Chap 13 : Kiểm tra
Sau khi trải qua nhưng ngày dài được huấn luyện.
Sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt của bình minh xuyên qua các khe cửa sổ của pháo đài, chiếu vào các bức tường đá lạnh lẽo, tạo ra những vệt sáng yếu ớt trên mặt sàn đá. Các thành viên Enhypen thức dậy trong im lặng, cảm giác mệt mỏi và nhức nhối từ một ngày huấn luyện vất vả vẫn còn rõ rệt. Dù đã được nghỉ ngơi, cơ thể họ vẫn còn căng cứng vì những trận đấu luyện. Nhưng không ai còn có thể lùi bước, dù họ có muốn.
Ngay khi họ chuẩn bị kết thúc bữa sáng, tiếng bước chân vang lên đều đặn từ hành lang, và sau đó, cánh cửa phòng ăn mở ra.
Cassian bước vào trước, dáng vẻ nghiêm nghị như thường lệ, theo sau là Iris. Nàng xuất hiện trong bộ trang phục chiến đấu màu đen huyền bí, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn thẳng vào nhóm ENHYPEN. Không có vẻ gì là vội vàng, nhưng khí chất của nàng khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.
Iris đứng im lặng trước nhóm, ánh mắt không di chuyển khỏi từng thành viên. Cả nhóm cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ánh mắt của cô, nhưng lại không thể phủ nhận sự thu hút mạnh mẽ mà nàng mang lại.
-" Hôm nay là ngày các ngươi phải đối mặt với bản thân."
Giọng nàng nhẹ nhưng sắc bén, không lẫn vào đâu được.
-" Không còn là những bài huấn luyện đơn giản nữa. Hôm nay, các ngươi sẽ phải thể hiện sự tiến bộ thực sự."
Các chàng trai im lặng, đứng dậy và theo chân Cassian ra ngoài. Iris dẫn họ qua những hành lang dài cho đến khi họ đến quảng trường luyện binh, nơi đã được chuẩn bị sẵn cho buổi kiểm tra ngày hôm nay. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, mỗi bước đi của họ dường như càng dồn nén thêm cảm giác hồi hộp.
-" Đây là lần đầu tiên các ngươi đối diện với nguy hiểm thực sự."
Iris nói khi họ dừng lại giữa quảng trường rộng lớn. Cô vung tay lên, và ngay lập tức, một cánh cửa ẩn hiện, mở ra để lộ những sinh vật kỳ dị – một nhóm quái vật hình thù kỳ lạ, mỗi con có những khả năng riêng biệt. Các chàng trai nhìn nhau, hơi hoang mang nhưng cũng đầy quyết tâm.
-" Đừng quên những gì ta đã dạy các ngươi..."
Iris tiếp tục.
-" Cách sống sót ở Valladoria không phải chỉ bằng sức mạnh. Các ngươi phải có đầu óc, phải biết phân tích tình huống. Sức mạnh không đủ, chiến thuật mới là chìa khóa."
Với lời nói ấy, Iris không chờ đợi, vung tay một cái, và ngay lập tức, những quái vật lao về phía các chàng trau. Cassian đứng bên cạnh, đôi mắt cảnh giác, sẵn sàng can thiệp nếu cần, nhưng ánh mắt của Iris vẫn không hề thay đổi.
Các thành viên Enhypen không có thời gian để do dự. Họ ngay lập tức vào thế trận, mỗi người theo cách riêng của mình, nhưng tất cả đều có một mục tiêu chung: sinh tồn.
Jay là người đầu tiên phản ứng. Anh lập tức dùng kiếm của mình, nhanh chóng xoay người tránh một cú vồ của quái vật. Dù mệt mỏi, phản xạ của anh đã được cải thiện rất nhiều từ hôm qua. Mỗi đòn tấn công đều mạnh mẽ, nhưng anh cũng luôn tỉnh táo, quan sát mọi tình huống xung quanh.
Sunghoon lao vào cùng với thanh kiếm sắc bén của mình, nhưng anh cảm thấy cơ thể có chút mỏi mệt. Mỗi cú chém, mỗi lần né tránh, đều khiến anh phải rướn người hết mức. Tuy nhiên, sự kiên cường trong mắt anh không thể che giấu sự tập trung và quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Heeseung tập trung vào việc điều khiển khoảng cách, tránh để quái vật áp sát. Anh đã học được rằng không phải lúc nào chiến đấu cũng phải đối diện trực diện với kẻ thù. Việc duy trì khoảng cách để tấn công từ xa giúp anh thoải mái hơn, không bị vướng vào những đòn tấn công trực diện.
Sunoo tiếp cận tình huống với sự linh hoạt và nhạy bén. Dù cơ thể không mạnh mẽ như những người khác, nhưng anh biết cách tận dụng tốc độ và kỹ năng tránh né để làm cho đối phương lỡ mất đòn.
Jake và Ni-ki phối hợp một cách xuất sắc, một người đánh lạc hướng, một người tấn công chính xác vào điểm yếu của quái vật. Mặc dù trong suốt cuộc chiến, Ni-ki cảm thấy áp lực không hề nhỏ, nhưng cậu vẫn luôn nhắc nhở mình về mục tiêu – phải sống sót.
Jungwon, mặc dù là người ít kinh nghiệm nhất trong chiến đấu, nhưng anh không bỏ cuộc. Cậu tập trung vào việc quan sát và học hỏi từ những người khác. Mỗi lần thấy một cơ hội, Jungwon lao vào, dù đôi khi thiếu tự tin, nhưng sự kiên trì và quyết tâm của cậu đã dần được bộc lộ.
Iris đứng bên ngoài quan sát, không hề lạc điệu với mọi tình huống. Cô không hề có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt nàng thỉnh thoảng lóe lên một sự hài lòng. Dù mỗi người đều có những thiếu sót, nhưng sự phối hợp của họ đã được cải thiện, và khả năng chiến đấu của họ đang dần đi đúng hướng.
-" Họ sẽ tiến bộ."
Iris tự nhủ, đôi mắt chăm chú dõi theo từng chuyển động của nhóm.
-" Tuy nhiên, còn nhiều thử thách phía trước."
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy một chút an tâm, dù vẫn còn vô vàn điều chưa rõ ràng trong lòng. Cô biết rằng chỉ có qua thử thách thực tế, họ mới có thể thực sự trưởng thành.
Và rồi, như một dấu hiệu của sự kết thúc, các quái vật ngừng lại, không còn tấn công nữa. Các chàng trai, mặc dù thở hổn hển, nhưng tất cả đều đứng vững, không ai ngã quỵ.
Iris gật đầu, không nói gì thêm, chỉ đơn giản là một dấu hiệu cho thấy buổi kiểm tra đã kết thúc. Cassian tiến lên phía trước, cho phép nhóm các thiếu niên nghỉ ngơi.
Mặc dù cảm giác kiệt sức, trong lòng các thành viên vẫn có một tia hy vọng. Họ đã vượt qua được thử thách đầu tiên, và biết rằng sẽ còn rất nhiều thử thách khác đang chờ đón phía trước.
Khi buổi luyện tập kết thúc, ánh hoàng hôn chiếu những tia sáng yếu ớt xuống quảng trường luyện binh, tạo nên một không gian vừa huyền bí, vừa lãng mạn. Các thiếu niên ngồi trên mặt đất, mệt mỏi nhưng cũng không kém phần hài lòng vì đã vượt qua thử thách đầu tiên. Tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nói chuyện thấp thoáng giữa họ, tạo nên một không khí thân thuộc. Nhưng giữa những cuộc trò chuyện ấy, có một người vẫn thu hút sự chú ý nhiều nhất: Iris.
Iris đứng lặng lẽ từ xa, quan sát họ. Cô không cần nói gì, chỉ một ánh mắt của cô đã đủ để nhóm cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Mặc dù không muốn thể hiện ra, nhưng cảm giác bất an khi thấy cô ở gần luôn khiến họ bồn chồn. Có điều, với những ai đã quen với sự lãnh đạm của Iris, thì việc nàng im lặng chỉ khiến họ thêm tò mò và muốn tìm hiểu hơn.
Jay, vốn là người thường tỏ ra mạnh mẽ nhất trong nhóm, nhưng trong khoảnh khắc này, anh lại cảm thấy một chút lo lắng khó tả khi bắt gặp ánh mắt của Iris. Cái nhìn của nàng không giống như ánh mắt của người khác. Không có sự thấu hiểu hay sự an ủi, chỉ là một sự đánh giá lạnh lùng, như thể nàng đang đo lường từng bước đi của anh.
"Cô ấy..." Jay thở ra, hơi bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Mặc dù lạnh lùng, nhưng lại có gì đó khiến mình không thể rời mắt."
Sunghoon, người ngồi bên cạnh, nghe thấy những lời của Jay và không nhịn được mỉm cười nhẹ. "Đó là Iris, không phải ai cũng dễ dàng đọc được cô ấy đâu."
Jay nhún vai, nhưng không thể phủ nhận rằng mình rất muốn hiểu rõ hơn về Iris. Cảm giác kì lạ khi cô nhìn họ như thể họ là những sinh vật kỳ lạ khiến anh có một sự tò mò không thể lý giải. Nhưng càng nghĩ về điều đó, anh lại càng cảm thấy một sự thu hút khó cưỡng từ cái nhìn lạnh lẽo của nàng.
Trong khi đó, Heeseung thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Cái nhìn của Iris không phải là sự xa cách như Jay cảm nhận. Với anh, ánh mắt ấy có chút gì đó uẩn khúc, như thể nàng đang giấu giếm một phần của mình mà không muốn ai phát hiện. "Cô ấy không phải là người đơn giản." Heeseung tự nhủ, đôi mắt sắc bén quan sát Iris một cách kỹ lưỡng. Anh có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn sâu trong mỗi hành động của cô. "Nếu mình có thể hiểu được cô ấy... chắc chắn sẽ có điều gì đó thú vị."
Sunghoon lại nghĩ theo một hướng khác. Anh không biết phải làm gì khi đối mặt với Iris, nhất là khi trong mắt cô, anh cảm giác mình chỉ là một học trò đang cố gắng chứng minh bản thân. Mặc dù vậy, khi cô dõi theo từng bước đi của nhóm, anh cảm thấy mình không thể chỉ mãi là người đứng ngoài. "Cô ấy sẽ không dễ dàng để chúng ta đi qua thế giới này một cách nhẹ nhàng đâu."
Bên cạnh đó, Jungwon lại là người ít nói nhất về vấn đề này, nhưng ánh mắt của cậu không thể giấu được sự tò mò. Cậu không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi ngoại hình hay vẻ lạnh lùng của người khác, nhưng có điều gì đó trong Iris khiến cậu không thể ngừng suy nghĩ về nàng. "Cô ấy... có thể không dễ gần, nhưng mình không thể không cảm thấy rằng có gì đó đặc biệt về cô ấy." Jungwon tự hỏi trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Iris khi cô quay đi, như thể đang muốn theo dõi nàng thêm một chút nữa.
Đúng lúc đó, Iris quay lưng và bước đi, dường như không hề quan tâm đến những cảm xúc mà nhóm ENHYPEN vừa trải qua. Nhưng ngay trước khi biến mất vào trong hành lang tối, nàng chợt dừng lại, ánh mắt lướt qua nhóm với một nụ cười thoáng qua, dù rất nhỏ, nhưng lại như một tia sáng le lói trong bóng tối.
-" Ngày mai..."
Iris cất tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
-" Các ngươi sẽ phải chuẩn bị cho thử thách lớn hơn. Đừng lười biếng."
Với lời dặn dò đó, nàng rời đi, để lại một không gian đầy trống vắng và suy tư trong lòng mỗi người. Các thành viên ENHYPEN nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh như đang đoán già đoán non về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
-"Ngày mai sẽ không dễ dàng đâu."
Sunghoon lầm bầm, nhưng không ai trong nhóm phản đối. Họ đều cảm nhận được điều gì đó, một thứ cảm giác sâu thẳm mà họ không thể diễn tả bằng lời, một điều gì đó liên quan đến Iris, không chỉ là người cứu họ, mà có lẽ còn là một phần quan trọng trong cuộc hành trình này.
Ngày hôm nay đã khép lại, nhưng trong lòng mỗi thành viên, cái nhìn của Iris vẫn đọng lại, như một vệt sáng chưa hoàn toàn lộ diện, đầy bí ẩn và hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro