27.

Sáng hôm sau, sân băng được phủ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng của đèn trần và những tia nắng lặng lẽ len qua các khung cửa kính cao lớn. Trương Trạch Vũ cùng những tuyển thủ khác bắt đầu vòng khởi động trước khi bước vào thi đấu chính thức. Tiếng lưỡi giày xé gió lướt trên mặt băng vang lên đều đặn như nhịp tim của những người đang chuẩn bị dốc hết sức mình vì vinh quang.

Trương Trạch Vũ trượt theo quán tính, khởi động bằng một loạt động tác quen thuộc, phối hợp nhịp nhàng giữa bước đà và nhảy nhẹ. Không ai ngờ một sự cố nhỏ lại xảy ra đúng lúc ấy một tuyển thủ khác mất đà, va vào cậu từ phía sau trong lúc thực hiện cú nhảy lùi.

Một tiếng "bụp!" vọng lên, cơ thể mảnh khảnh của Trương Trạch Vũ bị đẩy ngã nghiêng, trượt dài trên mặt băng lạnh buốt. Trán đập mạnh vào cạnh giày của chính mình trong cú lăn tròn bất ngờ. Cậu nằm im bất động, ánh mắt mờ đi trong vài giây khi cảm nhận rõ cơn đau nhói lan khắp người.

Máu chảy từ vết rách trên trán, rịn xuống hàng mi dài. Lòng bàn tay bị rách do va đập trực tiếp với băng cứng, đầu gối trầy xước đến bật máu thấm vào lớp vải mỏng của quần diễn tập.

Cả sân băng như nghẹn lại, vài người hét lên trong hoảng loạn. Trương Cực và Tả Hàng là những người lao đến đầu tiên, quỳ xuống bên cạnh cậu, khuôn mặt căng cứng lo lắng. Trương Trạch Vũ khẽ rên một tiếng, cố gắng nhấc người ngồi dậy, nhưng vừa cử động, toàn thân đã run lên vì đau đớn. Cuối cùng cậu chỉ có thể ngồi yên, hơi thở gấp gáp, mái tóc rối bết máu trên trán.

"Đừng cố nữa." Giọng Trương Cực trầm thấp nhưng đầy nghiêm khắc, tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cậu.

Nhân viên y tế lập tức chạy đến, tiếng loa trong sân vang lên thông báo tạm dừng khởi động. Trong vòng vài phút ngắn ngủi, sân băng đang yên bình bỗng trở thành một khung cảnh hỗn loạn xen lẫn hoang mang và lo lắng. Trương Trạch Vũ được đưa ra khỏi sân bằng cáng nhỏ, ánh mắt cậu vẫn còn đọng lại nơi băng tuyết, nơi từng là ước mơ, giờ đây mờ đi vì vết thương và những giọt nước mắt không rõ là đau đớn hay tiếc nuối.

Tại phòng y tế, Trương Trạch Vũ nằm trên giường khám, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Vết rách trên trán được làm sạch và băng bó lại cẩn thận. Hai lòng bàn tay được sát trùng, băng vải trắng quấn quanh như những lớp kén mỏng bảo vệ.

Đầu gối cậu thâm tím, trầy xước, đau rát đến mức khi bác sĩ chạm vào, cơ thể cậu khẽ run. Cậu không nói gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát. Huấn luyện viên đứng bên cạnh, trầm mặc thật lâu. Rồi ông đặt tay lên vai cậu.

"Không cần phải gắng. Nếu con không thể thi hôm nay, không ai trách con cả."

Trương Trạch Vũ khẽ lắc đầu. Giọng nói vang lên, khàn khàn nhưng rõ ràng: "Con không muốn dừng lại... Không phải hôm nay."

Trong đôi mắt cậu, ánh lửa vẫn chưa tắt. Và mọi người trong phòng đều biết, cho dù có đau thế nào, Trương Trạch Vũ cũng sẽ cố đứng dậy một lần nữa.

Tuyết bên ngoài vẫn rơi nhẹ. Trên bầu trời xám tro của buổi sáng u uất, ánh nắng gần như không thể xuyên qua được lớp mây dày. Thế nhưng trong sân băng, ánh sáng trắng vẫn trải đều, sáng rõ như thể chờ đợi một điều gì đó lớn lao sắp diễn ra.

Khi tên Trương Trạch Vũ được xướng lên, cả khán đài thoáng lặng đi một nhịp.

Cậu bước ra khỏi đường hầm, dáng đi có phần chậm rãi. Trên trán là một dải băng trắng, bên dưới đã thấm vệt hồng nhàn nhạt. Hai tay được băng kín, những ngón tay cử động cứng nhắc. Bên trong lớp quần thi đấu, đầu gối phải được cố định bằng băng dán thể thao, vẫn có thể thấy vệt thấm đỏ nơi gập chân. Nhưng ánh mắt cậu... vẫn vững như băng tuyết, không run, không chênh.

Tả Hàng siết chặt ngón tay bên ngoài rìa sân, gần như muốn hét lên ngăn cản. Nhưng cậu biết, Trạch Vũ đã quyết – không ai ngăn được nữa.

Âm nhạc cất lên. Một bản giao hưởng chậm, trầm, buốt như gió lạnh tràn qua ngực. Bản nhạc ấy, chính cậu đã chọn cho bài thi – một bản nhạc kể về sự hồi sinh từ đổ vỡ.

Cậu bắt đầu bài thi.

Khởi đầu vẫn là những bước trượt lướt đầy cảm xúc. Dáng người uyển chuyển, lướt qua mặt băng như bóng nước lay động. Nhưng chỉ đến cú nhảy đầu tiên – một triple lutz – thân thể cậu khựng lại. Chân tiếp đất không chắc khiến cậu lảo đảo một nhịp, rồi mất đà sang phần nối động tác tiếp theo. Khán đài bắt đầu xôn xao.

Cậu cắn răng, cố ép bản thân quay lại nhịp trượt. Nhạc vẫn vang, tiếng trượt vẫn đều, nhưng cậu biết – hơi thở đã loạn.

Đến tổ hợp xoay – spin combination, Trương Trạch Vũ cố nén đau để giữ vòng xoay. Nhưng vết thương ở thắt lưng va chạm mặt băng trước đó khiến mỗi chuyển động đều như xé toạc. Cú chuyển động cuối cùng bị chệch trọng tâm – cậu suýt ngã. Một tiếng thở gấp thoát ra từ miệng.

Máu trên trán đã thấm đẫm thêm – nhưng cậu không dừng lại.

Khúc giữa bài – phần biên đạo biểu cảm – đáng lẽ là thế mạnh của cậu. Vẫn là đôi tay ấy, đôi mắt ấy, nhưng hôm nay, mọi thứ như trong làn sương mờ. Cậu thấy khán đài xa dần, đèn mờ đi, và âm nhạc... nhòe thành những mảng mù mịt.

Choáng váng.

Một cú nhảy đôi cuối cùng – cậu muốn cố. Muốn kết thúc một cách trọn vẹn.

Nhưng... chân bật không đủ lực. Thân thể chưa kịp xoay hết vòng đã chạm băng, va xuống như một cánh chim gãy. Một tiếng va khô khốc vang lên.

Khán đài sững lại.

Trương Trạch Vũ nằm đó trong vài giây, ánh đèn sân băng hắt lên khuôn mặt trắng bệch, hàng mi dài rũ xuống, rồi... cậu chống tay, run rẩy, đứng dậy.

Dù cú ngã đó chắc chắn sẽ trừ điểm nặng, dù toàn bộ bài thi đã rạn nứt, cậu vẫn tiếp tục trượt. Trượt đến tận nốt nhạc cuối cùng, khi âm thanh buông rơi như tàn tro của một trận cháy.

Kết thúc, sân băng lại yên lặng. Một sự im lặng không phải vì thất vọng, mà vì không ai biết phải phản ứng thế nào trước bản lĩnh ấy. Một bài thi không hoàn hảo, thậm chí là thất bại kỹ thuật. Nhưng trong mắt mọi người, Trương Trạch Vũ đã chiến đấu đến giây cuối cùng.

Cậu cúi chào. Ánh mắt cậu khi ngẩng lên nhìn khán đài – vẫn có ánh sáng, dù lờ mờ. Và nụ cười khẽ nở, nhợt nhạt nhưng lặng lẽ kiêu hãnh, như tuyết rơi trên miệng vực sâu.

Hậu trường sân băng chìm trong thứ ánh sáng dịu mờ và tiếng thì thầm căng thẳng. Những tiếng động ồn ào ngoài kia vẫn vang lên – ban giám khảo đang cho điểm, những tuyển thủ tiếp theo đang chuẩn bị. Nhưng tất cả đều như bị bóp nghẹt lại trong không gian nhỏ nơi Trương Trạch Vũ bước vào, thân hình cao gầy loạng choạng như thể vừa bước ra từ một cơn bão tuyết.

Tả Hàng chạy đến đỡ cậu, nhưng cậu nhẹ lắc đầu, tự mình bước tiếp vài bước... rồi khụy gối xuống, như thể cuối cùng cũng buông được lớp vỏ bọc cố gắng cuối cùng.

Trương Cực lao đến, quỳ một chân xuống giữ lấy vai cậu, nhưng cậu đã bật khóc – không phải vì vết thương rát buốt, không phải vì vết máu chưa kịp khô, mà vì nỗi nghẹn ngào cháy rực trong ngực suốt suốt bài thi vừa rồi.

"Xin lỗi... em xin lỗi..." Giọng cậu vỡ vụn như mặt băng nứt toác: "Em... em không làm được... Bài thi này... nó hỏng hết rồi..."

Lời nói nghẹn giữa hơi thở đứt quãng, nước mắt trào ra, chảy xuống đôi má tái nhợt. Cậu siết chặt hai bàn tay đang run rẩy, băng trắng đã loang máu ở vài chỗ. Đôi mắt đỏ hoe không dám nhìn ai – như thể chính mình đã phụ lòng tất cả những người đang đứng đó vì cậu.

Tả Hàng ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu, giữ chặt lấy.

Trương Cực không ôm lấy cậu, cũng không an ủi ngay lập tức. Anh chỉ lặng nhìn vài giây, rồi trầm giọng nói, dứt khoát: "Em không làm hỏng bài thi. Em đã hoàn thành nó. Trong tình trạng đó, vẫn đứng lên, vẫn đi tiếp đến hết. Trên đời này, có mấy ai làm được như vậy?"

Trận đấu kết thúc, không lâu sau đó Trương Trạch Vũ được đưa đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Dưới ánh chiều tà nhạt nhòa đổ dài trên những tòa nhà bê tông, chiếc xe y tế rời khỏi trung tâm thi đấu trong im lặng, không còi báo, không ánh đèn nhấp nháy. Trong xe, cậu nằm yên trên giường, cơ thể đung đưa theo nhịp đường, mắt khẽ nhắm lại.

Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, và hương cồn sát trùng phảng phất trong không khí khiến cậu thấy buốt trong mũi.

Cơn đau đầu bắt đầu rõ rệt hơn. Mỗi lần xe rung nhẹ qua ổ gà, trán lại nhói lên từng đợt. Bác sĩ ngồi kế bên ghi chép chỉ số sinh hiệu, đôi lúc liếc nhìn cậu với ánh mắt nghiêm trọng.

"Chúng tôi cần chụp CT và kiểm tra các khớp xương, đặc biệt là vùng đầu và đầu gối." Vị bác sĩ nói với Trương Cực và huấn luyện viên lúc xe đến bệnh viện. 

"Cậu ấy vẫn tỉnh táo, nhưng có dấu hiệu choáng nhẹ và vết rách sâu cần theo dõi sát."

Tại phòng cấp cứu, Trương Trạch Vũ được chuyển lên giường bệnh, dây truyền dịch nối từ mu bàn tay vào chai nước biển lủng lẳng. Khuôn mặt cậu trắng nhợt, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà – lần này không phải để cố tỏ ra mạnh mẽ, mà vì không còn sức để phản ứng.

"Chúng tôi đã xem kỹ phim chụp." Ông nói bằng giọng chậm rãi: "Cậu không bị chấn thương sọ, may mắn là không có tụ máu trong. Nhưng đầu gối phải... có rạn xương nhẹ. Nếu cố gắng thêm hôm nay, rất có thể đã nghiêm trọng hơn."

Cậu khẽ gật đầu, lặng thinh.

"Trong vòng ít nhất hai tháng tới, cậu phải nghỉ ngơi hoàn toàn. Không trượt, không tập. Sau đó phải phục hồi dần, nếu muốn trở lại sân băng một cách an toàn."

Vẫn không có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng thở khẽ như rút ra từ tận đáy lòng.

Sau khi bác sĩ rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Và chỉ lúc ấy, Trương Trạch Vũ mới từ từ nhắm mắt lại.

Mọi thứ trong cậu như chậm lại. Tựa như một đoạn băng ghi hình bị tua ngược – từ cú ngã, ánh đèn, tiếng gào lên của ai đó... đến khoảnh khắc cậu tựa đầu vào băng giá mà bật khóc trong hậu trường.

Tất cả giờ đây đã là quá khứ. Một quá khứ chỉ cách hiện tại vài tiếng đồng hồ, nhưng lại xa đến nghẹt thở.

Cậu cắn nhẹ môi, mắt nhắm chặt. Trong lòng có một nỗi rỗng, như thể bị khoét đi một phần trái tim. Đau không chỉ vì chấn thương, mà vì sự bất lực – vì mọi nỗ lực suốt bao năm trời lại đổ xuống chỉ trong một khoảnh khắc.

Trần nhà bệnh viện trắng đến nhức mắt. Không có gương, nhưng Trương Trạch Vũ có thể hình dung ra khuôn mặt mình lúc này – nhợt nhạt, tiều tụy, trán băng bó, khóe môi khô khốc, mắt trũng sâu như thể đã cạn sạch mọi ánh sáng.

Cậu nằm yên, hai tay đặt trên bụng, từng ngón tay lặng lẽ run dưới lớp băng trắng.

"Mình đã ngã." Câu nói vang lên trong đầu như tiếng vọng xa dần giữa một hầm rỗng.

"Mình đã ngã... trước khi kịp thực sự bay."

Cậu nhắm mắt, không phải để nghỉ, mà để trốn. Nhưng đâu đó phía sau mi mắt là hình ảnh của khán đài, của sân băng rộng lớn với ánh sáng rực rỡ, của tiếng nhạc đang mở dở dang – bài nhạc mà cậu đã luyện suốt cả năm trời, từng nốt, từng nhịp, từng chuyển động đã khắc sâu vào máu thịt.

Tất cả đều đổ vỡ trong một khoảnh khắc.

Và cái khoảnh khắc ấy cứ tua đi tua lại trong đầu cậu như một cơn ác mộng không có điểm dừng: cảm giác mất trọng lực, tiếng "bụp" lạnh buốt, tiếng hét của ai đó ngoài xa... rồi sự im lặng. Rồi máu. Rồi thất bại.

Trương Trạch Vũ mở mắt, đôi môi cậu mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

"Mình đã làm không tốt."

"Mình đã khiến mọi người thất vọng..."

"Mình không xứng đáng được thi đấu."

"Bao nhiêu năm nỗ lực, mà cuối cùng... là thế này sao?"

Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi khóe mắt, chảy xuống thái dương rồi tan vào gối.

Cậu cố nén tiếng thở, nhưng cổ họng nghẹn lại, ngực căng tức như bị đè bởi hàng trăm lớp băng. Không phải vì đau thể xác – mà vì nỗi trống rỗng trào lên như sóng lũ, nhấn chìm tất cả.

"Nếu hôm nay mình không ngã..."

"Nếu mình nhảy chậm lại một nhịp..."

"Nếu mình dừng lại khi vừa thấy choáng..."

Những chữ nếu cứ đâm vào tâm trí như gai nhọn, khiến từng hơi thở trở nên nặng nề.

Bên ngoài, ánh nắng vẫn vàng nhẹ phủ lên cửa kính, nhưng với Trương Trạch Vũ, cả thế giới như chìm vào gam xám lạnh lẽo. Không còn tiếng reo hò, không còn khán giả, không còn tiếng giày lướt băng – chỉ còn mình cậu, đơn độc, nhỏ bé, và tan vỡ.

"Giấc mơ... mình đã chạm tới được không?"

"Hay thật ra, nó chưa bao giờ dành cho mình?"

Cậu không biết. Lúc này, Trương Trạch Vũ không có câu trả lời.

Cậu chỉ biết rằng, sâu trong lồng ngực, có thứ gì đó vừa vỡ ra – một tiếng vỡ không phát thành âm, nhưng đủ để khiến cậu thu người lại, run rẩy như một đứa trẻ.

Và giữa căn phòng bệnh trắng toát, cậu bật khóc – lần này không còn giấu, không còn kìm nén, không còn cố gắng giữ gìn bất kỳ hình ảnh nào.

Cậu khóc cho chính mình. Cho những buổi sáng dậy từ 4 giờ để tập luyện. Cho những vết bầm trên mắt cá, những buổi tối ngủ gục trong phòng băng. Cho cú ngã hôm nay. Cho bài thi chưa trọn vẹn. Cho giấc mơ chưa kịp tỏa sáng đã bị gió cuốn mất.

Cậu khóc... vì tất cả.

Từng giọt nước mắt thấm vào gối trắng, nhưng Trương Trạch Vũ không hề để ý. Cậu khóc như một đứa trẻ – không theo kiểu lặng lẽ trưởng thành, mà là tiếng nức nở nghẹn ngào của người không biết phải làm gì với cảm xúc đang cuộn trào bên trong mình.

Bởi vì thật ra... cậu vẫn chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi.

Một cậu bé lớn lên quá sớm dưới ánh đèn sân băng, được dạy cách kiềm chế cảm xúc, cách mỉm cười kể cả khi đầu gối rướm máu. Một cậu bé được người ta gọi là "thiên tài", là "hi vọng mới của đội tuyển", là "chú thiên nga băng giá" – nhưng chưa ai hỏi rằng, bên dưới lớp băng ấy, cậu có cảm thấy lạnh không?

Trương Trạch Vũ không có đủ kinh nghiệm để đối mặt với thất bại.

Cậu biết cách luyện tập, biết cách vượt qua đau nhức cơ thể, biết cách ăn đúng, ngủ đúng, giữ cân nặng và nhịp tim ổn định. Nhưng không ai dạy cậu phải làm gì khi trái tim mình vỡ vụn. Không ai nói rằng: "Sẽ có ngày em ngã, và điều đó cũng không sao cả."

Trong tâm trí non nớt của Trương Trạch Vũ, thất bại là một điều không được phép xảy ra.

Bởi nếu cậu không hoàn hảo, thì cậu còn lại gì? Không bạn bè thân thiết, không những cuộc vui tuổi trẻ, không những kỳ nghỉ lễ thường nhật – tất cả những điều ấy cậu đánh đổi để được đứng trên băng. Nhưng hôm nay, khi băng không còn nâng đỡ, cậu bỗng thấy mình rơi tự do.

"Có phải mọi người rất thất vọng vì mình không?"

Câu hỏi ấy vang lên trong đầu như một tiếng thì thầm độc địa. Một phần bên trong cậu – yếu ớt, nhỏ bé, hoảng loạn – bắt đầu co rút lại, muốn chạy trốn, muốn xóa đi mọi ánh nhìn, mọi trách nhiệm. Cậu muốn mẹ ở đây, muốn một cái ôm, một câu nói dịu dàng như thuở nhỏ: "Không sao đâu, lần sau con làm lại nhé."

Nhưng thay vào đó là sự im lặng, sự trống rỗng, và cơn gió lạnh buốt của hiện thực.

Trương Trạch Vũ úp mặt vào khuỷu tay, cố thở cho đều, nhưng nỗi sợ hãi đã len vào từng lỗ chân lông. Cậu chưa sẵn sàng để gục ngã. Nhưng cũng chưa đủ vững để đứng lên.

Một người được rèn luyện như một vận động viên chuyên nghiệp, nhưng trái tim vẫn chỉ là của một cậu thiếu niên mỏng manh.

Và lần đầu tiên trong đời, Trương Trạch Vũ nhận ra – có lẽ cậu không mạnh mẽ như mọi người vẫn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro