Tâm Điểm 1: Oriyama Tetsu - Khởi đầu trong bóng tối
Tôi tỉnh dậy trong một cơn đau đầu dữ dội, cảm giác như mọi mảnh đất, mọi bức tường, thậm chí cả không gian đều đổ sụp lên trán mình. Chớp mắt, tôi cố gượng dậy, nhưng chân tay bủn rủn, cơ thể như bị kẹt trong một thứ gì đó vô hình, nặng nề đến mức khó thở. Không gian xung quanh tối mịt, mơ hồ, không một điểm tựa. Không còn tiếng chim hót, không còn ánh sáng quen thuộc từ cửa sổ, không còn cả mùi hương thân quen của thế giới cũ. Chỉ còn khoảng trống vô tận, yên lặng, đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Ký ức về thế giới cũ ùa về như một cơn bão. Tôi nhớ gia đình, những con đường quen thuộc, nụ cười của bạn bè, tiếng gió thổi qua những tán cây tôi từng bước qua. Tất cả đã mất. Mọi thứ giờ chỉ còn trong ký ức, mờ nhạt nhưng đau đớn. Tôi là người sống sót duy nhất, Oriyama Tetsu, đứng giữa khoảng không trống rỗng, cảm giác vừa sợ hãi vừa trống rỗng lan khắp cơ thể.
Cơn đau đầu khiến tôi gục xuống lần nữa, nhưng sau vài phút, cơn đau dịu đi một cách kỳ lạ. Khi mở mắt, tôi nhận ra rằng cơ thể mình đang thay đổi, thích nghi. Tôi có thể cảm nhận nhiệt độ, ánh sáng, không khí xung quanh một cách tự nhiên. Tôi hiểu ngôn ngữ xung quanh mà chưa từng học, như thể trí óc mình đã đồng bộ với môi trường mới. Một cảm giác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lan tỏa: tôi không còn ở thế giới cũ nữa.
Và rồi, ánh sáng lóe lên trước mắt. Một màn hình xuất hiện, mờ ảo nhưng rõ ràng, hiện diện vừa thật vừa mơ hồ. Tôi bước tới gần, cố quan sát, và nghe thấy một giọng nói vang lên – lạnh lùng, không cảm xúc, nhưng đủ làm tim tôi đập nhanh:
“Chào mừng, Oriyama Tetsu. Tôi là Diệt Thế Đoàn.”
Tên gọi ấy vừa xa lạ vừa đáng sợ. Họ không xuất hiện trực tiếp, chỉ hiện diện qua màn hình, nhưng tôi cảm nhận được quyền lực, sự giám sát, và mối đe dọa âm thầm len lỏi khắp cơ thể. Tôi đứng im, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Hãy lắng nghe cẩn thận..” — giọng nói tiếp tục, đều đặn.
“Chúng tôi đã đưa cậu đến Teyvat, một thế giới mà cậu chưa từng biết. Và từ giờ, cậu là một phần trong kế hoạch của chúng tôi. Nhưng trước hết, cần hiểu một điều: cậu sẽ được tự do… nhưng tự do đó chỉ thực sự có giá trị nếu cậu thực hiện những gì chúng tôi yêu cầu.”
Tôi nheo mắt, cố định ánh nhìn vào màn hình.
“Những gì các ngài muốn… là gì?” — giọng tôi khàn khàn, run run, gần như sắp bật khóc.
“Những nhiệm vụ cậu sẽ được giao,” giọng nói vang lên, chậm rãi, quyền lực, “rất tàn ác. Chúng bao gồm phá hủy, giết chóc, gieo rắc hỗn loạn. Mọi hành động của cậu sẽ làm rung chuyển thế giới này. Nhưng đổi lại…”
Khoảnh khắc im lặng như kéo dài vô tận. Tôi cảm nhận từng từ ngữ, từng nhịp điệu, như thể chúng thẩm thấu vào xương tủy. Và rồi, giọng nói tiếp tục:
“Cậu sẽ có cơ hội hồi sinh thế giới cũ của mình. Mọi thứ đã mất… có thể trở lại, nếu cậu đồng ý.”
Tim tôi như ngừng đập. Tất cả ký ức, tất cả nỗi đau, tất cả những gì đã mất bùng nổ trong tâm trí. Một cơ hội – dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ – lại xuất hiện. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trí hỗn loạn, một bên là sự sợ hãi trước những hành động tàn ác, một bên là khát khao cháy bỏng để cứu lấy những gì đã mất.
Tôi biết rõ: những nhiệm vụ này sẽ buộc tôi phải trở thành kẻ ác. Tôi sẽ giết, tôi sẽ phá hủy, tôi sẽ tàn nhẫn. Nhưng trái tim tôi, đã quá quen với mất mát, lại thốt ra lời quyết định: tôi sẽ làm tất cả để hồi sinh thế giới cũ.
“Tôi… đồng ý.” — tôi thốt ra, giọng run run nhưng kiên định.
“Rất tốt.” — giọng nói vang lên, như một lời tuyên thệ.
“Từ giây phút này, cậu là người triệu hoán của chúng tôi. Mọi hành động, mọi lựa chọn, đều sẽ được ghi nhận. Nhưng hãy nhớ: chúng tôi không hướng dẫn cậu chi tiết phải làm gì. Cậu được tự do… nhưng tự do đó cũng chính là con dao hai lưỡi.”
Một phần trong tôi chần chừ, muốn hỏi thêm, muốn phản kháng, nhưng tôi biết mình không còn lựa chọn. Ham muốn hồi sinh thế giới cũ đã chiếm trọn lý trí. Tôi gật đầu lần nữa, hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. Mọi thứ xung quanh vẫn trống rỗng, im lặng, nhưng tôi cảm nhận rõ rệt: một sức mạnh kỳ lạ đang len lỏi vào cơ thể, không phải quyền năng cụ thể, mà là khả năng thích nghi, cảm nhận, và tồn tại.
Tôi bước đi trong không gian trống vắng ấy, cảm nhận mặt đất dưới chân, ánh sáng len qua tán lá, không khí quanh mình. Lạ lùng thay, tôi không còn sợ hãi. Thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ: mọi thứ xung quanh đều có thể nắm bắt được, mọi thứ đều có thể thích nghi. Tôi nhắm mắt lại, hình dung về thế giới cũ – những con đường quen thuộc, những gương mặt thân thương, sự bình yên đã mất.
Một câu hỏi vang lên trong tâm trí:
“Mình sẽ trở thành ai… trong thế giới này?”
Câu trả lời sẽ chỉ hiện ra qua từng bước chân, từng quyết định, từng sự thích nghi trong thế giới mới. Nhưng trong khoảnh khắc đầu tiên này, tôi là Oriyama Tetsu – người sống sót duy nhất, vừa thức tỉnh trong một thế giới xa lạ, vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa khao khát cơ hội sửa chữa những mất mát của mình.
Tôi mở mắt, nhìn màn hình lần nữa. Giọng nói của Diệt Thế Đoàn vẫn vang lên, lặng lẽ quan sát. Tôi bước đi, không phải bước đi vô định, mà là bước đi với ý thức rằng mọi hành động, dù chưa xuất hiện, đều sẽ định hình tương lai – của Teyvat, và của chính tôi.
Trong lòng, tôi cảm nhận một ngọn lửa âm ỉ: vừa là hy vọng, vừa là nỗi đau, vừa là quyết tâm. Tôi biết rằng, từ khoảnh khắc này, tôi đã đồng ý con đường tăm tối mà tôi chưa từng mong muốn, nhưng là con đường duy nhất để cứu lấy thế giới đã mất. Và tôi tự nhủ dù phải trả giá gì, tôi cũng sẽ bước tiếp.
Mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn. Tôi nghe thấy tiếng gió, cảm nhận ánh sáng len qua từng kẽ lá, cảm nhận mặt đất nhấp nhô dưới chân. Tôi biết rằng mình chưa phải kẻ hùng mạnh, nhưng cơ thể và tâm trí tôi đã sẵn sàng thích nghi. Tôi không còn là cậu bé Oriyama Tetsu từng sống yên bình trong thế giới cũ. Tôi là người triệu hoán, và từ khoảnh khắc này, con đường phía trước chỉ có hai lựa chọn:
"Tiến về phía trước, hay chấp nhận mất tất cả mãi mãi."
Tim tôi đến giờ vẫn còn đập gấp gáp, nhịp tim vang vọng khắp cơ thể sau khi chấp nhận lời đề nghị từ Diệt Thế Đoàn. Tôi nhìn màn hình, vẫn chưa hoàn toàn tin vào điều vừa xảy ra. Giọng nói của họ vang lên lần nữa, âm điệu tràn đầy quyền lực:
“Oriyama Tetsu. Giờ, nhiệm vụ đầu tiên sẽ được giao. Phần thưởng cho cậu là một Vision Băng, nguyên tố Cryo.”
Tôi nhíu mày, vừa tò mò vừa hoang mang. “Vision… là gì?” giọng tôi run run.
Màn hình lập tức hiển thị một loạt thông tin, giọng nói giải thích cặn kẽ:
“Vision là món quà đặc biệt từ Thần. Nó cho phép chủ nhân điều khiển nguyên tố tương ứng. Vision của cậu là Cryo – tức nguyên tố băng. Với nó, cậu có thể sử dụng sức mạnh băng giá, tạo ra đòn tấn công từ băng, đóng băng vật thể hoặc làm chậm kẻ thù. Đây là năng lực vượt trội, được ban cho những người có tiềm năng và quyết tâm.”
Tôi nhắm mắt, cố hình dung. Băng… nguyên tố băng. Sức mạnh từ hư không, tôi sẽ điều khiển nó? Tim tôi vừa bồn chồn vừa lo lắng, cảm giác vừa khó tin vừa hồi hộp tràn ngập toàn thân. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sở hữu siêu năng lực, vậy mà giờ đây nó lại trở thành hiện thực trước mắt.
“Tôi… sẽ làm được sao?” — tôi tự hỏi, giọng run run.
“Chỉ có hành động mới chứng minh điều đó.”
“Nếu cậu sẵn sàng, hãy nhận nhiệm vụ này.”
Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh, rồi gật đầu. Ngay lập tức, cơ thể tôi cảm giác như bị kéo, dịch chuyển mạnh mẽ. Một cơn chóng mặt ùa tới, nhưng rồi chỉ vài giây sau, tôi đứng vững. Trước mắt là một căn phòng rộng lớn, mọi thứ xung quanh chỉ có màu trắng tinh, không cửa sổ, không vật dụng gì ngoài chính tôi. Cảm giác vừa lạ lùng vừa căng thẳng len lỏi từng tế bào.
Bất ngờ, một thanh kiếm xuất hiện trong tay tôi. Thanh kiếm cơ bản, nhẹ nhưng chắc chắn. Tôi nhìn chăm chú, tò mò chạm vào, cảm nhận từng đường nét của lưỡi kiếm. Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cơ thể bắt đầu căng thẳng, giác quan căng như dây đàn.
Và rồi, ngay trước mắt, một con quái vật xuất hiện. Quái vật khổng lồ, thân mình phủ băng tuyết, răng nanh sắc nhọn, mắt đỏ rực như lửa. Giọng nói từ màn hình vang lên:
“Nhiệm vụ: Tiêu diệt con quái vật. Hãy chứng minh năng lực của cậu.”
Tim tôi nhói lên, cơ thể cứng đờ. Sợ hãi tràn ngập, tôi thậm chí cảm giác chân tay tê liệt. Mọi ký ức về bạo lực, sự tàn ác mà Diệt Thế Đoàn từng nhắc nhở, giờ hiện hữu sống động qua sinh vật này. Tôi muốn chạy… muốn trốn… nhưng không biết đi đâu.
Con quái vật ấy lao tới, tay vung, răng nanh chớp ánh sáng. Tôi hoảng loạn, nhảy ra, né tránh từng đòn tấn công. Thanh kiếm trong tay vung lên một cách tự nhiên, cơ thể phản xạ nhanh, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch, nhịp thở dồn dập. Tôi chạy, né, rồi lại chạy. Cơn sợ hãi như bão tố dồn vào đầu, nhưng sâu thẳm trong lòng, mong muốn hồi sinh thế giới cũ thôi thúc tôi không thể bỏ chạy mãi.
Tôi dừng lại, thở hổn hển, tay nắm chặt kiếm. Mắt tôi chăm chú nhìn con quái vật, cơ thể căng như lò xo, nhịp tim dần ổn định. Không thể để nỗi sợ chiến thắng lý trí. Tôi nhủ thầm: Nếu muốn cứu thế giới cũ, phải đối mặt với thử thách này.
Tôi hít sâu, lao lên. Thanh kiếm vung, từng cú chém chính xác, linh hoạt. Quái vật tung chiêu, băng giá văng ra khắp nơi, nhưng tôi né tránh hoàn hảo, phản xạ giữa các giác quan đạt đến mức tối đa. Mỗi cú chém, từng chuyển động đều mang cảm giác vừa tự nhiên vừa chiến đấu với nỗi sợ.
Nhưng con quái vật quá mạnh. Lưỡi kiếm gãy trong một cú va chạm. Tôi cảm giác đau nhói, cơ thể mỏi nhừ, vết thương bắt đầu xuất hiện. Tôi đứng yên, thở dốc, cơ thể ê ẩm, máu nóng rỉ ra, chấp nhận thất bại. Con quái vật ấy nâng tay chuẩn bị tấn công…
Và rồi… nó biến mất.
Màn hình bật lên, chữ sáng màu xanh lam hiện rõ trước mắt:
“Chúc mừng, Oriyama Tetsu. Cậu đã hoàn thành bài kiểm tra chiến đấu xuất sắc.”
Tôi lặng người. Tôi chưa hiểu gì, chỉ biết mình vừa bị đánh bại nhưng con quái vật biến mất. Giọng của Diệt Thế Đoàn vang lên:
“Bài kiểm tra chỉ là giả, mục đích là đánh giá năng lực chiến đấu của cậu. Cậu đã chứng minh được tiềm năng.”
Tôi nhìn xuống tay mình và thấy một vật thể nhỏ, vừa bằng lòng bàn tay, dễ cầm, lơ lửng trước tay. Nó phát ra ánh sáng xanh lam lấp lánh. Tôi nhận ra ngay: đây chính là Vision Băng mà họ đã hứa. Tim tôi bùng lên niềm vui. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sở hữu sức mạnh nguyên tố. Bây giờ, nó nằm trong tay, rực sáng, vừa kỳ ảo vừa thực tế.
Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn. Cơ thể tôi đã tới giới hạn, vết thương đau nhức, mệt mỏi lan khắp. Từng tế bào như muốn gục ngã. Tôi chưa kịp định thần, cơ thể choáng váng, mắt mờ dần… và rồi tôi ngất đi, tay vẫn nắm Vision Băng.
--------------------------
Khi tỉnh dậy, tôi cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn, nhưng niềm hứng khởi và lo lắng vẫn tràn ngập. Vision Băng trong tay phát ra ánh sáng xanh lam dịu dàng, nhắc nhở tôi về sức mạnh vừa được ban. Tôi biết rằng đây chỉ là bước đầu, nhưng đã mở ra một chương hoàn toàn mới – chương mà tôi sẽ không còn là cậu bé bình thường từ thế giới cũ nữa. Tôi đã bước vào hành trình trở thành người triệu hoán, sở hữu sức mạnh nguyên tố, đối mặt với thử thách, và quan trọng nhất: tiến gần hơn đến ước mơ hồi sinh thế giới đã mất.
Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, mỗi cú chém trong trí nhớ vẫn còn nguyên. Tôi đã trải qua sợ hãi, hoảng loạn, thất bại, nhưng cũng đã chứng minh bản thân. Vision Băng nằm trong tay, rực sáng như biểu tượng của quyết tâm, sức mạnh và tương lai chưa biết trước.
Tôi nhìn quanh căn phòng, nhận ra mình đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Bây giờ, tôi không còn là Oriyama Tetsu của thế giới cũ – tôi là Oriyama Tetsu, người triệu hoán Cryo, bước vào thế giới mà sức mạnh và quyết định của mình sẽ định đoạt số phận của nhiều thứ, kể cả tương lai của thế giới cũ mà tôi khao khát hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro