Chap 14 : Nảy mầm
Khi đêm dần buông xuống trên pháo đài Sanguis, các thành viên Enhypen đã quay về phòng, cơ thể mệt mỏi vì một ngày luyện tập căng thẳng, nhưng trong lòng lại có một điều gì đó không chịu nằm yên. Họ nằm trên giường, ánh sáng từ ngọn nến lập lòe in bóng lên tường, và mỗi người… đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Heeseung nằm ngửa, hai tay gối đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà vòm cao với những hoa văn uốn lượn. Cảnh tượng hôm nay tái hiện trong đầu anh như một đoạn phim tua chậm: tiếng kiếm va chạm, mồ hôi chảy dài trên trán, và đôi mắt lạnh lẽo của Iris quan sát từ xa, như soi thấu mọi chuyển động.
"Cô ấy nhìn thấy mình... ngay cả khi mình còn chưa biết mình là ai trong thế giới này."
Một ý nghĩ mơ hồ nhưng cứ cắm rễ trong tâm trí anh. Không phải là tình cảm rõ ràng, nhưng là một loại... khâm phục. Một sự hấp dẫn bởi quyền lực, sự điềm tĩnh, và vẻ đẹp buốt giá như băng của nàng.
"Nếu có một người khiến mình muốn trở nên mạnh hơn, có lẽ… là cô ấy."
----------
Jay ngồi dựa lưng vào cửa sổ, gió đêm lùa vào làm tóc anh rối nhẹ. Anh vốn là người lý trí, nhưng chẳng thể nào ngăn lòng mình nghĩ đến ánh mắt của Iris — cái cách nàng nhìn mọi người như thể đang cân đo từng linh hồn, nhưng lại không hoàn toàn vô cảm.
"Tại sao cô ấy chọn cứu bọn mình? Tại sao để bọn mình ở lại đây?"
Jay cảm nhận được một điều: sự lựa chọn ấy không hề ngẫu nhiên. Và anh ghét việc không hiểu rõ lý do đằng sau.
"Mình muốn biết... muốn hiểu cô ấy. Không phải chỉ vì sinh tồn nữa."
----------
Jungwon, dù là trưởng nhóm, lại thường giữ những suy nghĩ sâu trong lòng. Cậu vẫn đang cố gắng làm quen với vai trò lãnh đạo trong một thế giới không ai biết luật chơi. Nhưng khi nghĩ đến Iris, Jungwon không thể không thừa nhận một điều:
"Cô ấy là người đầu tiên khiến mình thấy bản thân thật nhỏ bé."
Không phải vì sợ hãi. Mà vì kính phục. Và trong ánh mắt Iris, đôi lúc Jungwon cảm thấy có gì đó dịu dàng hơn là sự nghiêm khắc — như thể cô ấy hiểu hết những áp lực mà cậu đang mang.
"Có lẽ... mình không chỉ muốn được cô ấy nhìn thấy như một đứa trẻ cần bảo vệ."
----------
Sunghoon ngồi trên giường, tay khẽ vuốt ve chuôi thanh kiếm gỗ được Cassian giao cho lúc huấn luyện. Cậu không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng chính vì vậy, cậu càng hay nghĩ ngợi nhiều hơn.
"Iris không giống bất cứ ai từng gặp... Cô ấy có vẻ như cô đơn."
Đó là điều đầu tiên cậu cảm thấy, dù chẳng có bằng chứng. Sự uy nghi ấy, quyền lực ấy... tất cả dường như chỉ là một lớp áo giáp. Và điều đó khiến Sunghoon cảm thấy xao động.
"Nếu mình đủ mạnh… có thể mình sẽ khiến cô ấy mỉm cười, không phải vì bổn phận."
----------
Jake là người nhạy cảm và sống tình cảm nhất nhóm. Sau một ngày căng thẳng, cậu nằm sấp trên giường, gối đầu lên tay, mắt nhìn ra cửa sổ. Cậu nhớ lại từng cử chỉ, từng câu nói ngắn gọn của Iris.
"Cô ấy lạnh lùng, nhưng không vô tình. Chắc chắn là không."
Jake cảm nhận được điều đó mỗi khi nàng bước qua — cái cách nàng không bao giờ hỏi thừa, nhưng ánh mắt lại như giữ lại mọi điều chưa nói.
"Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết fantasy... thì cô ấy chính là người khiến nhân vật chính trưởng thành."
Và Jake biết, mình đã bắt đầu để ý đến người ấy nhiều hơn là một ơn nhân.
"Mình không biết tình cảm này là gì. Nhưng nó đang lớn lên, âm thầm và chắc chắn."
----------
Sunoo nằm co lại trong chăn, tay nắm chặt một quyển sách cũ mà Cassian giao. Dù thường hay líu lo, Sunoo lúc này lại yên lặng. Cậu nghĩ về nụ cười thoáng qua của Iris lúc hoàng hôn.
"Cô ấy không cười vì ai khác. Nhưng vì lý do nào đó... đã cười với bọn mình."
Tim cậu khẽ đập nhanh. Không phải là tình yêu bồng bột, mà là một loại xao xuyến, một sự rung động non trẻ, khiến cậu muốn làm gì đó… để được công nhận.
"Liệu mình có thể khiến cô ấy tự hào không?"
----------
Ni-ki còn quá trẻ để hiểu rõ mọi cảm xúc, nhưng không có nghĩa cậu không cảm nhận được sự khác biệt trong lòng mình. Mỗi khi Iris bước vào, thế giới như chậm lại một nhịp.
"Mình chưa từng gặp ai như cô ấy. Cô ấy mạnh. Cô ấy đẹp. Cô ấy... khiến mình muốn lớn lên thật nhanh."
Và với một Ni-ki đầy nhiệt huyết, ý nghĩ ấy là khởi đầu cho một quyết tâm bền bỉ.
Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết lơ lửng như một vết cắt bạc trên bầu trời. Không ai nói với ai điều gì. Nhưng trong lòng từng người, một mầm cây kỳ lạ đã bắt đầu cựa mình — mơ hồ, lặng lẽ, nhưng sống động.
Thứ tình cảm ấy chưa có tên.
Nhưng chắc chắn… nó đang lớn dần lên, dưới ánh trăng và trong bóng tối, như định mệnh đã lặng lẽ gieo xuống giữa một thế giới lạ lẫm.
---------
Phía Tây pháo đài
Gió đêm lướt qua những bức tường đá lạnh, lùa nhẹ vào khung cửa sổ cao nơi Iris đang ngồi một mình. Quả cầu ma thuật đã ngưng phát sáng từ lâu, nhưng nàng vẫn không rời mắt khỏi nó. Bên trong, hình ảnh của bảy thiếu niên – lúc thì đang luyện kiếm, lúc thì đang ngồi bên nhau trò chuyện – như dư âm chập chờn trong tâm trí.
Iris chống tay lên cằm, mắt nàng không còn lạnh lùng, mà mơ hồ – như thể đang soi chiếu một thế giới mà nàng không thuộc về.
"Thứ cảm giác này... là gì?"
Tim nàng không đập nhanh như loài người, dòng máu nàng chảy chậm và lạnh, nhưng có thứ gì đó khác thường. Một sự dao động nhỏ bé nhưng dai dẳng, rục rịch nơi tầng sâu nhất trong lồng ngực – nơi nàng chưa từng cảm thấy điều gì khác ngoài mệnh lệnh.
Từ khi còn nhỏ, nàng đã được nuôi dạy như một cỗ máy kế thừa – hoàn hảo, lạnh lùng, vô cảm. Không ai dạy nàng cách yêu thương. Không ai ôm nàng vào lòng khi nàng sợ hãi. Và dần dần, Iris cũng không cần ai cả. Nàng học cách che giấu, học cách khước từ mọi yếu đuối.
Nhưng bây giờ…
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Jay khi nói rằng: “Chúng tôi sẽ cố gắng, công chúa.”
Chỉ cần nhớ đến tiếng cười khúc khích của Ni-ki sau khi lén bôi mực lên mũi Sunghoon...
Hay cái cách Jake siết chặt mảnh giấy trong tay, như một lời hứa vô hình với chính mình…
Tim nàng lại thắt lại. Không đau – nhưng lạ lẫm.
"Ta không hiểu..."
Iris thì thầm. Giọng nàng khe khẽ như tan vào gió.
"Ta... đang thấy gì vậy? Vì sao khi nhìn họ, ta lại thấy nhẹ lòng? Khi họ đau, ta lại muốn can thiệp – muốn bảo vệ... nhưng không thể. Không nên."
Nàng đứng dậy, đi chậm về phía cửa sổ, để trăng bạc rọi lên mái tóc dài buông xõa.
"Ta đã giết hàng trăm sinh vật. Không hề chần chừ. Ta cai trị, ta chiến đấu, ta phán xét. Mọi quyết định đều chính xác, không có chỗ cho cảm xúc."
Nhưng giờ đây, chính nàng lại đang giằng xé giữa lý trí và điều gì đó… quá mềm, quá mong manh để đặt tên.
"Yêu thương? Thứ đó... là gì? Có phải là điều khiến ngực mình nặng như đá mỗi khi họ ngã xuống? Là điều khiến ta dõi theo họ từng đêm, dù biết mình không nên quan tâm?"
Nàng khẽ đặt tay lên ngực trái, như tìm kiếm một nhịp đập lạc lõng.
"Ta không phải con người. Và chẳng ai dạy ta yêu thương. Nhưng... nếu đây là thứ khiến người ta yếu đuối đến vậy..."
Một giọt gì đó nóng ấm – không phải lệ, mà là ký ức – vụt thoáng qua trong tim nàng.
"…thì vì sao ta lại không thể ghét nó?"
Và lần đầu tiên, Iris không cảm thấy mình là công chúa. Không là kẻ kế vị. Không là sinh vật thuần chủng.
Chỉ là một cô gái – đứng giữa ngã ba cảm xúc, với một thứ gì đó đang nảy mầm… lặng lẽ, âm thầm, mà không thể chối từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro