CHƯƠNG 3: ĐI ĐIỀU TRA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ NGAY LẬP TỨC.
Khi Mộ Văn Thâm tỉnh dậy, không có ai ở bên, nhiệt độ hơi ấm vẫn còn dư âm lại, Lục Tiểu Ngọc chỉ mới đi được năm phút.
Anh ngồi bật dậy, khoe cơ bụng 8 múi quyến rũ.
Anh xoa xoa cái trán đau đớn, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt u ám đến mức gần như nhỏ giọt mực.
Anh vươn tay, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, gọi vào đường dây bên trong.
"Tịch Mạt, đến ngay lập tức."
Vứt chiếc điện thoại, anh cáu kỉnh đứng dậy, chỉ thấy bên cạnh mình là một vệt đỏ chói mắt.
Đêm qua người phụ nữ đó vẫn còn là một trinh nữ?
Mộ Văn Thâm cau mày..
Quay ngang, anh nhìn thấy tờ tiền 25 tệ trên giường và một tờ giấy.
Những dòng chữ trên tờ giấy viết khá đẹp.
Nhưng hai chữ đó đã hoàn toàn chọc giận Mộ Vân Thâm.
Trả phí!
Trả phí nghĩa là gì.
Hay là người phụ nữ đó đã nghỉ đêm qua anh là một trai bao phục vụ?
Và Mộ Vân Thâm anh chỉ đáng giá 25 tệ sao?
Mười lăm phút sau, trợ lý của Mộ Vân Thâm đến khách sạn.
"Đi tìm xem người phụ nữ vào phòng tối hôm qua là ai!"
Mộ Vân Thâm mặt lạnh nói.
Tịch Mạt vừa mới vào..
Nhìn thấy quần áo rãi rác khắp sàn nhà mới biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy điều này, Tịch Mạt ngay lập tức bị sốc.
Chủ tịch luôn bảo vệ thân như ngọc, đêm qua đã phạm giới, ngủ với nữ nhân?
Và bây giờ kiêu anh phải điều tra tung tích của người phụ nữ đó.
Chủ tịch thích người phụ nữ đó sao?
"Cậu còn đang đứng đó làm gì? Tôi muốn biết câu trả lời trong vòng một giờ."
Tịch Mạt hồi phục tâm trạng, sắc mặt liền tối sầm.
"Vâng, chủ tịch tôi sẽ đi ngay."
Rồi vội vàng xoay người đi ra.
Hắn biết hậu quả của việc chọc giận chủ tich là sẽ sống không tốt.
Không ngờ, Mộ Văn Thâm lại ngăn anh lại, "Gửi một bộ đồ qua ngay."
Người phụ nữ chết tiệt, đã cho anh 25 tệ còn lấy đi bộ đồ của anh?
Lúc này, Lục Tiểu Ngọc vừa tắm xong thay quần áo sau khi trở về nhà cho thuê, định ngủ một giấc trên giường.
Đột nhiên, điện thoại reo vào lúc này.
Cô sốt ruột cầm điện thoại, nhìn xuống màn hình, khuôn mặt thanh tú, lập tức lạnh lẽo.
Lục Tiểu Ngọc buồn bã trả lời điện thoại.
Kết quả là cô nghe thấy tiếng gầm rú từ đầu dây bên kia, "Lục Tiểu Ngọc, nửa tiếng nữa cô mau về nhà, nếu không cô sẽ không yên đâu."
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng sau nửa giờ, Lục Tiểu Ngọc đã trở về nơi gọi là nhà.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn căn biệt thự lộng lẫy trước mặt, vị trí đắc địa, không khỏi nhếch môi.
Công ty sắp sụp đổ mà cô vẫn có thể sống ở đây, có vẻ như cô sẽ cũng bị ép đưa lai cổ phần cuối cùng.
"Đúng là con gái hư, cánh cứng cáp rồi. Mấy tháng nay đâu chịu về nhà?"
Khi vừa bước vào, Lục Tiểu Ngọc đã được chào đón bằng một cốc nước lạnh.
Cũng may, loại màn kịch này cô đã quen từ lâu, khéo léo tránh sang bên cạnh.
Cô ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ đang đối mặt tức giận, lạnh lùng nói: "Bà Lục, không phải tôi đã thành niên từ năm mười tám tuổi rồi sao. Tôi có thể ra khỏi nhà này. Bà bảo tôi trở về có chuyện gì?"
"Phải rồi, cô giờ đã biết lớn tiếng nói lại rồi!"
Nghe vậy, An Huệ vô cùng tức giận, giẫm lên đôi giày cao gót mười phân, tiến tới định đánh vào người của Lục Tiểu Ngọc.
Lục Tiểu Ngọc liền né tránh.
Đúng lúc này, có người duỗi tay ngăn cản An Huệ, cau mày nói: "Được rồi, Tiểu Ngọc vừa mới trở về, bà làm sao vậy, chúng ta còn có chuyện muốn nói với Tiểu Ngọc."
Diễn trò?
Lục Tiểu Ngọc cười chế nhạo và nhìn qua người đàn ông đứng cạnh An Huệ, chính là cha cô Lục Quán Chung.
Hôm nay có chuyện gì mà lại gọi tên cô một cách thân thiết thế?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro