Chương 5
Phan Duy cởi áo khoác ra, sau đó lần lượt đồ bên trong bỏ vào sọt quần áo dơ, đợi cậu ta ra thì tới phiên mình tắm.
Hôm sau nắng ấm, tia nắng chiếu rọi xuống hai người đi dưới hàng cây. Ánh sáng như hóa thành tinh linh nhảy múa trên mái tóc đen bồng bềnh của Nhất, khuôn mặt cậu ta dịu nhẹ ẩn hiện ý thoải mái hơn thường ngày.
Cậu ta như chợt nhớ điều gì đó, nhẹ nhàng nhìn tôi, trang hòa đối đáp "cậu nói onii-chan xem"
Sau câu nói hươu nói vượn như loài khỉ vừa tiến hóa thành Homo habilis thì im lật đợi câu kế tiếp từ Duy.
Tôi như bừng tỉnh giữa nắng hạ, dồn dập nồng nhiệt lo lắng cho cậu ta "cậu có sao không? bệnh viện tâm thần cũng gần đây, đi, tôi dẫn cậu đi khám nếu nặng quá thì vô trại cải tạo cũng được. Không cần lo lắng, một ngày ba cữ mình sẽ đến thăm cậu"
Tôi buồn bã bức bối, tiếc cho một nhân tài lại kết thúc bi thương như thế. Biết sẽ có kết cục như vậy, đã cấm tiệt cậu ta đọc manga rồi.
"Không, bình tình đi"
"Bình tĩnh cái đéo gì" Tôi la lớn, bụm chặt khóc nức nở "như không lại kêu tôi kêu onii-chan, bộ cậu thèm khát trai đến vậy hả, không sao đâu, không đau đâu, người ta chỉ chích nhẹ như kiến cắn rồi cậu sẽ trở lại như bình thường, trả lại Trần Quân Nhất của ngày hôm qua" cổ họng ngứa ngáy, chữ thốt lên cũng bị đứt quãng không còn rõ ràng.
"Hôm qua trong nhà tắm.." cậu ta đỏ mặt ngại ngùng như thiếu nữ tỏ tình người mình thích.
Duy sững sờ, chân như bị đóng đinh, thực sự chẳng tin vào mắt mình, đứng cả nửa ngày cũng không rặn ra một lời. Không chấp nhận nổi hiện thực tàn khốc đau thương đến thế, nó như hàng vạn con kiến giày xé linh hồn tôi.
Lẽ nào, vừa mới nhìn một cái mà cậu ta bắt đền tôi cả đời. Là hai thằng con trai với nhau, lâu lâu tôi nũng nịu gọi anh anh em em, ca ca onii-chan à bẻ cong cậu ta luôn rồi à những mỗi lần làm sai điều gì đó chỉ cần hạ mình, mềm giọng thì bất cứ thứ gì dù to hay lớn cả chuyện tày trời cậu ta cũng bỏ qua. Rất hữu dụng nên tôi rất hay xài chiêu này.
"Chỉ là..hôm qua lúc cậu làm ư" Nhất đỏ như trái cà chua, che toàn khuôn mặt nam tính của mình, nhấp nhổm cả người không yên, lắc tới lắc lui cực kỳ nổi mụn nhọt đáy mắt người nhìn.
"Trong khoảnh khắc đó, tôi như thấy cậu hóa thân thành Emily, rất dễ thương" cậu ta chỉ hai ngón trỏ vào nhau, ngại ngùng thành tiếng "cậu có thể cosplay thành Emily một lần được không"
Tôi im lặng đi tới trường, nhiêu đây đã quá đủ cho một mối tình bạn này rồi.
Nhất chốc chốc nhìn lén tôi, lâu lâu có lẽ lỗ tai tôi nghe nhầm tiếng cậu ta ngại ngùng che miệng cười thầm.
Vô cùng ngứa tai.
Cứ tưởng tôi sẽ chịu cực hình này mãi thì bài kiểm tra tiếng anh một tiết được phát ra.
Quân Nhất vừa nhìn thấy con điểm bốn mang tên Lương Phan Duy một cái, từ khuôn mặt e thẹn thiếu nữ mới yêu thành chàng trai vừa bị mất nick game cày sáu năm.
Cả khuôn mặt Nhất tối sầm lại, khuôn hàm căng cứng, trán nổi gân co giật điên cuồng. Nhất quên cả thở, rất lâu dường như cậu ta mới nhớ lại thở hắt ra một hơi ngắn, hằm hằm sát khí gồng cơ bắp bẻ nát cây bút bi tội nghiệp trên tay.
Không xong rồi, Phan Duy như bị dìm đầu ngập trong nước. Liên tưởng mình hóa thành bút bi nhỏ bé bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay to lớn, toàn thân bị nghiền nát, vỡ vụn thành từng mảnh to nhỏ khác nhau.
Tôi liếm môi, thả lỏng cơ thể ngồi lên đùi của Nhất, nâng cao giọng "onii-chan, anh sao thế?"
"Trễ rồi"
Hai chữ đã ban lệnh chết cho tôi.
Tôi vươn vai mệt nhoài, Duy xoay thái dương đay nghiến của mình. Liếc nhìn đồng hồ đã 2 giờ hơn, tôi dẹp phan đống bài tập tiếng anh sang một bên không thương tiếc.
Ghiền run tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro