42, taetae.v95 chat with lilyoong93_

taetae.v95

anh ơi

lilyoong93_

chuyện gì vậy?

taetae.v95

anh đi dạo với em một tí hông?
nghe nói buổi tối, biển đẹp lắm á

lilyoong93_

hửm?
cũng được, chờ anh tí nha

taetae.v95

dạ
nhớ mặc áo ấm nha anh, lạnh lắm ớ

lilyoong93_

biết rồi
tae cũng vậy nha

taetae.v95

dạaaa
dị em sang phòng chờ anh nhá

lilyoong93_

ok
taetae.v95 đã thả tim tin nhắn của bạn

taetae.v95 đã offline

lilyoong93_ đã offline

yoongi khoác thêm cho mình chiếc áo dày cộm, trông anh như cậu bé tí hon nấp sau bộ quần áo của những tên khổng lồ vậy.

sau khi chuẩn bị xong, yoongi mở cửa, khung cảnh đầu tiên hiện ra chính là nụ cười hình hộp có chút ngốc quen thuộc, không biết tên nhóc đã chờ bao lâu, và đã tập trung thế nào để có thể tặng yoongi nụ cười như thế khi anh vừa mở cửa, và yoongi không nói rằng, anh có chút động lòng đâu.

'anh yoongi!'

taehyung reo lên như thể đứa trẻ gặp được người mà nó thích nhất.

'chào tae.'

yoongi cũng nở nụ cười tươi nhất để chào cậu.

'mình đi thôi anh.'

yoongi gật đầu và bước song song với cậu, trong cái ánh sáng lờ mờ, hai cái bóng song song một cao một thấp tạo nên khung cảnh đặt biệt xinh đẹp.

tầm mười phút, cuối cùng cũng có thể thấy biển ngay trước mắt mình, từng đợt sóng vỗ nhẹ trên nền trời tim tím, cùng với ánh trăng chiếu sáng, như thể hàng ngàn thứ lấp lánh được rắc lên mặt biển, yoongi híp mắt môi mở nụ cười rạng rỡ.

'công nhận đẹp thật đó.'

anh quay sang taehyung, tên nhóc không biết tự khi nào đã nhìn chằm vào anh, nụ cười quen thuộc trên môi khi cả hai chạm mắt.

'đúng rồi, nhưng mà...'

taehyung trả lời, lại ngập ngừng tỏ ra bí hiểm.

'nhưng gì cơ?'

yoongi khó hiểu nhìn cậu.

'nhưng dù cho nó có đẹp đến đâu chăng nữa cũng chẳng thể nào sánh bằng anh.'

taehyung đáp, cũng chẳng hiểu dũng khí từ đâu mà khi yoongi còn chưa kịp phản ứng, cậu đã ghé sát bên tai anh, hơi thở ấm nóng hòa trong làn gió lạnh, chất giọng trầm vang lên.

'you are my beautiful, yoongi.'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro