Chương 1: Khởi Đầu Của Hạnh Phúc...
Bầu trời vừa rạng sáng, nhưng sắc xám lạnh lẽo vẫn còn vương vất nơi cuối chân trời, như thể ánh mặt trời cũng miễn cưỡng lắm mới chấp nhận chiếu xuống thế gian này.
Gió sớm luồn qua khung cửa sổ hé mở, mang theo hơi ẩm lặng lẽ thấm vào da thịt, khiến không khí trong phòng càng thêm ảm đạm.
Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn vang lên, nhịp nhàng nhưng lại trống rỗng, từng tiếng như gõ thẳng vào lòng người, nhắc nhở rằng một ngày mới lại đến — dù chẳng ai mong đợi.
Trong căn phòng nhỏ, nơi bức tường đã phai màu theo năm tháng, mọi thứ dường như đứng yên, chỉ có thời gian là tiếp tục trôi, vô tình và tàn nhẫn.
Ngày hôm nay, cũng như bao ngày khác, không có gì đổi thay.
Sáng sớm, một ngày nữa đã trôi qua và năm học mới cũng tới.
Có điều, thay vì vui vẻ đón nhận, Chu Chí Hâm lại cảm thấy sợ hãi. Hừm, tại cậu là học sinh bị cả trường ghét bỏ chăng?
Cũng có thể, chỉ là cậu thấy, mình ở đâu cũng bị ghét. Nhà, trường học, hay xã hội, tất cả đều như nhau.
Cậu ngồi trên giường khá lâu, ánh sáng len lỏi qua khe rèm rọi thẳng vào mặt nhưng chẳng mang lại chút ấm áp nào.
Đôi mắt nặng trĩu, quầng thâm hằn sâu như vết mực loang, chứng tích cho những đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Chu Chí Hâm siết chặt mép chăn, cảm giác mềm mại đó là thứ duy nhất khiến cậu chắc chắn mình vẫn còn tồn tại.
Nhưng tồn tại để làm gì, cậu cũng chẳng rõ nữa.
Trong im lặng, Chu Chí Hâm khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào vết nứt nhỏ trên trần nhà — vết nứt đã ở đó từ lâu, như một vết sẹo cũ, chẳng bao giờ lành nhưng cũng chẳng ai buồn sửa. Giống như cậu.
Cậu hít vào một hơi, không khí vừa lạnh và nặng, như chặn ngang lồng ngực, khiến hơi thở trở nên nông cạn. Đôi vai mỏng run nhẹ, không rõ vì gió sớm hay vì cơn ho âm ỉ kéo dài mấy tuần qua.
Thế mà, chẳng ai quan tâm. Mẹ cậu thì bận, bận đến mức chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Cha thì... À, thôi, nhắc làm gì.
Chu Chí Hâm cười nhạt, môi khô khốc đến mức rướm máu. Tiếng đồng hồ vẫn đều đặn vang lên, như đang giục giã, như đang cười nhạo.
Một ngày mới, à? Một năm học mới? Chỉ là thêm một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, nơi cậu đóng vai cái bao cát cho người ta trút giận, cho thiên hạ có cái mà xỉa xói.
Cái cảm giác này, nặng như tảng đá đè lên ngực, khiến cậu chẳng muốn nhấc chân ra khỏi giường. Nếu có thể, cậu muốn nằm mãi ở đây, tan biến vào trong chăn, như chưa từng tồn tại trên đời.
Nhưng rồi, đồng hồ lại kêu một tiếng "tích" rõ hơn, như nhắc nhở: không được. Dù có trốn, cũng chẳng ai thương hại. Dù có biến mất, cũng chẳng ai để ý.
Chu Chí Hâm cắn răng, ép mình ngồi dậy. Lưng đau nhức như bị kim châm, đầu óc choáng váng, nhưng cậu vẫn đứng lên. Vì đó là điều cậu đã quen — quen với việc bị thế giới đẩy ngã, rồi tự mình bò dậy trong lặng thinh.
Bàn chân chạm xuống nền gạch lạnh buốt, khiến Chu Chí Hâm khẽ rùng mình. Cậu lết từng bước đến cái bàn học nhỏ, nơi bộ đồng phục được gấp gọn từ tối qua — hay đúng hơn là ném đại lên đó, nhăn nhúm và bạc màu.
Cậu cầm áo lên, vải thô ráp cọ vào da, gợi nhớ đến cảm giác thô bạo của những bàn tay đã từng đẩy ngã cậu trong sân trường.
Trong gương, gương mặt cậu phản chiếu lại, nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt. Đôi mắt trũng sâu, sống mũi cao nhưng sưng nhẹ bên cánh phải — dấu tích từ cú va hôm trước.
Cậu đưa tay chạm vào, rít khẽ một tiếng, rồi lại buông thõng. Thói quen rồi, đau cũng mặc kệ.
Chu Chí Hâm mặc áo vào, động tác chậm chạp như người máy. Mỗi cái cúc áo được cài vào là một nhát kéo khâu chặt lấy tâm trí, nhắc nhở cậu rằng dù muốn hay không, hôm nay cậu vẫn phải bước ra khỏi căn phòng này.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên — gấp gáp, vội vã, là mẹ cậu đang chuẩn bị đi làm. Bà không gõ cửa, cũng không gọi cậu. Như mọi ngày.
Trong căn bếp, có lẽ bữa sáng là vài lát bánh mì nguội ngắt, hoặc có thể chẳng có gì. Nhưng Chu Chí Hâm cũng chẳng bận tâm. Cậu không đói. Hay đúng hơn, cậu đã quên cảm giác đói bụng là như thế nào.
Cậu xỏ chân vào đôi giày cũ, đế mòn vẹt đến nỗi mỗi lần bước đi đều cảm nhận rõ mặt đường gồ ghề dưới lòng bàn chân. Đôi dây giày bị sờn, buộc lại bằng cách thắt nút chằng chịt, như chính cái cách cậu đang cố giữ mình không đổ gục.
Chu Chí Hâm thở dài, dài đến mức ngực đau nhói. Tay cậu chạm vào nắm cửa. Phía ngoài kia, trời đã sáng hẳn, tiếng xe cộ, tiếng người bắt đầu ồn ào. Một thế giới sống động — nhưng chẳng có chỗ cho cậu.
Cậu hít sâu lần nữa, rồi xoay nắm cửa. Ánh sáng ập vào, chói lòa và lạnh lùng. Chu Chí Hâm bước ra, lưng còng xuống đôi chút, như đang gánh cả bầu trời u ám trên vai mình.
Tiếng cửa khép lại sau lưng, nhẹ thôi, nhưng trong đầu cậu vang vọng như một nhát búa chặn hết đường lui.
Chu Chí Hâm siết chặt quai cặp, bàn tay gầy gò lạnh toát. Cậu cúi đầu, bước chậm rãi trên con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn, nơi gió sáng sớm thổi tạt qua, lùa thẳng vào lớp áo mỏng.
Hai bên đường, những cánh cổng nhà người ta đã mở, người lớn rôm rả nói cười, trẻ con chạy nhảy tung tăng, tiếng chổi quét sân xào xạc — tất cả hòa vào nhau tạo thành một bức tranh bình yên.
Nhưng trong mắt cậu, tất cả đều mờ nhòe. Giống như cậu đang đứng ngoài lề của bức tranh ấy, mãi mãi không bước vào được.
Mỗi lần nghe tiếng cười, tim cậu lại khẽ co rút, như thể chính mình đang bị chĩa mũi dùi. Vô thức, Chu Chí Hâm cúi thấp đầu hơn nữa, để mái tóc dài che bớt gương mặt.
Cậu biết rõ, dù có giả vờ bình thường đến đâu, cũng không thoát khỏi ánh mắt người đời.
Đôi giày cũ mòn dẫm lên từng viên đá lởm chởm trên lề đường, phát ra tiếng lạo xạo khô khốc.
Mỗi bước chân như kéo lê một vết xước mới lên tâm hồn, nặng nề đến mức cậu chỉ muốn dừng lại. Nhưng dừng lại thì sao? Quay về ư? Nơi đó cũng không chào đón cậu.
Phía trước, con đường lớn hiện ra, dòng người chen chúc, xe cộ lao vun vút. Tiếng còi xe, tiếng người gọi nhau, tất cả hòa thành một thứ âm thanh hỗn loạn, khiến đầu cậu ong ong.
Xa xa, tòa cổng trường hiện lên, cao lớn như một bức tường thành sừng sững, lạnh lẽo. Đó là nơi cậu phải đến, dù lòng chỉ muốn chạy trốn.
Chu Chí Hâm nuốt khan, cổ họng khô khốc như nuốt phải đá vụn. Cậu siết chặt quai cặp thêm chút nữa, các khớp ngón tay trắng bệch.
Bàn chân cậu vẫn bước tới, như thể đã chai lỳ với nỗi sợ. Nhưng trong ngực, trái tim vẫn đập dồn dập — không phải vì hồi hộp, mà vì sợ hãi.
Phía sau cánh cổng ấy, cậu biết rõ, thứ chờ đợi mình không phải tri thức, không phải bạn bè, mà là ánh mắt khinh thường, là những lời xì xào, là những cú huých vai, những tờ giấy vo tròn ném trúng gáy.
Và cái cảm giác ấy — cái cảm giác bị ghét bỏ, bị xua đuổi — lại một lần nữa, chực chờ nuốt chửng cậu.
Chu Chí Hâm dừng lại trước cổng trường. Cánh cổng sắt sơn xanh đã tróc lớp, để lộ những vệt gỉ đỏ lấm tấm — trông chẳng khác gì vết thương đang mưng mủ.
Cậu đứng đó, tay vẫn siết chặt quai cặp, ngón tay tê rần, nhưng chẳng dám thả lỏng.
Ánh nắng buổi sáng đã lên cao, rọi thẳng xuống đỉnh đầu, nhưng với cậu, nó lạnh lẽo như thể mặt trời cũng quay lưng.
Tiếng cười vang lên từ nhóm học sinh đứng túm tụm gần cổng. Chẳng cần nhìn, Chu Chí Hâm cũng biết bọn họ đang cười cái gì — hoặc là chê ai đó quê mùa, hoặc là chế giễu chính cậu.
Dù ánh mắt họ có trực tiếp nhìn cậu hay không, nhưng cái cảm giác ấy... cảm giác bị lột trần, bị soi mói, đã ăn sâu vào da thịt cậu rồi.
Một bước.
Chu Chí Hâm nâng chân, nặng nề như đang nhấc cả thân xác mục ruỗng tiến vào chốn địa ngục.
Hai bước.
Lưng cậu vô thức còng xuống thấp hơn nữa, cằm rút sâu vào cổ, hy vọng mình có thể biến thành cái bóng, lướt qua mọi người mà không bị ai nhận ra.
Nhưng không có phép màu nào hết. Khi cậu bước qua cánh cổng ấy, những ánh mắt lập tức quét tới. Có người nhìn thẳng, có kẻ chỉ liếc qua rồi cười khẩy.
Cái cảm giác ấy như ngàn mũi kim nhỏ xíu cắm phập vào da, ngứa ngáy, nhức nhối mà chẳng thể gãi, chẳng thể trốn.
Chu Chí Hâm cắn chặt môi đến bật máu. Cậu vẫn bước, đôi giày cũ nát phát ra tiếng "lạch cạch" lạ lùng giữa sân trường ồn ào, càng khiến cậu trở nên nổi bật theo cái cách tệ hại nhất.
Mấy học sinh khác vô tình — hoặc cố ý — va vai cậu khi lướt qua, khiến thân người gầy guộc lảo đảo. Không ai xin lỗi. Không ai dừng lại.
"Đồ xúi quẩy," một giọng nói lướt qua, không rõ của ai, nhưng thừa sức khiến tim cậu nặng trĩu.
Chu Chí Hâm hít vào thật sâu, cố nuốt trọn cái nhục nhã đó vào trong, chôn xuống thật sâu như mọi lần. Bởi cậu biết, đây chỉ mới là buổi sáng. Và cơn ác mộng thật sự... vẫn còn chờ đợi ở phía trước
Chu Chí Hâm bước qua hành lang dài, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tiếng giày cũ vẫn lách cách dưới chân, vang vọng trong đầu cậu như từng hồi chuông cảnh báo.
Có điều gì đó... không ổn. Không khí hôm nay, nó đặc quánh hơn thường lệ.
Những ánh mắt nhìn cậu, lần này, không chỉ là khinh miệt. Chúng pha trộn thêm chút gì đó... háo hức, chờ mong.
Cậu cảm nhận rõ ràng, những tiếng cười khe khẽ, những cái thì thầm len lỏi sau lưng mình. Tim cậu đập mạnh, ngực thắt lại, nhưng đôi chân vẫn bất lực kéo cậu tiến lên.
Cửa lớp học đã ở ngay trước mắt. Cánh cửa mở hé, tối hơn hành lang, như một cái miệng lớn đang chực nuốt chửng cậu.
Và rồi —
ẦM!
Một dòng nước lạnh buốt xối thẳng xuống đầu Chu Chí Hâm, ào ạt như một thác lũ nhỏ.
Cậu đứng chết trân, cơ thể đông cứng trong giây lát, khi làn nước bẩn ngấm qua lớp đồng phục mỏng, chảy ròng ròng xuống mặt, xuống cổ, thấm vào từng thớ thịt.
Tiếng cười bật ra từ trong lớp, lan rộng như cơn sóng quét qua cả hành lang. Có người vỗ tay, có kẻ phá lên cười đến nấc cả giọng.
Một cái chậu nhựa lăn lóc dưới đất, nước vẫn còn đọng lại, lấp lánh dưới ánh sáng buổi sáng chói chang. Trò đùa rẻ tiền — nhưng quá đủ để đâm thẳng vào chỗ yếu nhất của Chu Chí Hâm.
Cậu run rẩy. Không phải vì lạnh, mà vì cái nhục nhã đang thiêu đốt từ trong ruột gan.
Đồng phục ướt sũng, dính bết vào người, nặng nề và nhơ nhớp. Tóc cậu nhỏ giọt tí tách xuống sàn, mỗi giọt như một tiếng nhạo báng.
Cậu không dám ngẩng đầu. Không dám nhìn xem ai là kẻ cười to nhất. Không dám mở miệng biện minh, bởi cậu biết — mọi lời nói lúc này chỉ càng làm cơn ác mộng thêm trọn vẹn.
Cả người cậu như bị đóng đinh vào nền đất lạnh toát. Muốn quay người chạy đi, nhưng chân mềm nhũn, không nhấc nổi. Muốn bước tiếp vào lớp, nhưng trước mặt là ánh mắt hàng chục người, như lưỡi dao lăm lăm chờ xiên thẳng vào tim cậu.
Tiến không được. Lùi cũng chẳng xong.
Chu Chí Hâm cảm thấy, trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới thu nhỏ lại thành một cái hộp chật hẹp.
Không có cửa ra. Không có lối trốn.
Chỉ có cậu, ướt sũng, tủi nhục, và vô hình trong cái không gian nơi tất cả đều đang cười trên nỗi đau của mình.
Một giọt nước rơi xuống — hay là nước mắt, chính cậu cũng không phân biệt nổi nữa.
Trong ngực, thứ gì đó vỡ ra một cách lặng lẽ. Không ồn ào, không dữ dội, chỉ là... trống rỗng.
Tiếng cười vẫn vang vọng sau lưng, dội vào tai Chu Chí Hâm như từng nhát búa.
Mỗi tiếng phá lên, mỗi câu xì xào, như một cái gai nhọn cắm sâu hơn vào da thịt.
Cậu xoay người, từng cử động đều nặng trịch như bị buộc đá. Cặp sách trượt khỏi vai, rơi xuống sàn phát ra tiếng "bịch" khô khốc, nhưng chẳng ai để ý.
Không nhìn ai, không nói gì, cậu chỉ lê bước — như một cái xác ướt sũng — hướng thẳng về phía cuối hành lang.
Chỉ còn một nơi duy nhất cậu có thể trốn vào.
Nhà vệ sinh.
Cánh cửa kim loại cũ kỹ kêu cót két khi cậu đẩy vào. Không gian bên trong lạnh lẽo, tường loang lổ vết bẩn, nền gạch xám xịt bốc mùi ẩm mốc.
Nhưng ít nhất, ở đây không có ai. Không có tiếng cười, không có ánh mắt rình rập.
Chí Hâm lảo đảo bước vào buồng trong cùng, cánh cửa sập mạnh sau lưng.
Cậu trượt lưng xuống tường, ngồi bệt xuống sàn, mặc cho nước từ quần áo vẫn nhỏ giọt tí tách.
Trong cái không gian chật chội này, tiếng giọt nước như dao cứa vào tai, chói tai đến mức cậu muốn phát điên.
Chu Chí Hâm co gối, ôm chặt lấy đầu. Toàn thân run rẩy.
Mùi khai nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày cậu quặn lên từng cơn. Nhưng cậu vẫn ngồi im, như thể chính mình cũng là thứ rác rưởi tồi tàn không khác gì nơi này.
Một giọt nước lăn xuống má, nóng hổi. Lần này, cậu biết rõ — đó là nước mắt.
Và rồi, những giọt tiếp theo trào ra, không thể kiểm soát.
Không tiếng nấc, không gào khóc. Chỉ có nước mắt tuôn ra như vòi bị vỡ, hòa vào dòng nước bẩn trên người cậu.
Trong ngực, nỗi nhục nhã và uất ức quặn thắt như móng vuốt cào xé.
Tại sao?
Tại sao cậu luôn bị đối xử như vậy?
Nhà không chào đón, trường học thì chà đạp, xã hội cũng chỉ toàn ánh mắt khinh khi.
Chu Chí Hâm siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu, nhưng cậu không buông.
Bởi cơn đau thể xác là thứ duy nhất, lúc này, khiến cậu cảm thấy mình còn sống.
Ánh mắt cậu lơ đãng ngẩng lên, chạm phải tấm gương nứt toác trên tường.
Hình ảnh phản chiếu trong đó là một đứa con trai tóc tai bết dính, mặt mũi lem nhem, mắt đỏ ngầu và thâm quầng như xác sống.
Cậu nhìn chằm chằm vào chính mình. Môi run run, rồi bật ra một tiếng cười khàn đặc, méo mó.
Thứ cậu nhìn thấy trong gương... không phải người.
Chỉ là một cái bóng. Một đống giẻ rách. Một trò cười cho thiên hạ.
Và đột nhiên, một ý nghĩ lạnh lẽo lướt qua trong đầu, như một cơn gió độc:
Hay là... nếu biến mất khỏi thế giới này, thì sẽ không còn bị cười nhạo nữa?
Ý nghĩ đó len vào như nọc rắn, tàn nhẫn mà cũng dịu dàng — như một lối thoát duy nhất trong mê cung không lối ra.
Chu Chí Hâm siết chặt tay hơn, móng tay rạch ra thêm vệt máu trên lòng bàn tay.
Cậu vẫn chưa quyết. Nhưng cậu biết... hôm nay, một phần trong mình đã chết đi rồi.
Được một lúc lâu, Chu Chí Hâm vẫn ngồi bệt trên nền nhà lạnh buốt, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào gương.
Ý nghĩ kia vẫn lởn vởn trong đầu, quẩn quanh như một sợi dây thừng dần siết chặt.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy... cái chết có lẽ không đáng sợ bằng việc phải sống tiếp như thế này.
"Tại sao mày không chết luôn đi cho nhẹ..."
Câu nói xưa của ai đó vang vọng lại, như cái đinh cuối cùng đóng vào nắp quan tài trong tim cậu.
"Nếu mày biến mất, ai thèm nhớ đến."
Chu Chí Hâm nghiến răng, cả người run lên. Bàn tay siết chặt đến nỗi máu rỉ ra, từng giọt rơi xuống nền gạch xám.
Và rồi —
"Cậu... ổn chứ?"
Giọng nói ấy, rất nhỏ, như một cơn gió khẽ lướt qua trong cái không gian bức bối này.
Yếu ớt, nhưng đủ để cắt ngang dòng suy nghĩ đen tối đang cuộn trào trong đầu Chí Hâm.
Cậu ngẩng đầu, chậm rãi quay về phía cửa buồng.
Có ai đó đang đứng đó. Một cậu bạn, tầm tuổi cậu hoặc nhỏ hơn, hơi gầy gò, mái tóc đen rũ xuống che gần hết mắt.
Ánh sáng mờ nhạt từ cửa hắt vào, soi lên khuôn mặt cậu ta — tái nhợt, hốc hác, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên chút gì đó... lặng lẽ, rất thật.
Chu Chí Hâm không nghĩ cậu ta xấu hay gì đâu, thật lòng là thế. Cậu ta rất đẹp, trong mắt cậu là như vậy..
Tô Tân Hạo.
Chu Chí Hâm nhận ra tên cậu ta.
Người mà ai cũng bảo là "kỳ quặc", suốt ngày lầm lũi một mình, bị đám học sinh gọi là thằng hâm thứ hai trong trường này.
Chí Hâm chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta, đôi lúc chỉ quay ra ngắm nghía chút ít, và bây giờ, chính người ấy lại là người đầu tiên lên tiếng với cậu trong cái lúc cậu đang muốn biến mất nhất.
"Mình... có mang khăn giấy. Cậu... cần không?"
Giọng Tân Hạo hơi ngập ngừng, như thể cũng sợ bị từ chối. Nhưng trong tay cậu ta, thật sự là một bịch khăn giấy, chìa ra một cách vụng về.
Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy.
Lần đầu tiên sau bao lâu rồi, cậu mới thấy có người chìa tay ra với mình.
Không phải để đẩy ngã, không phải để cười cợt — mà là... giúp đỡ.
Dù nhỏ nhoi, dù ngượng ngập, nhưng lại ấm áp một cách lạ lùng.
Cậu cúi đầu, mái tóc vẫn nhỏ nước xuống, nhưng bờ vai đã bắt đầu run lên theo cách khác.
Không phải vì lạnh, mà vì một thứ cảm xúc ấm nóng dâng lên trong lồng ngực — cái cảm giác vừa đau, vừa nhẹ bẫng, như thể có ai đó vừa thắp lên một ngọn nến nhỏ giữa căn phòng tối om.
Chu Chí Hâm không nói gì. Chỉ lặng lẽ đưa tay, nhận lấy bịch khăn giấy từ Tô Tân Hạo.
Lần đầu tiên trong ngày, ngón tay cậu chạm vào một thứ không lạnh lẽo — bàn tay của người kia, khô ráo, ấm áp, và run nhẹ giống hệt mình.
Khoảnh khắc ấy, như một sợi dây vô hình chậm rãi kết nối hai người, kéo cậu ra khỏi cái hố đen sâu hoắm mà cậu tưởng như không có lối thoát.
Tô Tân Hạo lúng túng cười nhẹ, nụ cười nhợt nhạt nhưng thật lòng.
"Tôi cũng... hay bị vậy lắm. Nên... nếu cậu muốn... chúng ta... có thể làm bạn."
Chu Chí Hâm ngẩng lên, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ứ, nhưng trái tim thì như được ai đó vừa xoa dịu.
Không phải một lời hứa hẹn cao sang. Không phải một cử chỉ vĩ đại.
Chỉ là hai kẻ cùng đáy xã hội, cùng bị ruồng bỏ, tìm thấy nhau trong đống đổ nát.
Nhưng... như vậy, cũng đã đủ rồi.
Ít nhất là để cậu... tiếp tục sống thêm một ngày nữa.
Hay dài hơn cũng được...
-----
Còn tiếp ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro