34.
kết thúc buổi họp phụ huynh, thằng nhỏ nào đó không phải con khóc sưng mắt, nằm úp vào bụng ba trên xe làm bộ ngủ để bớt xấu hổ sau chuyện vừa rồi, nhất là bài văn đó. nhờ vậy mới được ba dịu dàng, một tay ba đỡ lưng một tay còn lại vuốt ve đầu con cho con dễ ngủ.
con he hé mắt nhìn ba thạc đang tập trung lái xe, chợt nghe tiếng ba vang lên trên đầu: "cảm ơn thạc nhiều lắm."
"vì điều gì?" ba thạc tròn mắt.
con nghe ba ngượng nghịu: "vì nhiều thứ."
ba thạc ngỡ ngàng rồi bật cười: "có gì đâu chứ, tại tôi bao đồng thôi."
ba tặc lưỡi: "ầy, đừng vậy chứ. thật đó, từ lúc có thạc hai ba con tôi tốt hơn trước nhiều lắm."
ba thạc ngưng cười, im lặng chốc lát: "có gì đâu, chỉ là tôi thương trứng thôi..."
con có cảm giác câu nói đó của ba thạc vẫn chưa hết, nhưng ba thạc đã không nói thêm gì nữa.
"tôi vẫn biết ơn thạc lắm." ba con nói, giọng dìu dịu và tay nhẹ vuốt trên đầu con. "đã lâu lắm rồi, mải quay quần kiếm sống tôi đã quên mất mình cần phải quan tâm tới cảm nhận của con nhiều hơn là chỉ chu toàn vật chất."
không đâu. ba đã rất tuyệt rồi, thật đó.
"tuấn đã làm rất tốt rồi, đừng cảm thấy áy náy. trứng nó có trách gì tuấn đâu."
đúng vậy. con có trách có hờn ba đâu, chỉ là đôi khi con cứng đầu ích kỷ thôi mà.
ba hơi cựa mình, con có cảm giác ánh mắt ba đang nhìn vào con: "nhưng tôi cứ luôn cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt..."
không...
"tuấn đã tốt lắm rồi."
phải, ba đã rất rất rất tốt. không ai bằng ba được đâu.
ba lặng im, ba thạc cũng không nói thêm nữa. mãi một lúc lâu sau, mới chợt nghe giọng ba khe khẽ: "thật sự rất cảm ơn thạc, đã xuất hiện trong cuộc đời hai ba con tôi."
kế đến là ba thạc im re. rồi ba con cũng nín theo. hai người lầm lì không nói thêm gì nữa. dựa vào lồng ngực ba, con nghe tiếng tim ba đập thình thịch nhanh hơn thường ngày.
bầu không khí trong xe tự dưng có gì đó lạ lắm. mà con lại chẳng biết được là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro