5
Đặt điện thoại xuống, Lâm Mặc thở dài, trong lòng cẩn thận suy nghĩ làm sao để nói ra câu hỏi khó này. Trong quán bar tiếng nhạc đinh tai nhức óc, âm thanh của ly rượu va chạm, âm thanh thách đố nhau phạt rượu của những vị khách, và âm thanh của bartender đan xen vào nhau, giống như một mạng nhện lớn, chắc chắn và bao vây sự yên tĩnh hoàn toàn không khớp với khung cảnh hiện giờ của Lâm Mặc.
Nên hỏi cái gì đây...anh ấy có phải hay không, đối với mình chỉ có tình cảm thầy trò....
Đột nhiên, ai đó khoác vai mình, Lâm Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy Tăng Hàm Giang đang cầm một chai rượu.
"Huynh đệ, đợi lát AK sẽ đến ngay thôi."
"Tôi biết."
"Hả, sao cậu biết được?"
"Tôi nhìn thấy trên vòng bạn bè của anh rồi."
"ồ......"
Chủ đề trò chuyện kết thúc, không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
"Tại sao cậu không để ý đến nó ?" Tăng Hàm Giang suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định hỏi câu này.
".........." Lâm Mặc không trả lời
Một lát sau, Lâm Mặc cảm nhận được cách tay trên vai mình bị người khác hất ra, ngẩng đầu nhìn, là vẻ mặt vô cùng phức tạp đan xen tiếng thở nặng nề của Lưu Chương.
" êi, AK, sao mày đến nhanh quá vậy." Tăng Hàm Giang định khoác vai Lưu Chương kết quả lại bị cậu dùng tay gạt ra.
"Được, hai người tự nói chuyện với nhau đi" Tăng Hàm Giang khịt khịt mũi, bày ra bộ dạng giả vờ khóc của mình, "Huynh đệ tao vẫn là rời khỏi chỗ này thì tốt hơn." Nói xong tặng cho Lưu Chương một ánh mắt "cố lên" sau đó rời đi.
Lưu Chương hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mặc.
"Cái đó....." một lúc sau, hai người đồng thời lên tiếng.
"Anh/em nói trước đi!" lại là sự ăn ý vô dụng.
Sau đó lại là không khí im lặng đến đáng sợ.
Sự huyên náo của quán bar làm nền, hai người ngoảnh đầu nhìn không nói nên lời.
"Mặc Mặc, anh xin lỗi"
"Hả?" Lâm Mặc bị câu xin lỗi đột ngột kia làm cho kinh sợ. Cậu chưa bao giờ đổ lỗi cho Lưu Chương, hơn nữa từ trước đến nay cậu chưa từng thể hiện sự yêu thích của mình, mà Lưu Chương là gia sư của cậu, hai người họ là mối quan hệ thầy trò.....
"ừm...mặc dù anh không biết mình làm sai điều gì, nhưng anh sai rồi, mong em tha thứ cho anh!" Lưu Chương chắp tay nhắm mắt lại, vẻ mặt ngoan ngoãn, như thể Lâm Mặc là một vị công thần được thờ trong miếu.
Anh không biết có phải cậu đã nhìn thấy tin nhắn của mình với Tăng Hàm Giang, vì thế nên vẻ mặt cậu mới không được tốt....Lâm Mặc nhướng mắt nhìn Lưu Chương, dáng vẻ chờ đợi được tha thứ của anh lúc này có chút đáng yêu.
A, người đàn ông này đúng là đẹp chết đi được!
"Anh...không biết mình sai ở đâu?" Lâm Mặc nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là nên thuận theo lời xin lỗi của anh mà hỏi. "Anh...." Lưu Chương mở mắt phát hiện khóe miệng cong lên một góc nhỏ, "Em không phải đang trêu đùa anh chứ?"
"Anh không biết sai ở đâu, em sẽ không tha thứ cho anh đâu!" Lâm Mặc nhanh chóng quay đầu đi.
"Mặc Mặc" Lưu Chương cúi đầu, "Anh không biết....Anh....đối với em là cảm giác gì....em hiểu không, có lúc nghĩ muốn giữ em luôn bên cạnh anh trong tầm mắt của anh, có lúc lại nghĩ em sẽ không chịu được cảm giác bị anh giam giữ....Em đột nhiên không để ý đến anh, anh liền lo lắng không biết mình đã làm sai điều gì, em vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ theo, em buồn bực anh cũng sẽ cảm thấy buồn bực...."
Đồ ngốc, như vậy chính là thích rồi....
Lâm Mặc không tự chủ được khẽ nở nụ cười.
"Haiz...eigei" Lâm Mặc thở dài một tiếng, "Vậy anh...sau này có cùng em đi chơi công viên nước nữa không?"
"Có chứ, đương nhiên là có!"
"Vậy lễ hội âm nhạc anh nói lần trước còn tính không?"
"Lễ hội âm nhạc? Lần trước không phải...."
"Em đang nói về lễ hội âm nhạc của anh, em muốn đứng ở vị trí đẹp nhất xem anh biểu diễn, giống như anh lần trước."
"À, ý em là livehouse? Dĩ nhiên rồi, sau này livehouse của anh Mặc Mặc chính là VIP độc quyền, khách VIP duy nhất."
"Vậy thì, ký hợp đồng đi" Lâm Mặc giơ tay ra.
"Kí hợp đồng, hợp tác vui vẻ nhé" Lưu Chương cũng giơ tay ra, nắm lấy bàn tay của đối phương, "Chúng ta đều không dùng tên thật, giả quá đi."
"Vậy Hoàng Kỳ Lâm và Lưu Chương, chúng ta sẽ dùng tên này nhé"
"Được Hoàng Kỳ Lâm"
Nắm tay nhau, liền không muốn buông ra.
Vì vậy quả nhiên...anh ấy chính là con Vịt chết mà còn cứng miệng!
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.
~~End~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro