42.
vẫn là chiếc sô pha màu xanh lá yêu thích của thạc, vẫn là màn đêm đen mịt yên ắng trong ánh đèn nhạt màu. tuấn và thạc ngồi cạnh bên nhau, trầm lắng cùng đôi bàn tay nắm khẽ.
thời gian cứ lặng trôi mặc kệ hai kẻ ngu ngơ chìm trong lắng đọng, dù hai kẻ khờ cũng chẳng bận tâm đến vì vẫn còn lâng lâng với vị ngọt đang râm ran nơi trái tim mình.
chẳng rõ bao lâu, hai hơi thở cứ như hòa chung một nhịp đều đặn, cùng tay đặt hờ lên tay, đến khi hừng đông ửng nắng và chiếc đồng hồ báo thức reo vang, thạc mới chậm rãi nâng lên mi mắt trĩu nặng và cất giọng ngái ngủ.
"vậy là tuấn sẽ cho trứng gặp à?"
tuấn hít sâu đưa mắt nhìn bầu trời dần sáng qua tấm rèm cửa sổ, đáp lời: "cũng không thể để nó mang tội bất hiếu, tội của ai thì cứ để người đó gánh."
"ừm..." thạc nhỏ giọng, có vẻ buồn ngủ lắm rồi. cũng phải, thức cả đêm chỉ để định hình cảm xúc trong mình mà.
"cảm ơn thạc." hồi lâu khi thạc sắp rơi vào giấc ngủ, thì bỗng nghe tuấn nói một câu.
thạc mờ mịt ngoảnh sang nhìn, liền bắt gặp nụ cười mỉm hiền hòa với đôi má lúm sâu của người bên cạnh, chợt thấy lòng lâng lâng khó tả.
"vì mọi thứ..."
tuấn từng nói câu này rồi. nhưng bây giờ câu nói ấy mang nặng điều sâu hơn so với lúc trước. ngoài sự chân thành thạc còn mơ hồ cảm nhận được đâu đó sự thanh thản trong ánh mắt tuấn.
tuấn chỉ nói một câu, không thêm điều gì khác. không biện bạch về người cũ còn hằn vết bên trong tuấn, cũng không cần phải giải thích những gì mà tuấn đã nói ban hôm.
chỉ một câu nhẹ nhõm thế thôi, một câu, mà chất chứa bao điều muốn tỏ.
tôi luôn thích những gì lặng lẽ mà nồng nàn, đó là cách tôi thương người khác. không cần cái gì cũng thông qua lời nói, mà đôi khi ta còn phải dùng tâm để cảm nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro