Chương 2: H+
Milim cúi xuống, hôn sâu lấy môi Rimuru, đầu lưỡi quấn lấy nhau trong hơi thở gấp gáp. Bàn tay cô lướt nhẹ qua ngực cậu, rồi bất ngờ xé toạc mảnh áo lụa cuối cùng còn Sót lại.
Không một chút ngại ngần, Milim từ từ trút bỏ lớp váy mỏng, để lộ cơ thể trần mềm mại, vòng ngực đầy đặn căng tràn, eo thon uyển chuyển. Ánh mắt cô ánh lên sự táo bạo xen lẫn dịu dàng, không rời khỏi ánh nhìn của Rimuru.
“Rimuru… tớ muốn cậu…”
Cô ngồi lên đùi Rimuru, tay nắm cây gậy cậu, vuốt chậm cho nó cứng lên, rồi cọ sát tiểu huyệt ướt át của mình vào Rimuru, từng nhịp nhẹ nhàng nhưng đầy kích thích.
Rimuru khẽ rên, bàn tay vô thức siết lấy eo thon của cô, làn da mềm mại như thiêu đốt cảm giác.
“Milim… thật nóng…”
Ciel không đứng ngoài. Cô cởi áo mình, để lộ làn da trắng mịn hoàn hảo, ngực nhỏ nhắn nhưng quyến rũ.
Cô quỳ bên cạnh, hôn lên cổ Rimuru, tay lướt xuống bụng anh, rồi chạm vào cây gậy khi Milim nhấc lên.
“Chủ Nhân… em cũng muốn…”
Cô vuốt lấy, phối hợp với Milim, ánh mắt dịu dàng nhưng chiếm hữu. Milim đẩy Rimuru nằm ngửa, ngồi hẳn lên cậu, hạ hông để cây gậy cậu trượt sâu vào trong cô.
“Ư… Rimuru… cậu to thật…”
Cô nhún hông, nhịp chậm nhưng mạnh, tiểu huyệt siết chặt từng đợt.
Rimuru cong người lại, hơi thở đứt quãng, tiếng rên bật ra không thể kiềm chế:
“Milim… chặt quá… tớ… không chịu nổi…”
Ciel trèo lên ngực Rimuru, ép nơi ướt át vào miệng cậu.
“Chủ Nhân… liếm em…”
Cô cọ sát, rên rỉ khi lưỡi chạm vào, tay vuốt tóc Rimuru.
“Ư… sâu hơn…”
Rimuru liếm sâu hơn, tay siết nhẹ eo Ciel, trong khi hông cậu vô thức giật mạnh theo từng cú nhún của Milim.
“Ciel… Milim… tớ sắp… không chịu nổi nữa rồi…”
Cậu rên khàn, khoái cảm cuộn trào như sóng vỡ. Milim tăng tốc, tay miết lấy ngực cậu, ánh mắt nồng cháy.
“Bắn vào trong tớ đi… Rimuru…”
Cô siết chặt hơn, nhún mạnh đầy mãnh liệt, buộc cậu phải giải phóng tất cả.
Rimuru rên lớn, chất lỏng phóng sâu vào bên trong cô, cơ thể căng cứng rồi run lên:
“Milim… tớ… không kiềm được…”
Ciel nhẹ nhàng nâng người, rồi khẽ kéo Rimuru ngồi dậy. Cô vòng tay ôm lấy cổ cậu, chậm rãi ngồi lên đùi từ phía trước.
“Chưa xong đâu, Chủ Nhân…”
Cô đẩy cây gậy Rimuru vào trong mình, cưỡi chậm rãi, tiểu huyệt mềm mại bao lấy cậu.
“Ư… nóng…”
Ciel hôn cậu say đắm, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, bàn tay ghì chặt vai cậu như không muốn rời.
Milim quỳ phía sau, nhẹ đặt môi lên gáy Rimuru, hơi thở nóng rực phả bên tai. Bàn tay cô lướt dọc ngực cậu, dịu dàng mà khiêu khích.
“Tớ vẫn chưa thỏa mãn đâu…” giọng thì thầm đầy mê hoặc.
Milim khẽ cắn lên vai cậu, như đánh dấu, như kích thích sâu thêm vào bản năng.
Rimuru rên rỉ không dứt, tay siết chặt lấy eo Ciel, hông cậu bật lên theo nhịp đê mê.
“Ciel… ta lại…”
Anh phóng lần hai bên trong cô, thở hổn hển.
Milim và Ciel trao nhau ánh mắt đầy ngụ ý, cùng kéo cậu nằm xuống lần nữa, đổi vị trí.
Milim cúi xuống, ngậm lấy cây gậy Rimuru, đầu lưỡi xoáy vòng quanh đỉnh, đầy kỹ thuật và khao khát.
“Ưm… ngon thật…” cô khẽ thì thầm, ánh mắt ánh lên sự quyến rũ.
Ciel lúc này đã ngồi lên khuôn mặt Rimuru, rên khẽ khi đầu lưỡi cậu lướt qua từng nếp gợn ẩm ướt.
“Ư…ưm...” cô siết chặt đùi, run nhẹ trong mê đắm.
Họ phối hợp nhịp nhàng, từng đợt khoái cảm cuốn lấy Rimuru, ép cậu liên tục đạt đỉnh, lần ba, rồi lần bốn, cho đến khi cơ thể không còn sức lực, hoàn toàn kiệt quệ.
“Đủ rồi… ta chịu không nổi nữa…” Rimuru thở hổn hển, nằm phơi mình giữa mặt hồ trong mộng, đôi mắt mờ dần trong mê man.
Milim khúc khích cười, vòng tay ôm lấy cậu từ bên phải.
“Là giấc mơ mà, cậu vẫn chịu được tốt đấy chứ?”
Ciel tựa đầu vào vai trái cậu, những ngón tay mảnh mai khẽ vuốt tóc.
“Chủ Nhân… em hài lòng rồi.”
Rimuru mỉm cười yếu ớt, giọng khàn nhẹ:
“Giấc mơ gì mà... tàn nhẫn vậy trời…”
Gió trong mộng giới thổi qua nhẹ tênh, cuốn đi dư vị nồng nàn, để lại ba người cuộn tròn giữa thảm hoa rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro