11. Thỏ con hôn mê rồi
Thẩm Văn Lang liên tục gặp ác mộng suốt hơn nửa tháng. Kết cục đều giống nhau, đều kết thúc bằng việc anh đau lòng mất đi người mình yêu. Đôi khi là vũng máu đầy khắp ga giường không ngừng nhỏ giọt xuống đất, chói đến mức mắt anh đau đớn; đôi khi là máy điện tim ở đầu giường kêu inh ỏi, mặc cho anh hét vỡ cổ họng cả bệnh viện cũng không ai nghe thấy. Anh ghét nhất cảm giác bản thân bị dắt mũi nên cố gắng ngủ càng ít càng tốt, thời gian ngủ ít đi thì đương nhiên mơ cũng ít.
Hơn nữa, anh cũng hoàn toàn không có tâm trạng ngủ. Cao Đồ đã hôn mê tròn một tuần, các ngưỡng chỉ số trên máy theo dõi điện tim cậu anh đều thuộc làu làu, đôi khi trong mơ mấy con số đó giảm mạnh đến mức ngay cả cấp cứu cũng vô ích; lúc Thẩm Văn Lang tỉnh dậy thì mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Đã tròn bốn mươi tiếng đồng hồ.
Bắt đầu từ lúc nửa đêm lên cơn, đứa bé đã hành hạ Cao Đồ tròn bốn mươi tiếng. Dù Thẩm Văn Lang trước thời gian sinh đã liên hệ bác sĩ sản khoa tốt nhất của bệnh viện Hòa Từ để tiến hành phẫu thuật cho cậu, nhưng sau khi hỏi kỹ tình trạng của Cao Đồ, bác sĩ đã nói riêng với Thẩm Văn Lang với vẻ mặt nghiêm trọng rằng do Cao Đồ trước đây lạm dụng thuốc ức chế và thuốc giảm đau quá liều trong thời gian dài nên có thể không nhạy cảm với thuốc mê, nói đơn giản là thuốc mê không có tác dụng trên người cậu trong tình huống như vậy không thể tiến hành phẫu thuật, rủi ro rất lớn.
Ngày hôm đó, Thẩm Văn Lang càng cảm thấy mình là một tên hoàn toàn khốn nạn.
Dù lúc họ nói chuyện đã tránh mặt Cao Đồ nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Văn Lang, Cao Đồ cũng đoán ra đại khái nội dung cuộc trò chuyện và cũng đoán được kết quả không mấy suôn sẻ. Trên xe, cậu vừa an ủi vừa như cố ý trêu đùa cho Thẩm Văn Lang vui, nắm tay anh và nói có thể tự tay đem em bé đến với thế giới này cũng là một việc rất có ý nghĩa.
Nhưng cái giá này quá lớn, lớn đến mức Thẩm Văn Lang gần như không thể chịu đựng nổi. Anh tận mắt chứng kiến Cao Đồ vì cơn đau dữ dội mà nắm chặt thành giường đến phát ra tiếng cót két, tận mắt chứng kiến cơn đau khiến cậu thở gấp dữ dội cuối cùng phải thở oxy để đảm bảo lượng oxy cho em bé; tận mắt chứng kiến người lúc đầu im lặng không một lời giờ lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn từ cổ họng, rồi vì một lần lại một lần dùng sức mà phải nuốt tiếng rên trở lại vào trong cơ thể. Thẩm Văn Lang nắm lấy bàn tay bị mài mòn móng tay vì thành giường của cậu, giải phóng pheromone giải cứu đôi môi bị cắn đến chảy máu của cậu thay thế bằng cổ tay của mình.
Bất cứ lúc nào Cao Đồ cũng không nỡ làm tổn thương anh, ngay cả trong thời khắc đau đớn đến mức không muốn sống như thế này. Cậu gắng sức quay đầu đi, trong cơn đau như muốn xé nát cơ thể mình run rẩy nắm lấy cổ tay Thẩm Văn Lang bên miệng, giữ chặt trong tay mình.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Văn Lang dường như muốn bỏ chạy vì mình là kẻ chủ mưu, mình là nguồn cơn của nỗi đau này, mình là hòn đá cản đường lớn nhất trong cuộc đời vốn bằng phẳng của Cao Đồ. Anh hối hận rồi, nếu Cao Đồ ngay từ đầu được một Alpha khác yêu thương chân thành, người đó sẽ đối xử bình đẳng với Omega, người đó sẽ biểu đạt tình yêu đúng cách, người đó sẽ không để thỏ con phải một mình chịu đựng đau khổ. Chỉ cần người đó không phải là mình, Thẩm Văn Lang nghĩ có lẽ nỗi khổ hiện tại của Cao Đồ sẽ không khiến anh bất lực đến vậy.
Tất cả đều là vì mình.
Có một khoảnh khắc, Cao Đồ cảm thấy vạn vật tĩnh lặng. Cậu không cảm nhận được cơn đau trời giáng, cũng không có việc một lần lại một lần dùng sức một cách máy móc. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ đến rất nhiều người. Nhớ đến Cao Tình, cô bé gần như do chính mình nuôi dưỡng, dù thể chất yếu ớt nhưng luôn vui vẻ gọi mình là anh trai giờ đã có thể chạy nhảy rồi, dạo trước mình còn nhắc nhở cô bé đừng lúc nào cũng nói lạnh nhạt với Thẩm Văn Lang có gì thì nói cho rõ ràng; nhớ đến mẹ, chỉ có bà mới gọi mình là thỏ con, không biết giờ bà sống có tốt không. Cao Đồ hy vọng bà luôn sống tốt hơn mình một chút.
Còn có Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du, dù giờ họ đã coi như là bạn bè nhưng Cao Đồ vẫn quen gọi như vậy. Nghe Văn Lang nói con của họ tên là Đậu Phộng Nhỏ, nghe tên đã rất đáng yêu, để sinh đứa bé ấy Thịnh Thiếu Du từng rơi vào nguy hiểm, mình vẫn chưa đi thăm cũng không biết còn có cơ hội không.
Cậu không nhớ đến Thẩm Văn Lang. Nếu những người khác là những viên sỏi dưới đáy hồ, thì Thẩm Văn Lang chính là mặt hồ trong vắt, không cần vớt lên, chỉ cần đứng bên hồ là nhìn thấy, còn có thể nhìn thấy bóng mình từ mặt hồ. Những năm này, Cao Đồ luôn dừng chân từ xa bên hồ, mặt hồ lúc nào cũng trong veo thấy đáy, chỉ là cậu không dám tiến lên nhìn ngắm mình qua mặt hồ.
"Cao Đồ, anh... anh ở đây." Vừa mở miệng Thẩm Văn Lang mới phát hiện giọng mình khàn đến mức gọi tên người yêu cũng khó khăn, giọt nước mắt treo lơ lửng bên mi mắt lâu rồi rơi xuống theo tiếng nói.
Mặt hồ gợn sóng, là vì mình sao? Cao Đồ gắng sức mở mắt, xuyên qua đôi mắt mờ đi vì mồ hôi nhìn người đang lo lắng đến đỏ mắt bên cạnh, người mà mình đã dành trọn mười năm tình cảm, đang nắm chặt tay mình, giọng run rẩy gọi tên mình, vì mình đang chịu đau đớn mà rơi lệ, nói với mình anh luôn ở bên cạnh.
Anh nghe thấy những nhân viên y tế đang bận rộn xung quanh giục giã rằng cần nhanh chóng sinh đứa bé trong bụng ra, đã kéo dài quá lâu rồi. Nhưng cậu luôn bất lực với những dặn dò của bác sĩ, trước đây buộc phải đồng thời uống thuốc ức chế và thuốc giảm đau là như vậy, hôm nay vẫn vậy. Có lẽ những năm này chẳng có tiến bộ gì.
Nếu kết cục hôm nay không thể viên mãn, cậu hy vọng khoảng trống duy nhất đó là chính mình.
Nhưng Thẩm Văn Lang, dù chúng ta có nhiều trắc trở đến đâu em vẫn không nỡ xa anh!
Cửa sổ phía sau lưng Thẩm Văn Lang dần phủ đầy ánh trăng, rồi theo tiếng chim hót buổi sáng mà giấu mặt trăng đi không dấu vết. Anh không nhớ Cao Đồ đã vì kiệt sức và đau đớn dữ dội ngất đi bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, mỗi giây đều cảm thấy như đã cạn khô nước mắt của hơn hai mươi năm trước, giây tiếp theo lại từ hốc mắt đã nhức mỏi lại tuôn ra thêm nhiều nước mắt hơn, chảy vào kẽ ga giường, chảy vào đường vân lòng bàn tay, chảy vào cái lỗ trống không lấp đầy được trong tim, rồi trào ngược lên, nghẹn đến mức anh thở không nổi.
Cao Đồ, anh có thể không cần bất cứ thứ gì, anh chỉ cần em bình an.
Bác sĩ giọng điệu trầm trọng, nói đứa bé bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ngạt thở, vỗ vỗ bắp chân Cao Đồ khích lệ anh cố gắng thêm chút nữa, sắp được gặp em bé rồi.
Bàn tay nắm chặt trong lòng bàn tay Thẩm Văn Lang, gần như từng ngón tay đều run rẩy, dùng hết sức lực toàn thân, khó nhọc ngẩng người lên, tóc trán rối bời vì run rẩy dữ dội rơi xuống vài giọt mồ hôi lấp lánh, ngửa cổ lên phát ra một tiếng rên đau khó mà nghe thấy, như một con thiên nga sắp chết.
Thẩm Văn Lang đỡ lấy thân thể ngã ngược lại giường của Cao Đồ, cúi đầu hôn lên khóe mắt thỏ con, nói với cậu em bé đã ra rồi, tất cả đã kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi.
"Tên là... Lạc Lạc..." Cao Đồ thở hổn hển một cách yếu ớt móc ngón tay người yêu, trong tiếng khóc không mấy to của sinh mệnh mới, giọng như sợi tơ nói với anh.
"Nó phải... vui vẻ... bình an... anh cũng thế..."
"Ừ, ừ, anh biết rồi... anh biết rồi... không đau nữa, bảo bối, sẽ không đau nữa đâu..." Thẩm Văn Lang nắm chặt tay Cao Đồ trong tay mình hôn, giải phóng phermone an ủi dịu dàng để cậu dễ chịu hơn, nhưng lại hoảng hốt phát hiện tay Cao Đồ bắt đầu trở nên vô lực, nâng trên tay như một chiếc lông vũ, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi bay về phương xa.
"Cao Đồ? Cao Đồ!" Thẩm Văn Lang nghiêng người lo lắng gọi tên cậu, càng không dám buông tay sợ mình vừa buông tay ra bàn tay đó sẽ tuột xuống bên hông, rồi sẽ không bao giờ giơ lên nữa.
Máy giám sát kêu lên chói tai, đôi mắt người yêu trong tiếng gọi gần như sụp đổ của anh khép lại từ từ, mùi máu tanh chưa từng dứt càng mãnh liệt xông vào khoang mũi. Thẩm Văn Lang không biết mình đã bị đưa ra khỏi phòng cấp cứu như thế nào, anh vẫn nhìn thấy bàn tay đó rủ xuống, bị y tá vội vàng kẹp máy đo oxy vào ngón trỏ.
"Văn Lang! Bên trong thế nào rồi?" Hoa Vịnh đứng đợi ở cửa nhìn thấy hai y tá kéo Thẩm Văn Lang ra khỏi phòng cấp cứu rồi vội vã quay lại tham gia cấp cứu, tóc anh đã bù xù một cách thảm hại, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xám, vội tiến lên đỡ anh ngồi xuống. Thẩm Văn Lang lại mềm nhũn đầu gối, quỵ xuống chỗ không xa cái ghế.
Luôn chỉ kém một chút, giống như mình chỉ kém một chút là có thể bế con cho Cao Đồ xem.
Luôn chỉ kém một chút.
"Là tôi đã hại em ấy." Thẩm Văn Lang quỳ dưới đất cúi đầu, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của Cao Đồ. Anh ngoảnh đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, bên trong là người yêu sống chết chưa biết của anh, cánh cửa đó không biết khi nào sẽ mở ra, cũng không biết người bước ra sẽ nói với anh người anh yêu đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hay câu mà anh ghét nhất "rất tiếc, chúng tôi đã hết sức rồi".
"Văn Lang, thư ký Cao sẽ không sao đâu, anh ngồi xuống đã." Hoa Vịnh lúc nãy ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi hoa diên vĩ nồng nặc, đó là để an ủi người yêu mà liên tục giải phóng một lượng lớn ngay cả cơ thể Alpha cấp S cũng không thể chịu đựng nổi, lúc Thẩm Văn Lang loạng choạng bước ra cậu đã nhận ra thể lực của anh có lẽ đã cạn kiệt từ lâu, chỉ là cố gắng trụ vững bằng một hơi thở.
"Uống chút nước đi, chúng ta cùng chờ thư ký Cao bình an ra." Hoa Vịnh đưa cho Thẩm Văn Lang một chai nước, vặn nắp giúp anh, một tay vỗ nhẹ lên vai. Vai dưới bỗng chùng xuống, chai nước bị cơ thể của Thẩm Văn Lang ngã xuống đất làm rơi, ùng ục làm ướt áo của người đã bất tỉnh.
"Văn Lang!"
Lúc Thẩm Văn Lang tỉnh dậy, trời bên ngoài cửa sổ lại tối rồi. Đây là đêm thứ ba anh và Cao Đồ trải qua trong bệnh viện.
"Anh tỉnh rồi? Bác sĩ nói anh là do giải phóng phermone quá lượng trong thời gian dài, lại kích động quá độ tấn công vào tim nên mới ngất đi, bảo anh nghỉ ngơi tốt ở đây." Hoa Vịnh túc trực bên giường, thấy Thẩm Văn Lang mở mắt, cúi người hỏi thăm bằng giọng dịu dàng.
"Cao Đồ..." Người anh mỏi nhừ, vài giây đầu vừa mở mắt đầu óc trống rỗng, ngay lập tức bị cảnh tượng trước khi mình ngã xuống đất ập đến, anh lập tức chống người ngồi dậy, sốt sắng nắm lấy vai Hoa Vịnh để tìm chứng cứ:
"Cao Đồ đâu rồi!"
"Anh đừng gấp, thư ký Cao vừa kết thúc cấp cứu không lâu, đã đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, có bác sĩ túc trực bên đó, yên tâm đi."
Thẩm Văn Lang lập tức rút kim trên tay, vén chăn định đi thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt thì bị Hoa Vịnh đứng dậy ấn lại giường:
"Bây giờ anh qua đó cũng không gặp được cậu ấy đâu, cậu ấy vẫn chưa tỉnh. Và..."
"Và cái gì? Đừng lừa tôi !" Vết kim trên mu bàn tay Thẩm Văn Lang vì động tác thô bạo lúc nãy bắt đầu rỉ máu, nhưng anh không chớp mắt nhìn khuôn mặt do dự của Hoa Vịnh, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
"Và thư ký Cao... mất máu quá nhiều, dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng... nhưng bác sĩ cũng không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại."
Thẩm Văn Lang nhìn thấy Cao Đồ qua lớp kính dày. Cậu nhắm nghiền mắt, môi khô nứt nẻ và tái nhợt, chỉ có làn hơi ngắt quãng trên mặt nạ oxy và những đường gợn sóng trên máy móc bên cạnh mới chứng minh được Thẩm Văn Lang vẫn chưa mất đi người mình yêu. Những máy móc bên cạnh giương lên những xúc tu phức tạp thông đến cơ thể mỏng manh dưới tấm chăn mỏng, không biết xúc tu nào dùng lực mạnh hơn hay sai vị trí, đều có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của người anh yêu.
Thẩm Văn Lang đã từng mong đợi rất nhiều. Mong đợi người bạn đời giơ tay sờ mũi mình, mong đợi lúc mình cầm đồ chơi phiên bản giới hạn về nhà, đứa bé sẽ nhảy ra từ lòng Cao Đồ, reo hò đón lấy, mong đợi cả gia đình ba người ăn bữa tối bình thường nhất, đơn giản nhất ở nhà mong đợi mình và đứa bé cùng nghe Cao Đồ giọng nói dịu dàng kể một câu chuyện trước khi ngủ, rồi cùng nhau giở chứng nói một câu chuyện ngắn quá, muốn nghe thêm một câu chuyện dài hơn.
Bây giờ còn mong đợi nữa không? Không mong đợi được nữa.
Trái tim anh như bị ném xuống dưới nghìn tầng băng tuyết, bị vùi lấp không còn một chút hơi ấm nào.
"Văn Lang, đi xem con đi, nó rất đáng yêu."
"Đứa bé vì lúc sinh ở trong bụng hơi lâu, có chút thiếu oxy, lại vì lúc đó cả hai người đều bất tỉnh, giờ đang ở khoa nhi sơ sinh do y tá chăm sóc."
Dù Thẩm Văn Lang đã cho Cao Đồ uống rất nhiều đồ bổ, hầm rất nhiều canh thang bồi bổ nhưng sự thiếu hụt dưỡng chất cơ thể trong giai đoạn đầu thai kỳ rất khó bù đắp, đứa bé nhỏ hơn gần một vòng so với những đứa trẻ sinh đủ tháng khác, lúc này đang ngủ ngon lành trong lồng ấp.
Khoa nhi sơ sinh để phòng ngừa mang theo vi khuẩn đường hô hấp không cho phép thăm nom, Thẩm Văn Lang vẫn chỉ có thể đứng bên ngoài cửa kính, nhìn đứa con mà người mình yêu liều mạng mang đến thế giới này, cậu đặt tên nó là Lạc Lạc.
"Lạc Lạc..." Thẩm Văn Lang giơ ngón tay chấm lên kính, như thực sự chạm vào má đứa bé, giống như lúc nó còn trong bụng Cao Đồ, mình cũng dùng đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng như vậy, đứa bé liền giơ tay ra đáp trả bên dưới da.
Anh trượt dọc theo tấm kính cứng rắn lạnh lẽo xuống đất, dường như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cặp vợ chồng vừa làm cha mẹ ở trên lầu đang bế đứa con sơ sinh, đang sôi nổi thảo luận đặt tên gì cho con hay quan sát xem mắt con giống bố hay miệng con giống mẹ.
Cao Đồ, anh thật sự hy vọng đó là chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro