1

Kim Hyukkyu vừa mới chọn xong vài món ăn vặt, điện thoại trên tay anh rung lên tiếng chuông thông báo, là Minseok, thằng bé nhờ anh mua vài món đồ.

Đang loay hoay lựa sản phẩm cho giống hình cún nhỏ gửi. Ây, kiếm mãi không ra, nhức hết cả đâu, bỗng một bàn tay to lớn thả đúng món đồ anh cần vào giỏ.

"A! Cảm ơ...".

Hyukkyu thoáng ngạc nhiên, theo bản năng quay lưng lại, nhưng mới xoay được nửa người đã đụng trúng cơ ngực rắn chắc.

Người này cao hơn anh một cái đầu, vì hắn nhìn từ trên xuống nên trông hơi đáng sợ, đường nét trên gương mặt thanh tú, đôi mắt mèo híp híp suy tính, đồng tử anh khẽ giao động khi chạm mắt đối phương.

Là Jeong Jihoon, người yêu cũ anh...

"Lâu rồi không gặp, nhỉ?".

Hắn vẫn nhìn anh, cảm giác nửa quen thuộc nửa xa vời khiến lòng anh cồn cào, anh né đi ánh mắt hắn.

"Lâu rồi không gặp, Jihoonie".

Giọng Hyukkyu cứ đều đều, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng kể cả đối với người làm anh tổn thương trước kia, không hổ danh là giống loài alpaca hiền lành.

Đến lúc thanh toán, chưa kịp để anh mở miệng hắn đã nhanh tay quẹt thẻ đen của mình, anh vốn định mở lời từ chối nhưng lời còn chưa kịp nói hắn đã rời khỏi cửa hàng.

Hyukkyu nghĩ mãi vẫn là quyết định lấy điện thoại ra kể cho đứa em mình biết.

۶ৎ
Kyukim_ to minseok_eria

Minseok à, anh gặp lại Jihoonie ở cửa hàng tiện lợi
E ấy còn giúp a lấy đồ
Thanh toán cho a nữa

???
Mau né tên đó ra
Thanh toán cho a nữa
Vãi l, th này âm mưu cái chó gì v
Sao a kh trl e
Kim Hyukyuk, a có nghe hiểu lời em nói kh
mau mau rep tin nhắn e

đây đây
e đừng kích động,
a ra quẹt thẻ xe về luôn đây
e có nhà kh, a ghé đưa đồ cho e luôn nhé

Được ạ, em chờ
anh đừng day dưa với tên mèo khùng đó nhé

...

Hyukkyu tắt điện thoại bỏ vào túi áo, vừa ngước lên đã thấy Jeong Jihoon đứng yên bên cạnh nhìn anh, Hyukyu vừa trắng lại vừa gầy, cả người toát lên một vẻ yếu mềm khiến người khác muốn chở che, chỉ cần một bàn tay hắn cũng nắm gọn được cả hai cổ tay của anh.

Thật sự đã lâu rồi không gặp, hình bóng khắc sâu trong tâm trí hắn khiến hắn mém không thể giữ bình tĩnh, là Han Wangho cố tình, anh ta cố tình giấu nhẹm đi tin tức của anh, thế thì anh ta thành công làm hắn phát điên rồi ấy chứ.

Hắn híp mắt nhìn vẻ mặt lúng túng của anh.

"Jihoonie à, sao em còn chưa về, có việc gì sao".

“Em..”

Lời còn chưa thốt ra, một tiếng hét to đã cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Jihoon, MÀY LÀM GÌ Ở ĐÂY?".

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn xem, hóa ra là Choi Wooje và thằng khỉ gió kia.

Thằng nhóc ấy nhanh chóng chạy lại khoác tay Hyukyuk rồi kéo anh đi một mạch không kịp ú ớ thêm gì luôn.

"Mày phá chuyện tốt của tao".

Moon Hyeonjoon bước lại gần hắn, bắt đầu cằn nhằn.

"Không phải mày bảo trò cá cược nhàm chán ấy kết thúc lâu rồi à, sao lại đi kiếm người ta làm gì".

À là trò cá cược, hắn quên mất.

"Thắng cũng thắng rồi, đứng cố tìm kiếm anh ta nữa, mày biết tính Wooje nhà tao mà, chưa kể hội Minseok, Wangho".

"Mày nghĩ mày có thể chạm đến anh ta một lần nữa à".

"Cảm thấy sai nên mới muốn về chuộc tội?".

"Hay mày thực sự yêu anh ta rồi?".

Hyeonjoon vừa nói vừa cười, nghiêng người nhìn sắc mặt của hắn, Jeong Jihoon sao có thể không nghe ra lời châm chọc của thằng khỉ gió này dành cho mình.

"Mày nói đúng là tao muốn chuộc tội".

"Wooje nhà mày sao, nói như thể mày đã có danh phận rồi ấy?"

Moon Hyeonjun nhếch môi, thật là muốn đấm thằng này ghê.

"Năm đó mày làm người ta đau lòng đến thế, mày nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi, hai câu về với em đi thì người ta sẽ ngoan ngoãn về với mày à".

Đúng vậy, Kim Hyukkyuk sẽ về với hắn, sẽ lại dỗ dành hắn mỗi khi hắn dỗi mà nũng nịu với anh giống như trước đây.

"Từ khi nào mày thích lo chuyện bao đồng vậy".

Moon Hyeonjoon nhún vai ngán ngẫm nhìn người trước mặt càng ngày càng đi xa.

۶ৎ

Đường dây lừa đảo xuyên biên giới

Cá cơm

tình hình là t vừa gặp a Hyukkyu
trông ảnh vẫn không khác gì hồi cấp 3

điên vì tình

rắn lục

mãnh thú về vườn

cá cơm

?
ba th l tụi bây npc à

điên vì tình

Mà gặp rồi sao? m không nhớ là m đá người ta trước à

Cá cơm

ừ đá trước nhưng nhớ anh ấy
muốn
quay lại

rắn lục

haizz
tình ta úa tàn vì a tán đùa

cá cơm

☺️

mãnh thú về vườn

mắc-gì-nhớ? làm người ta khóc, t hỏi thì khăng khăng nói chỉ là chơi đùa
đúng văn mấy th tồi
giờ muốn quay lại, khó lắm e

điên vì tình

người ae nói chí vãi
bái phục

rắn lục

bái phục +1

siêu sấm chớp

+2

Cầm đầu khu tự trị

+3

cá cơm

phản rồi, phản hết rồi
th mhj đừng bgio nghĩ tới chuyện ăn cơm trường bằng thẻ của t nữa th chó


mãnh thú về vườn

ae à nghiêm túc mà nói, th Jihoon thật sự hối lỗi rồi đó
t có thể cảm nhận bằng 6 giác quan của t

rắn lục

m có giác quan thứ 6?

mãnh thú về vườn

m khinh thường trực giác của t?

siêu sấm chớp

đúng văn mấy th sống vật chất

mãnh thú về vườn

ơ kìa bé, a tiết kiệm để cưới e mờ 🥲

siêu sấm chớp

ai cưới ông chứ không phải tui, biến dùm i tr?

rắn lục

cả hai đứa bây đều biến dùm?
nhưng m nghiêm túc à Jihoon
qua 1 năm rồi, chắc gì anh ấy còn tình cảm với m

cá cơm

thế cho nên mới cần tụi bây giúp?

điên vì tình

ch vội đến tình cảm =)))))
quan trọng là người bên đó chắc gì để yên cho m tiếp cận, m quên mất là ai đã ngăn cản m suốt thgian qua à?
Muốn giúp là giúp hả

Cầm đầu khu tự trị

Bớt, đừng nhắc đến em yêu t
Mồm thối m không có xứng?

điên vì tình

???????? t ghẹo gì em yêu a ch
Em yêu a nhưng bạn thân e mà a zai 🤡

Cá cơm

Hóa ra ae cũng chỉ đến thế
Vô dụng đều

4🤬 

...

Jihoon gõ lạch cạch lên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng rít một điếu thuốc, không biết từ khi nào hắn đã hút thuốc nữa, nhưng cứ mỗi lúc như vậy hắn lại nhớ đến ngày hôm đó.

"Jihoon chỉ là cá cược thôi sao?".

Hắn không đáp chỉ lẳng lặng nhìn anh, người trước mặt hắn bây giờ ngấn lệ, ngón tay bấu vào lòng bàn tay thật chặt ngăn mình mất bình tĩnh.

"Sao em không trả lời anh? Anh không tin đâu, nếu em chịu giải thích, anh sẽ.. sẽ coi như mình nghe nhầm..".

Tuyết rơi dày cọm từng lớp trên mặt đường, sóng mũi bắt đầu cay cay đến hít thở cũng đau vì trời lạnh. Jeong Jihoon cuối cùng vẫn không chịu được cảnh này, hai tay hắn đút túi áo, hít một hơi thật sâu, lạnh mặt nhìn vào bên trong sân bóng.

“Anh không nghe nhầm đâu, cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Từng giọt kí ức vụn vỡ rơi xuống, thực thực ảo ảo như đang diễn ra trước mắt hắn.

...

Hôm nay, trời Seoul lạnh hơn bình thường, Lee Sang Hyeok day day thái dương.

"Ể làm sao thế".

"Anh hơi nhức đầu". Quản hội báo này không điên cũng uổn.

Han Wangho dựa má vào vai anh, tiếp tục xem bộ phim anime đã chọn, cậu cứ mãi luyên thuyên về nó, người bên cạnh dụi cằm vào hõm gáy cậu gật gù nghe.

Không biết từ lúc nào Han Wangho đã gục trên vai người nọ, SangHyeok thấy vậy giơ tay tắt đi máy chiếu phim, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, bồng cả người Wangho về phòng.

"Seoul trở gió rồi, Wangho ở đây ngủ với anh nhé?".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro