Tâm Điểm 2: Oriyama Tetsu - Bước chân vào vùng băng giá của Teyvat

Căn phòng xung quanh vẫn yên tĩnh. Trần nhà, tường và sàn đều làm bằng gỗ cứng, mùi gỗ khô, hơi ẩm, khiến tôi cảm thấy một chút bình yên, một sự bình yên kỳ lạ so với tất cả những gì đã trải qua lúc tôi chiến đấu với thứ đó. Nhìn quanh, tôi nhận ra căn phòng này chỉ là một ngôi nhà gỗ bình thường, trần thấp, tường thô, sàn gỗ kêu lách cách dưới chân, và một chiếc giường nhỏ kê sát tường. Không vật dụng cầu kỳ, không ánh sáng rực rỡ – tất cả đều bình dị đến mức gần như vô hồn.

Điều kỳ lạ hơn là ánh sáng. Không hề có mặt trời, chỉ là một lớp sáng xám nhạt, bị mây che phủ, khiến căn phòng trông ảm đạm, như vừa trải qua một cơn bão hay đêm tối kéo dài. Tôi nhíu mày, cảm giác vừa dễ chịu vừa lo lắng len vào từng tế bào. Không có tiếng động, không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, không có màn hình hay thông báo của hệ thống – chỉ có tôi, căn phòng và không gian u ám.
Tôi đứng dậy, chân chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo nhưng chắc chắn, cảm giác khác hẳn so với vùng không gian trước khi tôi bị triệu hoán. Tôi bước từng bước chậm rãi, thử cảm nhận từng tiếng kêu lách cách dưới chân, nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn dập. Tôi tiến tới cánh cửa, tay run run đặt lên tay nắm, hít một hơi sâu, và từ từ xoay nhẹ. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh mạnh tràn vào, thổi thẳng vào mặt tôi. Tôi rùng mình, cả cơ thể co lại, nhưng vẫn bước ra ngoài. Chân vừa tiếp đất đã lún xuống tuyết trắng dày đến mắt cá chân.

Mỗi bước tôi đi, dấu chân in sâu trên băng, nhưng ngay lập tức, gió lạnh mạnh thổi qua, xóa sạch mọi dấu vết. Tôi ngẩng đầu, quan sát khung cảnh xung quanh, mọi thứ đều phủ trắng, từ những thân cây trơ trụi cho tới mặt đất nhấp nhô. Một vài thân cây cong queo như những cánh tay đông cứng vươn lên kêu cứu, phủ đầy băng tuyết, tạo cảm giác vừa rùng rợn vừa ám ảnh. Tôi bước chậm lại, từng nhịp thở đều rõ rệt, mỗi luồng khí lạnh quét vào phổi như hàng ngàn mũi kim băng đâm thẳng, khiến tôi run rẩy nhưng vẫn tiến bước.

Đi thêm một đoạn, tôi phát hiện những thác nước đã ngừng chảy, bỗng nhiên hóa thành cột băng khổng lồ cao hàng chục mét. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp mây che phủ chiếu vào bề mặt băng, tạo nên những phản chiếu lấp lánh, u ám nhưng kỳ ảo, đẹp đến mức tôi muốn đứng lại và chỉ nhìn. Mỗi cột băng như một tường thành tự nhiên, vừa uy nghi vừa đe dọa, nhắc nhở tôi rằng đây không phải nơi dành cho những người yếu ớt.

Tôi bước tiếp, mắt chăm chú quan sát mọi thứ. Những hang động phủ băng xanh trong suốt xuất hiện trước mắt, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp mây, chiếu vào bề mặt băng xanh trong, phản chiếu như thủy tinh. Tôi tiến lại gần, đặt tay lên lớp băng lạnh, cảm giác lạnh thấu xương nhưng không gây tê buốt như tôi tưởng. Từng chi tiết, từng khe nứt trên băng, từng lớp tuyết phủ trên đá, từng phản chiếu ánh sáng xanh nhạt, tất cả đều tạo nên một cảnh tượng vừa mê hoặc vừa đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở, cảm giác khí lạnh len vào phổi từng giây, từng nhịp. Tôi tự hỏi liệu khả năng chịu lạnh này là do gì. Có phải thứ đã khiến đầu tôi đau hồi nãy đã ban cho tôi khả năng đặc biệt này? Tôi thử đi vài bước, mỗi bước cảm nhận độ lún của tuyết, từng rung động của mặt đất, nhưng vẫn không thấy lạnh như những gì tôi từng nghe về vùng băng giá khắc nghiệt.

Đi thêm một lúc, màn hình hệ thống bật sáng trước mắt. Giọng nói âm điệu trầm, vang lên:

“Oriyama Tetsu… thật bất ngờ khi cậu có thể chịu được khí hậu ở đây.”

Giọng Diệt Thế Đoàn tiếp tục, âm điệu vẫn đầy quyền lực nhưng hơi ngạc nhiên:

“Ở đây, không khí đặc quánh, hơi lạnh cắt vào từng tế bào. Chỉ cần lơ là một chút, và cậu sẽ mất đi hơi ấm cuối cùng trong cơ thể. Hầu hết mọi người bước vào đây đều cảm nhận nhiệt độ cơ thể tụt nhanh chóng, buộc phải tìm đống lửa, trạm sưởi để sống sót.”

Tôi nhíu mày, thở dốc: “Tại sao… tôi không cảm thấy lạnh như ngài nói? Không khí… đặc quánh, từng nhịp thở như kim băng… nhưng tôi… bình thường?”

Tôi lặng người, cảm giác hỗn hợp giữa kinh ngạc và lo lắng lan khắp cơ thể.

“Có phải… do thứ đã khiến đầu tôi đau hồi nãy không?”

Họ im lặng vài giây, dù đã cho cậu ngôn ngữ và khả năng thích nghi khí hậu nhưng nơi này thật sự rất lạnh và vẫn rất khó để thích nghi:

“Có thể. Điều đó khiến chúng tôi càng tin rằng cậu có tiềm năng đặc biệt. Khả năng thích nghi của cậu vượt trội, ngay cả với khí hậu nơi mà ngay cả chiến binh dày dạn kinh nghiệm cũng phải chống chọi từng giây. Hãy ghi nhớ: chỉ cần lơ là, cơ thể sẽ phản bội cậu. Và nơi này… không chừa một ai.”

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít sâu, cảm nhận cơ thể và môi trường xung quanh. Không chỉ là cảm giác lạnh, mà còn là sự tĩnh lặng u ám, tiếng gió hú qua khe núi, tiếng tuyết nặng trĩu rơi xuống mặt đất, tiếng cành cây khô cọ vào nhau. Mọi thứ khiến tim tôi vừa căng thẳng vừa kích thích giác quan, nhắc nhở rằng ở đây, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.

“Oriyama Tetsu… hãy nhớ. Khí hậu này thử thách bất cứ ai bước vào. Nhưng cậu, một người bình thường từ thế giới khác, đã chứng minh khả năng thích nghi. Điều này là bài học đầu tiên: sức mạnh không chỉ đến từ Vision, mà còn từ khả năng sinh tồn, từ tinh thần và ý chí.”

Tôi nhận ra rằng hành trình phía trước sẽ còn dài và khắc nghiệt hơn nhiều, nhưng ít nhất bây giờ tôi đã sẵn sàng, cơ thể và tinh thần đã thích nghi với vùng băng giá u ám này, và cảm giác bình thường kỳ lạ này nhắc nhở tôi rằng mình đang trên đường khai phá một sức mạnh mà chưa ai có thể hiểu hết.

Ngay lúc này, trước mặt tôi bỗng hiện lên một thông báo nhiệm vụ mới:

“Hãy luyện tập và thành thạo Vision Băng”.

Tôi nhíu mày, cố gắng tập trung đọc và suy nghĩ. Luyện tập thế nào đây? Tôi chưa từng biết về Vision, chưa từng sở hữu khả năng điều khiển nguyên tố, và càng chưa từng biết cách khai thác sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.

Ngay lúc tôi bối rối, giọng nói của Diệt Thế Đoàn vang lên qua màn hình hệ thống:

“Cách luyện tập đơn giản thôi. Hãy cởi áo, đi vào những cơn bão tuyết và chịu đựng.”

Tôi há hốc mồm, hét toáng lên:

“Ngài bị điên sao? Dù tôi có thể chịu được khí hậu lạnh, nhưng việc cởi trần và bước vào bão tuyết chẳng khác gì tìm đường chết cả!”

Diệt Thế Đoàn im lặng một nhịp, rồi nói với giọng trấn an:

“Yên tâm. Tôi tin cậu. Khả năng sinh tồn và tiềm năng tiềm ẩn của cậu vượt xa tôi tưởng. Hãy làm theo, và Vision Băng sẽ dần thức tỉnh.”

Tôi bất lực, biết rằng không còn lựa chọn nào khác nếu muốn đạt được điều duy nhất mà tôi khao khát: hồi sinh thế giới cũ. Tôi cởi áo, cảm giác từng làn da bị không khí buốt giá cắt qua, nhưng tôi vẫn bước ra ngoài. Những cơn bão tuyết khắc nghiệt quất vào mặt, từng hạt tuyết như kim nhọn đâm thẳng vào da thịt, nhưng tôi không ngã. Mỗi bước đi, băng lạnh cắn vào bàn chân, đôi khi tôi phải bước chân trần qua những cầu băng mỏng, giữ thăng bằng để không rơi xuống vực sâu bên dưới.

Ngày này nối tiếp ngày khác, mệt mỏi khiến cơ thể tôi gần như kiệt quệ. Tôi cảm nhận được từng sợi cơ bắp ê ẩm, từng ngón chân tê buốt, nhưng Vision vẫn không kích hoạt. Tôi ngồi bệt xuống, mệt mỏi và thất vọng, mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, nơi những đám mây dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời. Diệt Thế Đoàn im lặng. Không một lời khích lệ, không một hướng dẫn cụ thể, chỉ là sự chờ đợi, như thể muốn tôi tự tìm ra sức mạnh trong chính bản thân mình.

Bỗng nhiên, bốn bóng người xuất hiện ở khoảng cách không xa. Tôi nhíu mày, đứng dậy, quan sát kỹ hơn. Trước mắt tôi là bốn quái vật humanoid thô sơ, cơ thể mặc áo vá, đeo mặt nạ gỗ, tay cầm vũ khí thô. Một cảm giác báo động nổi lên trong tôi, nhưng khác hẳn sự hoảng sợ khi đối đầu với nhiệm vụ đầu tiên, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, linh cảm mách bảo rằng đây là thử thách tiếp theo.

“Mấy con quái đó… là gì?” — tôi thốt lên.

Diệt Thế Đoàn giải thích: “Hilichurl Cryo. Cẩn thận đòn đánh của chúng, một khi trúng, có thể đóng băng cậu ngay lập tức. Hãy quan sát, tính toán và phản ứng.”

Tôi lùi lại vài bước, cảm giác sợ hãi vẫn còn, nhưng đã ít hơn trước. Tôi hít sâu, tập trung quan sát môi trường, địa hình, cách quái vật di chuyển. Màn hình hệ thống bật sáng, thông báo nhiệm vụ phụ:

“Tiêu diệt 4 Hilichurl Cryo. Phần thưởng: khẩu Flintlock Pistol.”

Tôi nhíu mày, một khẩu súng lục – thứ không tồn tại ở Teyvat, nhưng quen thuộc ở thế giới tôi. Cảm giác một niềm hy vọng kỳ lạ len vào: Diệt Thế Đoàn có vẻ hiểu rõ những gì tôi cần. Tôi bắt đầu tự nhủ: "nếu sử dụng đúng chiến thuật, tôi có thể sống sót và hoàn thành thử thách."

Tôi đứng thẳng, nhìn bốn Hilichurl đang tiến gần. Nếu lao thẳng, tôi sẽ bị tấn công ngay, không có vũ khí hay Vision hỗ trợ. Tôi nhấp nhổm, mắt đảo xung quanh, tìm mọi điểm yếu trong môi trường: đá, băng, tuyết, mép vực. Sau vài giây, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt.

Tôi giơ ngón giữa, thách thức bọn chúng. Hilichurl, mặc dù không hiểu, vẫn lao về phía tôi. Tôi không chạy thẳng vào chúng, mà quay đầu bỏ chạy, dùng quán tính của chúng chống lại. Tôi chạy đến gần một mép vực cao, nơi mà rơi xuống có thể kết liễu bất cứ ai. Tim đập thình thịch, tôi cúi xuống hốt một nắm tuyết, vò lại thành một cục, chuẩn bị kế hoạch.
Hilichurl lao tới, tôi ném cục tuyết vào mặt chúng. Tuyết bay vung vãi, làm giảm tầm nhìn của bọn chúng. Tôi né sang một bên, bọn Hilichurl bước hụt và rơi xuống vực. Tôi không dừng lại, chạy đến tảng đá lớn gần mép, đá mạnh xuống, tạo thêm cú rơi chết người cho bọn Hilichurl. Tôi thốt lên với giọng khinh bỉ:

“Quà tặng khuyến mãi này!”

Bọn Hilichurl dưới vực rơi xuống, đè bởi trọng lực và tảng đá nặng, không còn cơ hội sống sót. Tôi thở phào, ngã bệt xuống tuyết, cơ thể rã rời sau những ngày chịu lạnh và căng thẳng. Hệ thống thông báo:

“Nhiệm vụ phụ hoàn thành. Phần thưởng: khẩu Flintlock Pistol”.

Trước mắt tôi xuất hiện khẩu Flintlock, vừa bằng tay, vừa quen thuộc vừa đầy hứa hẹn. Tôi nắm chặt nó, cảm giác tự tin dần trở lại.

Tôi bật dậy, lòng đầy quyết tâm. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi cảm thấy sẵn sàng. Tôi quay lại chỗ cũ, nơi nhiệm vụ chính đòi hỏi tôi phải luyện tập Vision Băng. Tôi nhìn quanh, suy nghĩ chiến thuật tiếp theo. Bão tuyết, cầu băng mỏng, nguyên tố Cryo – tất cả đều là thử thách, nhưng giờ đây tôi đã có vũ khí quen thuộc và sự tự tin tích lũy sau khi hạ gục Hilichurl.

Từng hạt tuyết, từng cơn gió lạnh buốt quét qua, nhưng không còn run sợ. Cảm giác cơ thể đã thích nghi, hơi thở dần ổn định. Tôi thử cử động ngón tay, tưởng tượng dòng năng lượng băng tiềm ẩn trong cơ thể, nhưng Vision vẫn chưa xuất hiện. Dù vậy, tôi không nản lòng, lần này tôi biết rằng khả năng khai thác Vision không chỉ dựa vào ý chí, mà còn dựa vào sự kiên nhẫn, quan sát và chiến thuật sinh tồn.

Diệt Thế Đoàn im lặng, như đang quan sát, không can thiệp. Tôi biết, lần này, mọi thứ phụ thuộc hoàn toàn vào tôi. Thử thách tiếp theo không chỉ là kiểm tra khả năng chịu lạnh, mà còn là kiểm tra sự nhạy bén, chiến thuật và khả năng khai phá tiềm năng nguyên tố. Tôi mỉm cười một cách khẽ, tự nhủ:

“Nếu muốn hồi sinh thế giới cũ… tôi sẽ phải vượt qua tất cả.”

Ánh mắt hướng về phía cơn bão tuyết phía trước, nơi mà dòng tuyết bay tít mù, cầu băng mỏng lơ lửng giữa vực sâu, và nơi những thử thách tiếp theo đang chờ. Đây là khoảnh khắc, nơi tôi – Oriyama Tetsu – thực sự bước vào hành trình trở thành người nắm giữ Vision Cryo, đồng thời học cách chiến đấu, sinh tồn và khai phá sức mạnh tiềm ẩn trong Teyvat.

Tôi nắm chặt súng, hít sâu, và bước vào cơn bão, cảm giác băng lạnh thấm vào da thịt, nhưng tôi không còn sợ. Mỗi bước đi là một sự luyện tập, mỗi nhịp thở là một bước tiến gần hơn tới sức mạnh mà tôi chưa từng sở hữu. Và lần này, tôi biết rằng, với sự kiên nhẫn, thông minh và quyết tâm, Vision Băng cuối cùng sẽ thức tỉnh…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro