Part 1

「Tiểu tác gia thân ái.」

「Cổ tay áo sơ mi đen vải bông của cậu hôm nay có một giọt mực xanh.」

「Mực nước sẽ trộn lẫn với tinh dịch của cậu sao? Dù sao thì Phenol và tinh dịch sau khi bị oxy hóa đều có vị giống nhau.」

......

「Bàn tay của cậu ngày thường chỉ để cầm bút vậy mà không ngờ lại có lực như vậy, tôi ở trên giường bị cậu làm đến mức muốn chạy trốn lại luôn có thể bị cậu kéo mắt cá chân lôi về.」

......

「Lừa cậu thôi, mỗi lần tôi đều hút chặt như vậy, cậu cắm vào tôi thật thoải mái, dương vậy đứng thẳng mỗi một lần đều đâm vào điểm G, không cần chạm vào phía trước tôi đều có thể bị cậu chơi bắn. Tôi nào có muốn chạy trốn đâu?」

......

「Nhưng mà, vết chai trên khớp xương của cậu thật sự khiến cả ngực tôi đều bị nhéo đỏ.」


Thư từ sắc tình kiều diễm, giữa giấy bút rơi lả tả thấp thoáng nét chữ cứng cáp, từng nét bút phát họa ra hương vị gỗ bạch tùng, thấm đẫm cả tờ giấy viết thư. Tương phản với những dòng miêu tả tình ái tường tận, ký tên cuối cùng trên bức thư lại là một chữ đơn, nghiêng nghiêng gầy gầy.

"Nhập".

Lâm Thâm đè ngón trỏ lên hòm thư mở nó ra, gỉ sắt màu đỏ tách tách rơi xuống, trục xoay khô khốc vặn ra rung động, âm thanh khiến anh rất không thoải mái. Phủi đi chút gỉ sắt, anh dùng dao mở thư, trang giấy cắt lên tay anh một vết thương không có máu, mặt cắt có một sợi tơ máu mảnh như chỉ.

Đầu mày nâng lên cao, ngón tay Lâm Thâm gắt gao nắm chặt lấy góc phải bức thư, lòng bàn tay và chữ "Nhập" chặt chẽ dính lấy, không để lại một khe hở nào để những vật khác có thể lọt vào, so với nụ hôn nhiệt ái nồng nàn triền miên, chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Thâm cũng không ngọt ngào như một người đang yêu.

Nguyên nhân không ở anh, chủ nhân của bức thư này dùng văn tự bện nên một trận giao hoan long trọng mê tình, nhưng trên thực tế chỉ như một kẻ du đãng tự mình biểu diễn, hoặc nói cách khác, là một đợt ảo tưởng tình dục hư vô.

Trừ việc ngày hôm qua trên cổ tay áo anh vô tình dính vào một chút mực nước.

Lâm Thâm theo bản năng muốn ném bức thư mang tính quấy rối tình dục cực lớn này vào thùng rác, nhưng sườn tay trái lại đụng vào vết thương gây ra bởi trang giấy, lớp biểu bì bên ngoài bị cắt ra, nhưng miệng vết thương cũng không chảy máu, chỉ trông sắc nhọn lại đau đớn.

Nó thay thế bức thư lưu lại trên ngón tay Lâm Thâm một cái nhìn chăm chú lạnh lẽo mà giảo hoạt nhằm vào anh:

"Tôi đang nhìn cậu."

Lâm Thâm không rảnh lo để tìm băng keo cá nhân hay thuốc bôi ngoài da, bởi vì giờ phút này có một vấn đề khác càng khó giải quyết hơn.

Anh cương cứng.

Thật ra nếu ấn theo tiêu chuẩn của nam nhân bình thường thì đây còn chưa tính là cương cứng, độ cứng hoàn toàn không đủ, nhưng đối với Lâm Thâm, chính là phải nói như vậy.

Quá buồn cười, vì thi rớt cao học ngành tâm lý học, đành phải đi viết tiểu thuyết huyền nghi giả tưởng, kết quả lại nhảy vọt lên bảng đơn xếp hạng bán chạy nhất - Lâm đại tác gia - là một người bệnh có chướng ngại với khả năng cương cứng. Lâm Thâm có rất ít số lượng tĩnh mạch ở thân dưới, thứ giúp gây ra cảm giác sung huyết nhanh chóng. Nhưng anh không để bụng, tâm lý học hay viết văn, đều không cần sự tham dự của dương vật mới có thể hoàn thành.

Anh tự nói với chính mình như vậy.

Nhưng giờ phút này, khi anh dùng đầu ngón tay ấn trên trang giấy ra vết nhăn, dường như cảm nhận được bản thân đang bóp chặt lấy yết hầu của "Nhập", hô hấp dồn dập, mạch máu nảy lên, làn da nóng bỏng.

Một tay Lâm Thâm nắm chặt giấy viết thư, một tay khác duỗi xuống thân dưới, anh đã rất lâu rồi không có an ủi chính mình như vậy. Có lẽ cách diễn đạt này cũng không thật chính xác, bởi vì khi Lâm Thâm nhắm hai mắt, dùng khứu giác đọc lại lá thư kia, mực nước đậm đặc có hương thơm của hydrocarbon quẩn quanh anh, khiến anh cảm giác được người gửi thư đặt bút máy xuống, tay vuốt ve anh, ngón tay uốn lượn rung động trên dương vật anh.

Đại khái là móng tay không dài, nhưng khi chạm đến đỉnh quy đầu vẫn khiến cho Lâm Thâm kêu ra tiếng, phát ra tiếng thở dốc ấm ách, người nọ hẳn là sẽ thật vừa lòng đối với dáng vẻ này, mặt trong ngón tay cái ở trên đỉnh dương vật đảo quanh, ngẫu nhiên lơ đãng đè lại lỗ nhỏ, đây là khen thưởng ngọt ngào mà nguy hiểm đối với Lâm Thâm.

Trình độ dùng tay này cũng không được coi là quá tốt, ít nhất giờ này khắc này không tính là tốt, nhưng kỹ xảo không được thành thạo lắm hiện tại cũng đều có vẻ mới lạ, dù sao thì lần trước bộ phận sinh dục nam tính được an ủi như vậy là khi nào, không ai biết.

Lâm Thâm cuối cùng cũng không thể bắn ra, dương vật ngay trước khi bắn tinh đã mềm xuống. Anh mặt không gợn sóng mà xoa tay, nhấc lên điện thoại máy bàn đang đổ chuông leng keng ở góc bên phải bàn gỗ.

"Alo? Là Lâm Thâm à?"

Sâu trong yết hầu phát ra một âm tiết.

Lúc này đến phiên người ở đầu dây bên kia chần chờ, nhưng cũng rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng, lúc mở miệng thanh âm đã mang theo vài phần tươi cười.

"Tôi là Hoàng Vệ Bình. Lâm đại tác gia, có một tin tức tốt, một tin tức xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Lầm Thâm nghiêng đầu, nhấn huyệt thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ.

"Biên tập viên Hoàng, anh muốn báo cho tôi chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Ý cười trong giọng nói của Hoàng Vệ Bình càng rõ ràng.

"Vậy tôi nói tin tốt trước, lại có người hẹn cậu làm chuyên mục phỏng vấn, thù lao sau khi nhà xuất bản khấu trừ vẫn như cũ rất khả quan."

Lâm Thâm ép thanh tuyến xuống càng thấp, để cho sự bất mãn của bản thân có thể càng sinh động trực quan mà truyền đến đầu kia điện thoại.

"Đầu tiên, tôi không thấy đây là tin tức tốt, tiếp theo, tôi đã nói qua rất nhiều lần, tôi không thích nhận phỏng vấn."

"Nhưng lần này bọn họ muốn tìm hiểu tác phẩm "Tình yêu nơi cửa miệng."

"Rất kỳ quái đúng không, không phỏng vấn sách mới bán chạy nhất của cậu, lại tìm đến quyển sách xử nữ này."

"Hơn nữa bên kia biết tính tình của cậu, bày tỏ có thể không cần thấy mặt, bản thảo hỏi đáp cụ thể đã được đến nhà xuất bản, chỉ cần cậu tự điền vào là được."

"Không nói lời nào, chính là đồng ý nhé?"

"Vậy được, đợi lát nữa tôi sẽ gửi fax bản thảo phỏng vấn sang cho cậu, cậu ở bên kia chú ý nhận nhé."

Nghe đến đó, cho dù là Lâm Thâm cũng không nhịn được mà lắm miệng một câu.

"Máy fax? Biên tập Hoàng, thói quen của anh ở phương diện này thật đúng là cũ kỹ."

Lâm Thâm không thấy được Hoàng Vệ Bình ở đầu dây bên kia đang nâng lên khóe miệng , ngừng lại ở một độ cong mỹ diệu.

"Lâm đại tác gia còn nói được tôi à? Đừng nói là nhà xuất bản, toàn bộ giới tiểu thuyết huyền nghi, trừ cậu, còn có ai khác kiên trì dùng bút máy viết văn sao?"

"Anh vừa nói, tin tức xấu đâu?"

"Lại có người chết."

"Nguyên nhân cái chết giống với miêu tả trong sách mới của cậu, "Hang hốc"."

Đôi mắt của Lâm Thâm ngưng đọng ra một ý cười.

"Chỗ cổ người bị hại có một vệt đỏ rõ ràng, bước đầu phán đoán hung khí là một loại dây kim loại cực mảnh."

「Dây thép. Dây điều chỉnh của đàn violin là dây thép duy nhất trong số bốn dây, vì đảm bảo âm vực của đàn càng xinh đẹp.」

"Kết quả xét nghiệm còn chưa ra, nhưng hung khí hẳn là lấy từ đàn violin đeo trên vài người chết."

「Kapok V268, nhãn hiệu kinh điển.」

"Dây điều chỉnh của đàn Violin không dài lắm, nếu như hung thủ chỉ dựa vào một cây đàn đã có thể siết chết một người đàn ông thành niên, vậy sức lực cũng không nhỏ."

「Chiều dài dây đàn nhiều nhất chỉ có 328 mm, may thay chu vi vòng cổ của người đàn ông không lớn lắm, nếu không sẽ càng phải cố sức.」

"Móng tay người chết hoàn toàn không có bất kỳ mảnh da nào sót lại, hướng điều tra ở nơi này bị chặt đứt."

「Xử lý móng tay thật sự không thể giống như mấy dòng chữ trong tiểu thuyết là có thể xong việc, để hoàn toàn rửa sạch tất cả thật sự tốn thời gian.」

"Đêm mưa to, đoạn đường lầy lội khiến cho cảnh sát không tìm được bất kỳ dấu chân nào mà hung thủ có thể để lại."

「Gió giật cấp 6 cùng ngày cũng giúp đỡ rất nhiều, cảm ơn hệ thống dự báo khí tượng, có thể tính toán chuẩn như vậy.」

"Cảnh sát lại gửi lời tới nhà xuất bản, mập mờ nói muốn cậu đưa ra chứng cứ không ở hiện trường. Thật ra hà tất như vậy? Lần nào cũng đến, mỗi lần đều không thu hoạch được gì rời đi."

"Nói đến cùng, cậu chỉ là người viết tiểu thuyết huyền nghi, mỗi lần sau khi phát hành đều có người dựa theo tiểu thuyết của cậu giết người, cũng đều là trùng hợp nhỉ?"

"Dù sao cậu sao có thể thật sự đi giết người chứ?"

"Đúng không?"

"Tiểu tác gia thân ái."

......

"Được rồi, đùa chút thôi, Lâm Thâm. Cả công ty chúng tôi ăn cơm đều dựa vào cậu, không làm phiền cậu viết văn nữa, tài liệu phỏng vấn sẽ fax tới cậu."

"Tôi sẽ chỉ trả lời những câu tôi thấy hứng thú."

"Tất cả đều tùy cậu."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro