là sự thay đổi kỳ lạ từ cô bé vốn là linh hồn của lớp 1A – Lê Ngọc Bảo Nhi.
Cô bé từng lí lắc, nói cười suốt cả ngày, dễ thương đến mức giáo viên nào cũng quý mến. Nhưng sau cú ngã ấy, Bảo Nhi dường như biến thành một người khác.
1. Sự im lặng đáng sợ của Bảo Nhi
Buổi sáng đầu tiên trở lại lớp, Bảo Nhi bước vào trong sự chờ đợi của cả lớp. Ai cũng tưởng cô bé sẽ chạy ùa đến, cười khanh khách rồi khoe:
“Con không sao nữa rồi!”
Nhưng không.
Cô bé bước vào bằng những bước chân chậm rãi, đầu hơi cúi, ánh mắt không còn long lanh như thường lệ. Những sợi tóc che mất nửa khuôn mặt, tạo cảm giác như cô bé đang trốn chính mình.
“Bảo Nhi! Con khỏe chưa?” – thầy Trần Văn Cảnh vội đến.
Cô bé chỉ đáp một câu ngắn ngủn, bằng giọng đều đều như không mang cảm xúc:
“Con khỏe.”
Không có nụ cười.
Không có sự hồn nhiên.
Không hề nhìn vào mắt thầy.
Thầy Cảnh đứng sững, tim thắt lại. Cô bé này… không phải là Bảo Nhi mà thầy biết.
Thầy Lê Minh Nhật đến sau, vỗ nhẹ vai học trò:
“Con còn đau không? Có gì cứ nói với thầy nhé.”
Bảo Nhi chỉ gật đầu, rồi ngồi vào chỗ, im thin thít.
Cả lớp nhìn nhau, rờn rợn.
2. Những hành vi lạ bắt đầu xuất hiện
Chiều hôm ấy, thầy Cảnh phát hiện một điều khiến thầy gần như bật khóc vì hoảng sợ.
Giờ ra chơi, Bảo Nhi không chạy ra sân như mọi khi mà đứng trong góc hành lang, tay cầm một cây bút chì.
Cô bé đưa đầu nhọn của bút lên da mình, ấn từng chút một như thử cảm giác.
“Bảo Nhi!!!”
Giọng thầy Cảnh vang lên đầy hoảng hốt. Cô bé giật mình, buông bút chì rơi xuống đất. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải hành động đó… mà là ánh mắt cô bé.
Không hoảng hốt.
Không bối rối.
Không sợ hãi.
Chỉ là sự trống rỗng.
Như thể cô bé đang nhìn xuyên qua thầy, xuyên qua cả thế giới.
“Con… con đang làm gì vậy?” – giọng thầy Cảnh run rẩy.
“Không gì cả.” – Bảo Nhi đáp, vẫn lạnh lùng.
Thầy muốn ôm cô bé vào lòng, nhưng bàn tay lại run đến mức không dám đưa ra. Sự thay đổi này… quá bất thường.
3. Gia đình quyền quý nhà họ Lê bắt đầu hoảng loạn
Nhà họ Lê là gia đình danh tiếng trong thành phố, giàu có và có vị thế, nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất – Bảo Nhi. Bốn người anh trai, người cha và cả ông nội – vốn nghiêm nghị đến mức chỉ cần ông quắc mắt là cả nhà im như tờ – đều yêu thương cô bé đến mức nâng như trứng.
Tối hôm ấy, khi mọi người ăn cơm, Bảo Nhi ngồi im lặng nhìn bát của mình không động đũa.
Lê Minh Quân – anh trai thứ hai – đẩy miếng cá đến trước mặt em:
“Nhi, em thích món này mà. Ăn đi.”
Cô bé không trả lời.
Người cha đặt nhẹ tay lên vai con:
“Con gái, con mệt à?”
Ánh mắt Bảo Nhi lướt qua cả gia đình, không dừng lại ở ai. Cô bé đứng dậy, nói bằng giọng mỏng như tờ giấy:
“Con muốn lên phòng.”
Cả nhà sững lại.
Chưa bao giờ… chưa bao giờ Bảo Nhi lạnh nhạt như thế.
Ông nội – Lê Đình Nam – người gần như chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm, cũng khựng lại, tay ông run nhẹ.
“Cái… cái con bé này sao vậy? Không giống mọi ngày…”
Không ai trả lời được.
Đến khi người anh cả đi lên phòng tìm, họ lại bắt gặp cảnh tượng khiến tim cả nhà thắt lại: Bảo Nhi ngồi ôm gối, nhưng tay lại gồng siết chặt, như thể muốn tự làm đau mình.
4. Hai thầy đứng ngồi không yên
Hôm sau, thầy Nhật gọi điện cho thầy Cảnh ngay từ sáng sớm:
“Cảnh, tối qua mẹ Bảo Nhi nhắn cho tôi… Con bé không ngủ được, khóc thầm rồi lại im re. Họ mời bác sĩ tâm lý đến.”
Thầy Cảnh ngồi phịch xuống ghế, nắm chặt hai bàn tay.
“Tôi lo quá, Nhật à… Chuyện ngã cầu thang đó… Nếu không ngăn kịp, con bé còn làm đau mình nữa…”
“Tôi cũng thấy sợ. Ánh mắt con bé hôm qua… không giống trẻ con chút nào.”
Cả hai đều hiểu rằng đây không phải là vết thương bình thường. Có thứ gì đó trong tâm lý của Bảo Nhi đã bị tổn thương mạnh.
5. Nỗi sợ lan khắp lớp 1A
Ban đầu, bạn bè vui mừng khi thấy Bảo Nhi đi học lại. Nhưng rồi ai cũng dần nhận ra sự thay đổi này quá rõ rệt.
Lan Anh – người gây ra cú ngã – hầu như ngày nào cũng khóc trong nhà, sợ hãi và hối hận. Khi nhìn thấy Bảo Nhi ở lớp, cô bé run đến mức không dám đến gần.
Một lần, Lan Anh muốn mang quà xin lỗi, nhưng Bảo Nhi chỉ nhìn món quà, rồi quay đi, lẩm nhẩm:
“Không cần đâu…”
Lời nói không to, nhưng cũng không yếu. Nó vô cảm đến mức khiến Lan Anh bật khóc nức nở chạy ra ngoài.
“Cậu ấy ghét tớ rồi… tớ biết mà…”
Nhưng thật ra, không phải là ghét.
Mà là… không còn cảm xúc.
6. Cơn ác mộng của thầy Cảnh
Đêm ấy, thầy Cảnh mở mắt giữa chừng vì một giấc mơ lạ.
Trong giấc mơ, Bảo Nhi đứng giữa hành lang lớp học. Ánh mắt trống rỗng. Cô bé chìa tay ra và hỏi:
“Thầy ơi… sao lúc đó thầy không cứu con?”
Thầy giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm cả áo. Điều khiến thầy day dứt nhất chính là câu hỏi ấy.
Dù biết mình không có lỗi, nhưng là giáo viên chủ nhiệm, thầy vẫn cảm thấy bản thân đã không bảo vệ được đứa trẻ.
7. Dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng
Một buổi trưa, khi thầy Nhật đi kiểm tra lớp học sau giờ học thêm, thầy thấy Bảo Nhi đứng bên cửa sổ tầng hai.
Cô bé không định nhảy.
Nhưng đang nhìn xuống dưới với ánh mắt khó hiểu, như muốn biết… nếu mình ngã lần nữa, liệu có đau không.
Thầy Nhật lao đến, ôm lấy cô bé khỏi lan can.
“Con làm cái gì vậy!?”
Cô bé không hốt hoảng. Chỉ nghiêng đầu, hỏi lại:
“Thầy… nếu con ngã… có ai buồn không?”
Câu hỏi ấy đánh thẳng vào ngực thầy Nhật như một cú đấm. Thầy ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, giọng run bần bật:
“Đừng hỏi câu đó nữa… Con mà có chuyện gì, cả nhà con, cả thầy, cả lớp… đều đau lòng đến chết mất.”
Bảo Nhi chớp mắt, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi.
8. Gia đình họ Lê và hai thầy họp khẩn
Buổi tối, gia đình Lê mời thầy Cảnh và thầy Nhật đến nhà để bàn về tình trạng của Bảo Nhi.
Trong căn phòng khách rộng lớn, tất cả – từ ông nội, ông bà ngoại,ba mẹ ,các anh trai , cô dì chú thím mợ cậu đến hai người thầy – đều ngồi với vẻ mặt căng thẳng chưa từng thấy.
“Lần đầu tiên…” – người cha nói, giọng khàn đi – “Lần đầu tiên con bé nhìn tôi mà không thấy tôi trong mắt nó.”
Ông nội thở dài, đôi mắt già nua đỏ hoe:
“Đứa nhỏ này… nó bị tổn thương nặng rồi.”
Hai thầy cúi đầu, cảm thấy nỗi lo đang siết lấy trái tim.
“Chúng tôi sẽ làm mọi cách để giúp Bảo Nhi.” – thầy Cảnh nói, giọng như thề.
“Và chúng tôi cũng vậy.” – thầy Nhật tiếp lời. – “Con bé không được phép tổn thương thêm nữa.”
Tất cả đều đồng lòng.
Nhưng ai cũng biết… sự thay đổi trong tâm hồn trẻ thơ đôi khi còn đáng sợ hơn bất kỳ vết thương nào.
Nếu bạn muốn, mình có thể viết Chương 8:
Gia đình mời bác sĩ tâm lý,
Hai thầy cố gắng gần gũi giúp Bảo Nhi hồi phục,
Hoặc theo hướng huyền bí: Bảo Nhi thay đổi vì lý do không ai ngờ tới.
( cô bé là bị một linh hồn chiếm đoạt thân xác tạm thời )
________Chương Sau Sẽ Giải Đáp __________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro