2

ở chung với trai đẹp thì thích đấy, nhưng ở chung với trai đẹp là gián thì mê không nổi. trương hàm thụy xếp gối chặn giữa giường của mình và trương quế nguyên, nhất quyết không để hắn đụng phải mình một lần nào

"cấm cậu vượt qua ranh giới này"

"không vượt qua ranh giới cũng được thôi, nhưng cậu không thấy mình phân chia hơi lố à?" trương quế nguyên nhìn phần giường của mình chỉ được một phần tư, chăn gối chèn giữa chiếm hẳn một nửa, đã thế hắn còn là người nằm ngoài, chẳng cần có khả năng tiên tri thì hắn cũng đoán được đêm nay trương hàm thụy chắc chắn sẽ đạp cho hắn một cú cắm răng xuống sàn nhà

"không, thế này là hợp lý rồi" trương hàm thụy mặc kệ vẻ mặt méo xệch của trương quế nguyên, miễn sao không phải dính tới thứ anh ghét là được

"hợp lý chỗ nào vậy bố?"

chuyện con gián là sinh vật bị ghét nhất thế giới thì trương quế nguyên cũng biết, nhưng chính mình phải nếm trải mùi vị bị hắt hủi thì cũng khá tủi thân đấy, nhưng đây là lựa chọn của hắn, có không muốn thì vẫn buộc phải chịu

"thôi được rồi, thế cậu đi tắm trước hay tớ tắm trước?"

"tất nhiên là tớ rồi" trương hàm thụy nhảy phắt xuống giường, mở tủ quần áo rồi đi vào nhà tắm. trong lúc đó trương quế nguyên ở ngoài tranh thủ kiểm tra lại tin nhắn điện thoại, phần trán hơi nhăn lại, vẻ mặt thoáng chút trầm ngâm

tiếng nước chảy róc rách ngừng lại, trương hàm thụy vừa lau đầu vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước cũng bay theo và lượn lờ khắp phòng ngủ, "xong rồi đấy"

"ok"

chợt có mùi hương thơm nhẹ vờn qua cánh mũi trương quế nguyên, hắn hít một hơi sâu, "cậu dùng sữa tắm gì mà thơm thế?"

"hỏi làm gì, không cho dùng chung đâu"

"ai bảo muốn dùng chung, tớ hỏi để biết thôi"

trương hàm thụy lấy máy sấy từ trong ngăn kéo, cắm điện bắt đầu sấy khô tóc, "cái chai màu tím ở trên kệ thứ hai ấy"

trương quế nguyên gật đầu như đã biết, hắn đứng đắn đo trước tủ quần áo của mình mất hai phút rồi mới quyết định sẽ mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc trắng xanh gấp gọn ở trong góc. vừa bước vào nhà tắm, trương quế nguyên đã phải thốt lên một tiếng 'mẹ ơi'

"làm sao?" trương hàm thụy tắt tạm công tắc máy sấy

"cậu tu tiên trong này à, sao toàn hơi nước thế?"

"thế mà cũng kêu, quen dần đi, tớ thích tắm nước nóng như thế đấy"

"rồi còn nước nóng cho tớ tắm không đấy?"

"còn, tắm đi nói nhiều quá" trương hàm thụy gắt gỏng đáp lời rồi tiếp tục với nhiệm vụ sấy đầu của mình

trương quế nguyên lầm bầm mắng người kia là đồ xấu tính, hắn vắt đồ của mình lên thanh treo, nhìn nhà tắm như cái phòng xông hơi thì hắn lại thở dài, bỗng dưng tự hỏi có nên thấy hối hận khi giả vờ khóc lóc để trương hàm thụy đồng ý ở chung với mình hay không, nhưng quyết định cũng đã có rồi, chỉ là không biết cuộc sống sinh hoạt chung này còn vất vả đến đâu nữa

đêm hôm đó hai người họ cũng chẳng để nhau có một giấc ngủ yên, trương hàm thụy xoay người liên tục, cái không gian chật chội do chăn gối chèn giữa khiến anh khó chịu, "cậu nằm lui ra kia nữa đi, chật quá"

"tớ sắp trượt mẹ xuống đất rồi đấy, nằm đó mà kêu" trương quế nguyên cũng có thoải mái đâu, từ nãy đến giờ hắn phải gồng căng cả cơ người để không bị rơi khỏi giường

trương hàm thụy cãi không lại chỉ biết tự mình hờn dỗi, can tội dại trai, giờ sợ đến không ngủ được thì lại giận cá chém thớt cáu ngược sang người ta, nhiều khi anh cũng muốn sửa cái tính dở hơi này của mình lắm nhưng không làm được

cả không gian chỉ còn lại tiếng thở đều, trương quế nguyên tò mò nhấc người dậy, vì trương hàm thụy không kéo rèm cửa nên ánh sáng của thành phố bên ngoài vẫn có cơ hội len vào bên trong, đủ cho hắn nhìn rõ được xung quanh. nhìn người đang trùm kín chăn lên đầu, cả cơ thể nhỏ bé nằm co lại như đứa trẻ, một chút cũng không để lộ ra bên ngoài, trương quế nguyên bất giác thở dài

sợ thật à?

hắn dồn lực xuống cánh tay để ngồi dậy làm phần giường chỗ hắn lập tức lún theo, không tránh khỏi việc đánh động tới người nằm cùng. trương hàm thụy ló đầu ra khỏi chăn, thấy đối phương đứng dậy toan rời đi liền hỏi, "đi đâu đấy?"

"tớ ra ngoài sofa nằm"

"sao phải ra đấy?"

trương quế nguyên ngập ngừng, "thì...trông cậu có vẻ sợ, nếu không chịu được thì không cần cố đâu"

bầu không khí bỗng chốc im lặng, trương quế nguyên cứ ngỡ người nọ đã ngầm đồng tình với ý kiến của hắn thì trương hàm thụy lại lên tiếng, "không sao, cứ nằm đi, dăm ba mấy con gián sao dọa được anh đây"

"thôi, để tớ ra ngoài"

thấy trương quế nguyên vẫn kiên quyết muốn rời đi, trương hàm thụy mới phải gằn giọng, "sao mà ngang thế nhỉ, bảo nằm thì nằm đi"

"đây cũng là phòng cậu, đừng có làm như thể bản thân là đứa ở nhờ nữa, nằm nhiều thì quen thôi"

nói rồi trương hàm thụy lại nằm xuống trùm chăn lên đầu, trương quế nguyên cũng nghe lời mà nằm trở lại giường, dù vẫn giữ nguyên tư thế cũ như thể chưa thật sự thả lỏng, nhưng anh đã nói vậy thì hắn cũng sẽ thử tin tưởng, rằng hai người thật sự có thể hòa hợp hơn trong tương lai

.

tả kỳ hàm chiếu đèn flash đi qua phòng khách, bước chân của gã nhẹ nhàng không muốn làm ồn tới mọi người mà tiến thẳng vào phòng bếp. gã rót nước từ trong bình thủy tinh trên khay rồi cầm cốc, ngửa cổ uống một hơi hết sạch

từ phía sau có người đi tới, dương bác văn cũng vì khát nước nên mới ra đây, tả kỳ hàm liền tiện tay rót một cốc đưa cho cậu

"không biết anh thụy với anh nguyên có ổn không nhỉ? thấy phản ứng của anh thụy có vẻ gay gắt lắm" dương bác văn nhận lấy cốc nước từ tay đối phương rồi nhấp một ngụm, dòng nước mát chảy xuống cổ họng khô khốc khiến cậu thấy thoải mái hơn

"kệ đi, cứ để hai anh ấy ở với nhau một thời gian là thể nào cũng quen ấy mà"

dương bác văn vẫn không yên tâm, cậu là một người chu đáo và hay lo lắng cho người khác, vậy nên sự xung đột giữa hai thành viên trong nhà khiến cậu bận tâm khá nhiều, "nhưng một khi đã sợ cái gì thì sẽ khó để vượt qua, mà đối với anh thụy thì gián chắc chắn khiến anh ấy sợ chết khiếp"

tả kỳ hàm lại chẳng suy nghĩ nhiều như bạn mình, "tớ nghĩ vẫn ổn thôi, dù sao anh nguyên cũng có phải là gián thật một trăm phần trăm đâu mà lo"

"mong là vậy"

tả kỳ hàm vẫn luôn bật đèn flash nhưng gã đã đặt nó ra xa để tránh bị chói, ánh sáng ấy nhẹ nhàng đáp trên một bên sườn mặt của dương bác văn, đắp lên chiếc má bầu bĩnh một lớp màng mỏng trắng trong

gã nheo mắt dõi theo hành động của đối phương, "dạo này trên lớp cậu ổn không?"

"tớ ổn, mọi người thân thiện lắm, cũng tốt bụng nữa" dương bác văn chậm rãi đặt cốc nước đã uống hết xuống bàn, khi nhắc tới các bạn trong lớp khóe môi còn cong lên

tả kỳ hàm thu lại nụ cười hiền của cậu vào đáy mắt, gã ngồi xuống ghế xoay, vắt chân phải lên trên đùi trái, "nghe vậy là tớ yên tâm rồi, lúc cậu chuyển trường tớ còn lo cậu không thích nghi kịp, nhưng có vẻ tớ đã lầm"

dương bác văn mới chuyển trường được một tuần, trước đó cậu vốn học cùng trường với tả kỳ hàm, nhưng sau khi biết về con số phải trả cho tiền học phí thì cậu đã nhất quyết xin chuyển đi, chấp nhận theo học ở một trường kém hơn nhiều so cả về mặt cơ sở vật chất lẫn chất lượng giảng dạy

tả kỳ hàm ban đầu tuyệt nhiên không đồng ý, nhưng gã đấu không lại sự kiên quyết của dương bác văn nên chỉ đành miễn cưỡng thuận theo ý cậu

"cậu vẫn ngại vụ học phí à?"

không có được câu trả lời từ người kia, tả kỳ hàm tiếp tục nói, "tớ đã nói với cậu rồi, ông ta không thiếu tiền, cứ thoải mái moi móc thứ duy nhất ông ta có thể ban phát cho người khác đi"

"kỳ hàm, sao cậu lại nói vậy?"

"tớ biết cậu mang ơn ông ta, nhưng ông ta không cao cả đến vậy đâu"

dương bác văn trầm ngâm, cậu không rõ nguyên nhân vì sao tả kỳ hàm luôn tỏ thái độ không tôn trọng với người đàn ông ấy, trong khi chính người đó đã cưu mang đứa trẻ mất cha mất mẹ như cậu, nhưng dương bác văn cũng chưa bao giờ có một suy nghĩ trách cứ tả kỳ hàm, bởi cậu biết gã không phải kẻ vô duyên vô cớ thù ghét một người

vậy nên dương bác văn lựa chọn không biết, chỉ khi không biết thì tình cảm và niềm tin trong cậu mới được nguyên vẹn

tả kỳ hàm siết bàn tay, hai hàm răng gã âm thầm nghiến chặt cố gắng đè nén sự tức giận đang bùng cháy trong lòng, gã đứng dậy xoay người rời đi, tránh không để dương bác văn nhìn ra vẻ bất thường của mình, "về ngủ thôi, mai còn phải đi học nữa"

.

trương hàm thụy khó hiểu khi thấy trương quế nguyên cứ bám theo mình suốt đường tới trường, anh giơ chân dọa đá một cái, hắn liền sợ hãi nhảy sang một bên

"ai thèm bám lấy cậu, tớ cũng đi học mà" trương quế nguyên hậm hực giải thích, rõ ràng hắn chẳng làm gì sai nhưng hở ra là lại bị trương hàm thụy ghim thù

"đi học gì mà theo đến tận trường người khác?"

"thì tớ học ở đây mà"

"hả?" trương hàm thụy hét lớn, cả mắt và miệng đều mở to hết cỡ như hận không thể cho cả thế giới biết mình đang ngạc nhiên đến mức nào

"cậu học ở đây? trường tớ á?" anh chỉ tay vào cổng trường

trương quế nguyên gật đầu, hôm nay là buổi đầu tiên hắn đi học sau khi đã hoàn tất thủ tục chuyển trường ngay ngày hôm qua. trương hàm thụy nhận được tin sốc thì miệng không ngừng tuôn ra những câu chửi thề vẫn có thể được cho phép trong phạm vi nhà trường, hoặc không...

nhưng tóm lại chẳng để trương quế nguyên có cơ hội nói thêm, trương hàm thụy miễn cưỡng chúc hắn buổi đầu đi học vui vẻ và rời đi nhanh chóng. dù đúng là hiện giờ trương quế nguyên đang ở dạng người và còn rất đẹp trai, nhưng trong đầu anh cứ xuất hiện hình ảnh con gián cao tám mét đứng lù lù trước mặt, càng nghĩ lại càng thấy rùng rợn

may sao sau khi vào lớp anh liền quên đi những điều kinh khủng ấy nhờ việc trò chuyện với đám bạn thân quen, phải công nhận một điều rằng bạn bè là liều thuốc chữa trị rất tốt, chỉ cần tiếp xúc với họ thôi là bao nhiêu sợ hãi trong lòng trương hàm thụy đều bay biến hết

"ê nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến đấy"

"vcl sao mày biết?"

"nãy thấy đi cùng cô chủ nhiệm mà, con trai, đẹp trai phết"

trong khi mọi người còn đang hào hứng bàn tán về học sinh mới thì trương hàm thụy lại đơ người ngồi một chỗ, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh không nóng cũng toát mồ hôi hột, không thể nào lại có chuyện trùng hợp như vậy, khối mười một ở trường này có biết bao nhiêu lớp, tại sao cứ phải chọn đúng lớp của anh vậy

trương hàm thụy chắp tay lạy phật cầu xin ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho bản thân tai qua nạn khỏi, tránh được kiếp nạn thảm khốc mà mình đang nghĩ tới

"xin chào mọi người, tớ tên là trương quế nguyên"

"vãi cứt" trương hàm thụy đứng dậy đập bàn ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai sáng lạn của người đang đứng trên bục giảng

"hàm thụy, em làm gì vậy?" hành động và lời nói của trương hàm thụy giữa lớp đương nhiên ở trong mắt giáo viên chính là một sự thiếu tôn trọng. sau khi mắng anh một trận, cô quay lại với vấn đề chỗ ngồi cho học sinh mới

trương quế nguyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười của mình mà rất tự nhiên nói, "cô ơi em và hàm thụy có quen nhau từ trước, em có thể ngồi cạnh cậu ấy được không ạ?"

trương hàm thụy giơ tay phản đối, "thôi cô ơi, bên cạnh em có người rồi"

cứ ngỡ lý do ấy sẽ giúp mình thoát khỏi trương quế nguyên, nhưng người bạn cùng bàn hiện tại của anh lại tốt bụng bất ngờ, rất hào phóng nhường lại chỗ của mình cho bạn cùng lớp mới

"ê thằng kia, đéo ai cần..." trương hàm thụy thì thầm, vươn tay muốn níu thằng bạn mình thì người kia đã thu dọn xong đồ rồi chạy tót sang ngồi với crush rồi, anh đột nhiên cảm thấy lòng dạ con người thật đáng sợ, sẵn sàng vì tình mà vứt bỏ anh em phát một

giáo viên và bạn học cùng đồng tâm hiệp lực thì trương hàm thụy có nằm lăn ra sàn giãy đành đạch cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng không chỉ ở nhà, mà cả cuộc sống học đường của anh cũng sẽ phải ngồi cạnh gián đến hết cả kỳ học

"cậu đi ra chỗ khác đi mà" trương hàm thụy mếu máo, rất không tình nguyện chia sẻ không gian với trương quế nguyên

"ơ kìa, ai lại đuổi bạn mới đi như thế, có lương tâm không đấy?" trương quế nguyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hắn nhìn đối phương lại bày trò chia ranh giới mà phì cười, lớn đùng rồi mà vẫn trẻ trâu như mấy đứa tiểu học ấy

hai người cứ cậu một câu, tớ một câu tranh cãi, đứa xắn tay áo như muốn đánh nhau, đứa lại bày ra vẻ mặt thách thức chẳng ngán bố con thằng nào, vậy nhưng đám bạn xung quanh không những không cảm thấy phiền mà còn bắt đầu ghép đôi hai người với nhau, cuối cùng vì quá nhức đầu nên trương quế nguyên và trương hàm thụy đành cố ngậm cái mồm muốn chửi nhau vào, trước khi quay trở lại tiết học còn phải dành tặng cho đối phương cái liếc mắt không mấy thân thiện nữa mới chịu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro