Chương 2: Báo hiệu trở lại.
Trong thư viện nhỏ, một thiếu niên đang ngồi một góc bên cửa sổ, xung quanh cậu là những quyển sách dày cộp rải rác. Bên cạnh bàn là một ly cà phê vẫn còn mới bởi trên miệng ly vẫn thấy rõ hơi nước bốc lên dưới nắng.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng bước chân, một quyển sách khác đặt lên trước mặt cậu. Thiếu niên dừng lại, ngước lên nhìn người trước mặt.
"Tiểu Mục cậu làm gì thế?"
"Đừng có cắm cúi đầu vào sách nữa mà xuống ăn sáng đi. Tớ phải đến bệnh viện rồi không ở nhà nhắc cậu được đâu."
"Được rồi, cậu cứ đi đi mình sẽ nhớ mà."
Mục Chỉ Thừa thu xếp đống bệnh án trên bàn cho vào túi rồi rời đi. Bước đến trước cửa chợt cậu nhớ ra điều gì đó mà quay lại nói.
"Thiên Nhuận có phải cuối tuần này là buổi họp mặt không?"
Trần Thiên Nhuận gập cuốn sách lại.
"Ừ, hai ngày nữa thôi."
"Không biết Trương Cực tìm được tin tức của 330 chưa nhỉ."
"Không chỉ 330, lúc chúng ta tách ra ở bệnh viện thành phố thì cả 320 và 307 đều không còn một tin tức nào nữa."
"311 sau đó cũng cắt đứt liên lạc."
"Tớ nghe Chu ca nói, gần đây anh ấy tìm được vài người của dãy bốn và dãy hai." Trần Thiên Nhuận mở điện thoại ra xem tin nhắn của mình và Chu Chí Hâm.
"Hôm đó chúng ta sẽ được gặp họ."
"Em trai cậu cũng sẽ tham gia chứ?" Mục Chỉ Thừa hỏi.
"Ai cơ, Dịch Hằng á? Có lẽ, tớ cũng không chắc thằng bé còn muốn tìm hiểu về tổ chức phi pháp kia không, nhưng tớ vẫn mong nó đến bởi vì nó cũng là một dị năng giả, điều này sẽ tốt cho thằng bé."
"Kể ra thời gian trôi cũng nhanh thật, chưa gì đã mười ba năm rồi."
"Chúng ta đều đã lớn rồi, chỉ có điều những kí ức đó vẫn chẳng thế nào phai được."
Cùng lúc đó tại một văn phòng xa hoa, Trương Cực nằm trên ghế sô pha, cuốn tạp chí úp trên mặt mình.
"Này còn sống không?" Một chàng trai giở cuốn tạp chí lên rồi cuộn lại đập vào vai Trương Cực.
"Tô Tân Hạo cậu bị điên đấy à? Có định để tôi ngủ không?"
"Đêm qua cậu lại làm việc cả đêm không ngủ đấy à?"
Trương Cực lắc đầu.
"Ngủ không được..." Hắn cúi gằm mặt nhìn xuống tấm thảm đắt tiền trải trên đất.
"Ánh mắt của ấy... Đến giờ vẫn ám ảnh tôi..."
"330?"
Trương Cực gật đầu.
"Tại sao đã mười ba năm rồi không một tin tức của cậu ấy? Đến cả đội tìm kiếm khi đó cũng nói trong danh sách giải cứu không có đứa trẻ nào có mã số 330 cả." Trương Cực đưa tay chạm vào sau gáy, nơi vẫn hiện rõ con số 303.
Chợt Trương Cực nhận ra điều gì đó, hắn khó hiểu nhìn Tô Tân Hạo.
"Mà cậu sáng sớm đến đây làm gì thế?"
"À, Hạ ca hôm qua gửi thông báo cho tao. Hai ngày nữa hội dị năng giả cần họp gấp, không biết có việc gì nữa nhưng có vẻ quan trọng lắm. Hình như lại thêm một dị năng giả nữa vừa bị tấn công thì phải."
"Lại?"
Tô Tân Hạo gật đầu, Trương Cực thấy vậy thì trầm ngâm suy nghĩ.
Chợt tiếng chuông điện thoại của Tô Tân Hạo vang lên, cậu ngay lập tức nghe máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng có lẽ chẳng phải điều tốt đẹp gì nên biểu cảm của cậu trông ngày càng khó coi.
"Chuyện gì vậy?"
"Có người phát diện một cái xác tại con hẻm nhỏ đường XX, giống như những lần trước, là một dị năng giả."
Trên đường XX, trước một con hẻm nhỏ mọi người tụ tập rất đông. Dải phân cách màu vàng ngăn cách mọi người với hiện trường vụ án nhưng không thể ngăn được sự tò mò của họ.
Tô Tân Hạo và Trương Cực lái xe đến hiện trường, cả hai bước xuống xe rồi nhanh chóng đi qua dải phân cách mà vào trong.
"Xin lỗi người không phận sự miễn vào!" Một cảnh sát ngăn họ lại.
Tô Tân Hạo đưa giấy tờ lên.
"Tôi là cảnh sát."
"Xin lỗi, mời anh vào."
Ở hiện trường là một xác chết bị dây leo cuốn quanh người, nằm gọn trong một chiếc hộp gỗ. Chiều dài của nạn nhân và chiếc hộp đều tương đương nhau như được chuẩn bị từ trước. Giữa trán người chết là một dãy mã số 172.
Nhìn con số kia Tô Tân Hạo vô thức chạm vào sau gáy mình, ngay vị trí con số 312 đang hiện rõ.
"Nạn nhân là nữ, 26 tuổi hiện đang là một giáo viên của một trường trung XZ. Thời điểm tử vong được dự đoán của nạn nhân là vào khoảng 11 giờ đêm qua."
Tô Tân Hạo tiến gần đến thi thể, cậu cởi bỏ chiếc găng tay bản thân đang đeo ra rồi chạm vào thi thể. Trong đầu Tô Tân Hạo hiện lên một chuỗi hình ảnh không rõ ràng. Chợt hình ảnh của một căn phòng thí nghiệm hiện lên khiến Tô Tân Hạo giật mình mà buông tay ra khỏi thi thể.
"Sao rồi?" Trương Cực hỏi.
"Trương Cực, bọn chúng vẫn còn sống... Lũ người của viện nghiên cứu vẫn còn sống."
"Cậu đã thấy cái gì vậy?"
Tô Tân Hạo không trả lời mà chỉ im lặng lắc đầu, cả người cậu toát mồ hôi lạnh, những kí ức ám ảnh mười ba năm trước thi nhau ùa về.
Tại một căn phòng xa hoa, một thiếu niên đang ngồi trên ghế tận hưởng bữa sáng thịnh soạn. Trước mặt là màn hình ipad đang chiếu tin tức về vụ giết người trong con hẻm nhỏ.
"Dậy sớm thế."
"Phải cập nhật tin tức chứ anh."
"Con mụ đó ồn ào thật đấy, làm anh nhịn không được mà bóp nát trái tim mụ ta."
"Anh ác quá đấy."
Người kia ngồi xuống đối diện thiếu niên.
"Tiếp theo em sẽ làm gì đây?"
Thiếu niên cầm ly rượu lên định nhấp nhẹ một ngụm thì bị người kia giựt lại.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em không được uống rượu."
Thiếu niên không phản bác chỉ nhún vai một cái.
"Em nghe ngóng được đám người đó có một hội dị năng giả, em sẽ thử vào đó ngồi nghe một chút xem bọn họ muốn làm gì. Cũng xem thử có thể tìm được người đó không."
"Em vẫn còn thích hắn quá nhỉ."
"Em đã nói là em thích năng lực của hắn."
Người kia gật đầu.
"Được rồi, em nói sao thì là vậy. Nhưng mà nhớ giữ an toàn."
Thiếu niên gật đầu đã hiểu.
Sau khi người kia rời đi, thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu rồi, lá vàng bắt đầu rụng, thời tiết se lạnh khiến chú chim được thiếu niên trong lồng chết đi lúc nào không hay.
Thiếu niên tiến đến mở chiếc lồng ra, đem chú chim đã chết đặt vào lòng bàn tay mình. Ánh sáng xanh lại xuất hiện, mái tóc đen lại chuyển màu. Chú chim khi nãy chết cứng giờ lại mạnh khỏe đứng trong lòng bàn tay thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo nhìn nó một lúc lâu rồi nói.
"Mày yếu đuối thật đấy."
_
Mở khóa nhân vật: Tô Tân Hạo - vật thí nghiệm số 312, năng lực nhìn thấy quá khứ của sự vật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro