Part 3

Có lẽ nên chú ý đến sự khác nhau của dấu ngoặc vuông và dấu ngoặc kép ~


---------

Trên chiếc ghim cài áo bạc dát vàng, một bông hoa nở rộ được treo lên, cánh hoa từng tầng liên tiếp uốn lượn vào trong, đường vân trên cánh hoa cũng được tinh tế khắc họa ra, từng đường nét sâu cạn, thả xuống như một chiếc chuông lục lạc đáng yêu.

Dáng hình hoa linh lang rung rung đón gió Tây được cố định nơi ghim cài áo, chiếc ghim cài vào giữa cổ tái nhợt của người thiếu phụ đang yêu đương vụng trộm, xuyên thấu trước sau và hai sườn làn da, tiếp đó giọt máu đầu tiên chảy ra từ bên trái cổ, lại bị kẻ hành hình nhẹ nhàng hôn lấy.

_

「Một ngón tay đưa vào sẽ không đau chứ, hôm qua ta đã cố ý cắt móng tay.」

"Cầu xin ngài có thể đừng giết tôi được không, hai chúng ta không thù không oán đúng không? Ngài cần tiền tôi có thể cho người, tất cả mọi thứ trên người tôi, còn có, còn có tiền trong thẻ ngân hàng cũng có thể đưa cho ngài, đừng giết tôi, bây giờ tôi sẽ nói mật mã cho ngài, làm ơn."

「Kẹp thật chặt, lúc này mới vào được một nửa, tự mình mở rộng bắp đùi ra một chút.」

"Không cần tiền? Vậy ngài muốn cái gì? Chẳng lẽ muốn cưỡng —— không đúng, xin lỗi tiên sinh, tôi sai rồi, tôi, tôi chỉ là muốn biết, tài sắc đều không cần, vậy ngài rốt cuộc vì sao lại muốn giết tôi, chúng ta không quen biết nhau, làm ơn, cầu xin ngài."

「Ngươi run rẩy kêu tên của ta thật dễ nghe, ngoan.」

"Trộm? Trộm cái gì? Tôi không có trộm cái gì cả."

「Là nơi này nhỉ? Ta đâm vào đúng chỗ rồi đúng không? Đúng, kêu ra đi, ta thích nghe.」

"Ngôn ngữ của hoa linh lan? Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này? Tôi nói ra, tôi nói ra thì ngài sẽ buông tha cho tôi sao?"

「Muốn bắn? Không được tự ý chạm vào phía trước, đưa bàn tay qua đây, ta nói có thể mới được phép.」

"Ưm, khụ —— khụ khụ —— biến thái —— ngươi, khụ —— rốt cuộc là —— vì sao?"

Lâm Thâm cảm giác được dòng máu đậm đặc đang tiến vào khí quản của người phụ nữ trước mặt, chất lỏng xâm nhập vào khiến cô không thể hô hấp, không lâu sau sẽ bởi vì hít thở không thông mà chết ngạt, anh vuốt ve chiếc ghim cài áo trong tay, máu của người phụ nữ bắn vào khe lõm của cánh hoa, loạt nhìn giống như hoa linh lan đang đung đưa chầm chậm theo từng đợt sóng máu.

"Hoa linh lan xuất hiện trong Thần thoại Hy Lạp, được Thần Mặt trời Apollo yêu thích, gió Tây ghen ghét đã ném chiếc đĩa lên đầu hoa linh lan. Lúc này khi máu tươi bắn tung tóe trên mặt đấtm hoa linh lan lập tức nở rộ."

Lâm Thâm rũ mắt nhìn chiếc ghim cài áo bằng bạc trong tay.

"Cho nên, ngôn ngữ loài hoa này là sự ghen tuông."

Anh nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương, dùng đầu ngón tay vuốt phảng đầu mày nhíu chặt của chính mình.

「Thói xấu thật sự khó sửa đổi, những lời vừa buột miệng thốt ra vẫn là cái cớ vụng về cho thói quen viết lách. 」

Anh lấy ghim cài áo ra, kim châm xuyên qua sườn da trái phải, lạnh lẽo dán lên giữa cổ người phụ nữ kia, hoa linh lan nở rộ, phong tư yểu điệu.

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ sờ lên phần máu chảy trên gáy người phụ nữ, nhìn đến chất lỏng sền sệt đỏ thắm trên tay, trên mặt Lâm Thâm lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào.

"Rõ ràng lần này chỉ có một nguyên nhân."

Lần hành hình mang tính biểu diễn cực mạnh này, như chỉ mành treo chuông, đều chỉ vì một người.

"Có thể tìm được anh sao?"

"Ái nhân của tôi."


「Chúng ta gặp mặt đi. 」


_


"Alo? Biên tập Hoàng sao? Bản thảo mới sửa chữa tôi đã gửi qua, nhận được chưa?"

"Ừ đúng vậy, tổng thể thay đổi không nhiều, chỉ là đột nhiên muốn thêm một chi tiết, làm phiền rồi."

Hoàn Vệ BÌnh nhìn bản thảo trên tay mà Lâm Thâm mới sửa đổi, xác thật không có biến động quá lớn nào, nói đúng ra chỉ sửa một chỗ.

「Dọc theo đường máu tươi chảy đến cổ bên trái, lại bị kẻ hành hình nhẹ nhàng hôn đi.」

"Hôn."

Môi Hoàng Vệ Bình lặng lẽ thầm phát âm ra chữ này, mắt phải nhẹ nhàng giật một chút. Nhưng không ảnh hướng đến anh vô cùng sang sảng trả lời Lâm Thâm ở đầu bên kia điện thoại.

"Cậu là tác giả mà, đương nhiên cậu muốn làm thế nào, dưới ngòi bút của cậu thì cứ làm thế nấy."

Lòng bàn tay anh lặp đi lặp lại vân vê những bông hoa thật cắm trong lọ thủy tinh, rễ cây của bó hoa mới cắt vẫn còn ướt át, mà cánh hoa ở giữa ngón tay Hoàng Vệ Bình đã bị nghiền ra một chất lỏng đậm màu, không còn tươi mới nữa, chỉ còn lại những cánh hoa tàn đầy vết sẹo, dính nhớp, cứng ngắc nằm trong lòng bàn tay.

"Tôi đi thông báo cho tổ hiệu đính, thầy Lâm vừa mới sữa chữa bản thảo, không thể chỉ để một mình tôi đọc được."

"Không gấp."

Lâm Thâm chưa nói ra nửa câu sau là,

"Coi như chỉ có một mình anh đọc được cũng không sao cả."

_

「Là báo xã đúng không? Tôi nhìn thấy một việc, tôi cảm thấy cần phải nói ra, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi quá sợ hãi, cho nên chỉ có thể lựa chọn dùng phương thức gửi thư nặc danh này.

Tờ báo của các anh vừa đưa tin vụ án giết người phụ nữ kia, xem tin tức tôi mới biết rằng tôi vừa mới trùng hợp đi ngang qua hiện trường vụ án, cho nên... tôi hình như đã thấy được hung thủ. Nhưng tôi thật sự không dám khẳng định, cho nên không gửi cho cục cảnh sát.

Lúc ấy trời quá tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn được đó hẳn là một người phụ nữ rất cao, mái tóc dài gợn sóng, hình như là tóc màu đen, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, kiểu váy kia thật đặc biệt, cho nên tôi mới không nhịn được nhìn hai lần.

Váy thuần trắng, điểm xuyến chỉ vàng và đỏ sậm, có lẽ có tùng váy phía dưới, lúc không có gió vẫn bồng bềnh, giống một đóa hoa nở, hoặc là nói càng giống một chiếc chuông rung rinh.

Xin lỗi, hình nhưu tôi lại viết một vài lời vô dụng. Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể cung cấp một ít tin tức hữu dụng. Cảm ơn. 」

_

Hoa tươi qua mấy ngày không thay nước cũng nhanh chóng héo xuống, mép cánh hoa bắt đầu rũ rượi, những nơi bị mất nước bày ra một màu nâu ảm đảm từ đế hoa lên tới đỉnh.

Hoàng Vệ Bình thổi thổi móng tay, sau khi xác định lớp sơn bóng vừa bôi lên sẽ không bị dính lên hoa mới dùng giấy báo cũ gói hoa lại, nhấc lên khỏi lọ nước. Rễ cây màu xanh lục bị vi khuẩn phân hủy đã hơi có mùi kỳ lạ, vì vậy tất cả bao gồm tơ báo kia cùng nhau bị ném vào thùng rác.

Hoàn thành trình tự cuối cùng, Hoàng Vệ Bình đứng dậy, đi đến phòng tiếp khách chờ cái hẹn với Lâm Thâm.

Lần này Lâm Thâm đến đây không phải để giao bản thảo, dư luận truyền thông đang bay tứ tung nói hung án gần đây là do độc giả nữ cuồng tín của anh gây ra. Câu chuyện thê mỹ về yêu mà không có được dẫn đến tẩu hỏa nhập ma ngày càng lên men, anh bất đắc dĩ mới phải đến nhà xuất bản, thực hiện một số lưu trình tiêu chuẩn, đại ý là bày tỏ phân biệt biệt rõ giữa văn chương và hiện thực, không tin lời đồn, không lan truyền lời đồn, vân vân.

Lưu trình nhanh chóng kết thúc, Hoàng Vệ Bình mới làm như vô tình mà hàn huyên hai câu với Lâm Thâm, nói một ít chuyện ngoài bản thảo.

"Nếu như là phụ nữ, vậy có ghim cài áo xinh đẹp như vậy cũng không có gì kỳ lạ."

"Trên ghim cài áo là hoa linh lan, ngôn ngữ loài hoa cũng thật phù hợp, ghen ghét đố kỵ người phụ nữ khác, vừa vặn cài lên cổ bên trái của người chết."

Lâm Thâm không nâng mắt lên, trong miệng lặp lại nửa câu sau của Hoàng Vệ Bình. "Cổ bên trái."

Hoàng Vệ Bình di di bàn tay về phía trước, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay hai lần, móng tay hơi dài, thanh âm gõ xuống thật thanh thúy.

"Thầy Lâm, vẫn luôn nhìn tay tôi làm gì? Sơn bóng mới tô, cậu cảm thấy đẹp sao?"

"Rất hợp với anh."

"Lại nói tiếp," Lâm Thâm rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hoàng Vệ Bình, ý cười rực rỡ, "Thật không khóe, gấp gáp tới đây nên quên mang theo bản thảo cần giao lần này, hẳn là đặt ở hộp thư cửa hông, phiền anh cùng tôi về nhà một chuyến nhé?"

Hoàng Vệ Bình cũng đáp lại bằng nụ cười tươi như vậy, lấy túi xách trên bàn đứng dậy.

"Rất vui lòng."

_

Hộp thư thật sự cần được tu sửa, lúc Hoàng Vệ Bình dùng ngón tay kéo ra, gỉ sắt đỏ sậm lại tách tách rơi xuống, trục xoay khô khốc vặn vẹo rung động. Thanh âm này khiến anh rất vui vẻ. Khóe miệng Hoàng Vệ Bình nâng lên, rút tờ giấy đơn độc trong hộp thư ra.

Đúng vậy, một tờ giấy, mà không phải như Lâm Thâm nói là một chồng giấy bản thảo.

Hoặc nói chính xác, là một phong thư chỉ viết tên người nhận,

「To: Nhập」

_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro