CHƯƠNG 5: EM KHÔNG PHẢI TAY SAI. EM LÀ NGƯỜI CHỌN KHÔNG ĐÂM VÀO SAU

(*“Tôi đã bước sau lưng anh suốt. Và giờ khi có kẻ đứng kế bên... tôi chọn rút súng vì người đó nhìn tôi khác anh.”*)

**Tokyo, bữa tiệc của nhà liên minh.**

Cheol cài lại khuy tay áo khi Shua bước xuống sảnh. 
Đêm nay cả hai đều mặc tối – lần hiếm hoi Joshua không mặc trắng.

Căn phòng 64 người. Ba tầng an ninh. Một cửa thoát hiểm duy nhất. 
Cheol đã kiểm tra suốt buổi. Nhưng điều cậu không để ý là: 
> Phía ngoài bar lounge — có người chụp ảnh họ bước vào cùng nhau.

Ảnh được gửi về tổ chức cũ. 
Và người nhận là Yul – người từng huấn luyện Cheol, cũng là người duy nhất biết Cheol có thói quen **nghiêng đầu về phải mỗi khi cố kìm cảm xúc.**

Và tấm ảnh kia… Cheol đã nghiêng đầu khi Joshua cài lại cúc áo cho mình.

Đêm hôm đó, khi Cheol quay lại phòng, Yul đã đứng chờ ở ban công tầng 34. 
Không báo trước. 
Không gõ cửa. 
Chỉ nhìn. Rất lâu.

> “Tao nghĩ mày giỏi phân biệt nhiệm vụ với cảm xúc hơn chứ.” 
> “Tao vẫn giỏi.” 
> “Vậy sao mày không ra tay?” 
> “…Vì lần đầu, tao thấy mình không đứng sau một món hàng cần hủy.” 
> “Nó là boss. Mày là sát thủ. Mày nghĩ tụi tao để yên?”

Cheol không nói. 
Tay đặt hờ lên khẩu Glock sau lưng.

> “Nếu mày định chọn... 
> Thì mày không còn là của tụi tao nữa.”

Yul bước sát. Tay kề súng. 
> “Bắn đi, Cheol. Tao cho phép. Nếu mày chắc thằng đó đáng để mày phản.”

Ngay khoảnh khắc Cheol rút súng — 
Cửa bật mở.

Joshua đứng đó. 
Tay không cầm gì. Chỉ là đứng thẳng. Ánh mắt đen.

> “Đừng bắt cậu ấy chọn.” – Shua nói. 
> “Cậu là ai để cậu ta từ bỏ cả mạng lưới cho một gã mặc đen đứng giữa phòng?” 
> “Tôi không ai cả.” – Shua bước tới. 
> “Tôi là người sẽ chết nếu Cheol phản.”

Yul khựng lại. 
Cheol đứng yên. Tay siết súng đến trắng.

Shua nhìn Cheol. 
Không nói: *“em đừng giết hắn”* 
Không nói: *“em ở lại với tôi”*

Chỉ là…

> “Nếu em chọn tôi… 
> em sẽ không còn là sát thủ. 

> Nhưng tôi sẽ là người đầu tiên bước vào phòng... và không quay lưng.”

Cheol buông tay. 
Súng rơi. 
Yul cười nhẹ. Không thắng – nhưng hiểu: *thằng học trò hôm đó không còn đứng trong bóng nữa.*

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro