6. Anh đang gọi tên cậu
Cơn đau đầu do say rượu khiến Thẩm Văn Lang suýt nữa thì trễ cuộc họp buổi sáng. Nhưng đây vẫn chưa phải là điều phiền phức nhất. Lúc tỉnh dậy, trên đầu giường đã đặt sẵn một ly nước chanh mật ong, ly vẫn còn ấm, có lẽ được đặt vào lúc anh còn đang ngủ say. Thẩm Văn Lang mở cửa, cửa phòng ngủ của Cao Đồ đã đóng chặt, anh biết Cao Đồ nhất định chưa ngủ, nhưng anh đã đánh mất hết dũng khí để gõ cửa, ngay cả việc nói vài lời qua cánh cửa anh cũng không làm được. Anh chỉ quay vào phòng uống hết ly nước mật ong, lấy áo khoác và lặng lẽ rời đi.
Ra khỏi cửa, Thẩm Văn Lang mới cảm thấy cơ thể có chút không ổn. Mùi xô thơm còn sót lại trong khoang mũi thoáng qua, trong không khí là hương sương sớm, cỏ xanh, cùng mùi bánh bao và sữa đậu từ quán ăn sáng ven đường, nhưng Thẩm Văn Lang đều không chút hứng thú, trong lòng anh đột nhiên có một sự thôi thúc chạy thật nhanh về nhà bên cạnh Cao Đồ, dù em ấy không muốn nói chuyện với mình vì sự nhếch nhác đêm qua, chỉ cần để mình tiếp tục ở trong không gian tràn ngập mùi hương của em ấy thôi là được.
Đúng là kỳ động dục chết tiệt.
Thẩm Văn Lang vốn chẳng quan tâm đến kỳ động dục, dù nó khiến anh trở nên bồn chồn khó chịu và cảm thấy không thoải mái trong người, đồng thời cảm thấy vô cùng ghét mùi phermone của tất cả mọi người xung quanh, nhưng theo lời Hoa Vịnh, chẳng phải anh luôn như vậy sao? Tuy nhiên, do độc thân lâu năm, anh không cần phải nghĩ đến vấn đề phermone an ủi, chỉ cần vài ống thuốc ức chế và vài miếng dán ức chế là có thể giúp anh trải qua kỳ động dục dù không dễ dàng nhưng cũng khá suôn sẻ, những năm qua đều như vậy.
Nhân viên chờ sẵn trong phòng họp từ sớm đều nhận ra Thẩm tổng suýt đi trễ, đặc biệt hôm nay tâm trạng không tốt, nên khi báo cáo công việc không ai dám nói thêm một từ thừa, sợ mình nói mấy lời "vô ích" khiến vị Thẩm tổng mặt mày âm u không vui, khả năng kế hoạch bị trả về làm lại cũng rất cao.
"Theo những điều trên, dữ liệu nửa đầu năm của bộ phận kế hoạch nhìn chung có xu hướng tốt. Báo cáo công việc bộ phận kế hoạch... hết." Đồng nghiệp phụ trách báo cáo của bộ phận kế hoạch cẩn thận gập tài liệu lại, ngẩng lên nhìn Thẩm Văn Lang không có phản ứng gì.
"Nói xong rồi?" Thẩm Văn Lang ngồi thẳng người lên.
"Vâng thưa Thẩm tổng, báo cáo công việc bộ phận kế hoạch đã xong."
"Ừ, sau cuộc họp đồng bộ dữ liệu cho đồng nghiệp bộ phận thư ký, hôm nay họp đến đây, giải tán."
Có lẽ do chất xúc tác từ rượu đêm qua, Thẩm Văn Lang luôn cảm thấy miếng dán ức chế hôm nay không hiệu quả lắm, hoa diên vĩ không cam tâm bị phong ấn trong miếng dán ức chế nhỏ bé kia, như đang cố gắng xông phá vòng vây để ôm lấy cây xô thơm thuộc về mình.
Anh thậm chí có suy nghĩ muốn gọi cho Thịnh Thiếu Du hỏi xem anh ta giải quyết vấn đề kiểu này như thế nào, nhưng ngay giây sau Thẩm Văn Lang cầm điện thoại lên rồi buông xuống, anh tự chế nhạo mình vì cái kỳ động dục chết tiệt này làm đầu óc trở nên chậm chạp Thịnh Thiếu Du khác mình, dù mỗi ngày của anh ta đều là kỳ động dục Hoa Vịnh cũng sẽ giúp anh ta giải quyết.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Cao Đồ gửi tin nhắn Wechat: 【Thẩm tổng, kẹp cà vạt của ngài để quên ở nhà tôi rồi.】
Anh vốn định trả lời để lúc khác quay lại lấy thì tin nhắn tiếp theo ngay lập tức hiện lên: 【Tôi gói bánh há cảo, nếu ngài không chê, có thể mang một ít về nhà ăn.】
Cao Đồ ngồi bên bàn, màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn trò chuyện dừng ở câu cuối cùng của cậu, Thẩm Văn Lang không trả lời. Những chiếc há cảo tròn trịa xếp ngay ngắn trên đĩa, trên tay áo dính một ít bột mì trắng, Cao Đồ đưa tay lên tùy tiện lau đi.
Chỉ là một bát há cảo, ở đâu chẳng mua được.
Cao Đồ lau đi vết nước vừa bắn lên tròng kính, định cất nốt số há cảo vào ngăn đông, thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Tôi đến lấy kẹp cà vạt và há cảo."
Vừa mở cửa, Cao Đồ đã nhận thấy sắc mặt Thẩm Văn Lang không được tốt cho lắm, trên trán dường như còn có mồ hôi lạnh, cậu bước lên một bước định nhìn rõ hơn, Thẩm Văn Lang lại ngay lập tức lùi về sau một bước.
"Ngài không khỏe sao?"
Thẩm Văn Lang nhịn đau lắc đầu, nhận lấy túi giấy từ tay Cao Đồ định quay người rời đi, nhưng sau gáy đột nhiên xuất hiện một cơn nóng rát tăng vọt, nóng đến mức khiến anh loạng choạng, chiếc cặp và túi giấy trong tay đều rơi xuống đất.
"Thẩm tổng!" Cao Đồ vội vàng đỡ lấy anh, nhíu mày lo lắng, trong mắt lộ ra vẻ bất an.
"Ngài sao vậy?"
Thẩm Văn Lang cắn răng chịu đựng, cảm thấy khó khăn với những gì sắp thốt ra, nhưng cơn nóng rát trong người khiến anh bắt đầu dần mất kiểm soát.
"Có thể đưa cho tôi... một cái áo của em không?"
Anh nhìn thấy đôi mắt sau kính của Cao Đồ khẽ mở to, như không tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Ngay cả bản thân Thẩm Văn Lang cũng không tin những lời như vậy lại thốt ra từ miệng mình. Anh né ánh mắt đi, mỗi lần nhìn Cao Đồ, anh lại nghĩ đến tình cảnh đêm đó, mình không thể chỉ vì để vượt qua kỳ động dục suôn sẻ mà lại làm ra chuyện tổn thương em ấy, nếu Cao Đồ cảm thấy bị xúc phạm, thì cứ về nhà tiêm thêm hai mũi thuốc ức chế vậy.
"Thôi, không cần nữa, em... nghỉ ngơi đi." Thẩm Văn Lang nhếch mép cúi xuống nhặt đồ trên đất định đi, bị Cao Đồ nắm lấy cánh tay, cậu do dự một lúc, cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay bên ngoài chiếc áo thun trắng đưa cho Thẩm Văn Lang, cánh tay đưa ra trước mắt anh lại khiến anh lùi một bước, nhưng Cao Đồ vẫn nhìn thấy mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán Thẩm Văn Lang, nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh.
Thẩm Văn Lang dường như nửa bước cũng không đi nổi. Anh không biết tại sao kỳ động dục lần này lại dữ dội đến vậy, trong người như có bão quét qua, cuốn sạch hết tất cả lý trí của anh, trước mắt là đôi mắt lấp lánh đầy lo lắng của Cao Đồ, cánh tay màu mật ong lộ ra, chiếc bụng nhô lên lấp ló dưới lớp áo thun mỏng manh, bên trong đang nuôi dưỡng đứa con của anh và cậu.
Mùi hoa diên vĩ càng lộ ra hung hãn hơn, thậm chí mang theo chút tính tấn công nóng lòng.
Không thể chờ thêm nữa.
Thẩm Văn Lang đưa tay gạt Cao Đồ ra, loạng choạng xông vào phòng ngủ của cậu đóng cửa lại, mở tủ quần áo lục lọi hết quần áo bên trong ném xuống đất, giây sau chân anh đã mềm nhũn ngã xuống tấm đệm do hàng chục bộ quần áo chất đống mà thành. Quần áo mềm mại mang theo hương xô thơm phảng phất, hòa lẫn mùi nước giặt thơm mát, như một tổ ấm ôm lấy anh, như một làn gió mát lướt qua sau gáy, cơn nóng bớt đi nhiều, ý thức cũng được gọi về, anh nghe thấy Cao Đồ ở bên ngoài phòng ấn tay nắm cửa định vào xem tình hình anh.
"Em đừng vào!" Căn phòng ngủ lúc này toàn là mùi phermone của chính mình, Cao Đồ hiện tại tình trạng cơ thể đặc biệt, không chịu nổi mùi Alpha đậm đặc như vậy, Thẩm Văn Lang gượng ép giọng nói cảnh cáo.
Tay nắm cửa vừa ấn xuống đã dừng lại, Cao Đồ ở ngoài cửa hiểu rõ tình trạng hiện tại của Thẩm Văn Lang, những năm nay mỗi kỳ động dục của Thẩm Văn Lang cậu đều biết, chỉ là mức độ nghiêm trọng lần này vượt quá nhận thức và dự liệu của mình, cậu không biết tại sao kỳ động dục lần này của anh lại khó khăn đến vậy. Là, vì mình sao?
Từ những ngày Thẩm Văn Lang xuất hiện, trong nhà luôn vương vấn mùi hoa diên vĩ và xô thơm, giống như mỗi gia đình bình thường nhưng trọn vẹn đều nên có đồng thời dấu vết và mùi hương của Alpha và Omega, mà vào lúc như thế này, dường như Omega cũng nên giúp Alpha vượt qua kỳ động dục khó khăn.
Nhưng tất cả đều đã lệch khỏi những điều "vốn nên như thế".
Cao Đồ đi lại ngoài cửa, cố gắng nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng chỉ nghe thấy hai tiếng thì thầm vô thức ngắn ngủi của Thẩm Văn Lang.
Anh đang gọi tên cậu.
"Cao Đồ"
Mãi đến khi đèn đường bên ngoài khu nhà sáng lên, mùi hoa diên vĩ trong phòng mới rõ nhạt bớt đi, Cao Đồ lén mở cửa, nhìn thấy Thẩm Văn Lang co quắp trong một không gian nhỏ bé, mắt mở nửa, tay nắm chặt chiếc áo sơ mi xanh của bản thân, ngực phập phồng đều đặn, trông anh có vẻ dễ chịu hơn lúc nãy nhiều.
"Đỡ hơn chưa?" Hai chữ Thẩm tổng treo trên đầu môi sắp thốt ra, Cao Đồ nhìn Thẩm Văn Lang kiệt sức trước mắt, đành nuốt hai chữ cực kỳ xa cách đó lại.
Thẩm Văn Lang lắc đầu, khàn giọng lên tiếng:
"Tôi không sao."
"Có muốn... lên giường nghỉ một lúc không?"
"Không cần, tôi đỡ nhiều rồi," Thẩm Văn Lang lấy lại hơi thở đứng dậy loạng choạng.
"Mấy bộ quần áo này bẩn rồi, ngày mai sẽ có người đến lấy, giặt sạch rồi gửi lại cho em."
"Hôm nay xin lỗi, suýt nữa làm tổn thương em rồi." Thẩm Văn Lang đầu vẫn còn hơi choáng váng, giọng nói cũng khàn nhẹ.
Cao Đồ chưa từng thấy Thẩm Văn Lang tiều tụy như vậy, ngay cả mùi phermone cũng uể oải, lưng hơi khom, âm cuối run rẩy xin lỗi, đống hỗn độn trong phòng, cũng chỉ là lý trí cuối cùng Thẩm Văn Lang dùng hết để không làm chuyện tổn thương cậu.
Cao Đồ bước lên một bước, hai tay bên hông do dự một lúc, luồn qua dưới cánh tay Thẩm Văn Lang, nhẹ nhàng ôm lấy anh, cảm nhận thân nhiệt hơi cao và nhịp tim nhảy loạn của anh.
Khi hai tay sắp buông xuống khỏi lưng anh, bên tai lại vang lên giọng nói yếu ớt của Thẩm Văn Lang:
"Đừng đi."
"Hãy ôm tôi thêm chút nữa... được không?"
Không biết từ khi nào, mỗi câu nói của anh hầu như đều mang theo sự dò hỏi và thăm dò, thậm chí là cầu xin, cầu xin Cao Đồ vào lúc như thế này có thể để mình ở trong vòng tay cậu thêm một lúc hay không, cầu xin cậu để mình cảm nhận thêm chút ít hơi ấm trong lòng bàn tay, hoặc cầu xin cậu, đừng đẩy mình ra xa nghìn dặm nữa.
Từ chối Thẩm Văn Lang là một việc khó đối với cậu. Cao Đồ trước đây từng nghĩ mình sẽ không bao giờ từ chối Thẩm Văn Lang, dù là nhặt chiếc máy bay giấy đó, hay pha cho anh ấm trà không đậm như vậy, hoặc anh bảo mình rửa sạch mùi hương trên người rồi mới đến gặp anh, cậu đều chấp nhận hết, dường như trong kế hoạch trước đây chưa từng có mục từ chối Thẩm Văn Lang, không đành lòng, vì không nỡ.
Những lời từ chối liên tiếp và sự xa cách trong thời gian gần đây không khiến Cao Đồ có được chút nhẹ nhõm như dự đoán, đối với việc đẩy Thẩm Văn Lang ra xa, cậu thật sự không có kinh nghiệm cũng không giỏi. Cậu phát hiện mình rất nhanh đã quen với việc Thẩm Văn Lang ngày nào cũng kiên trì ghé thăm, thậm chí từ chiều đã không tự giác mong ngóng cái bóng cao lớn đó bước qua từng bậc thang một, từ cầu thang chật hẹp chạy lên chỉ để nhanh chóng gặp mặt mình.
Nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được. Cậu nỗ lực quên đi Thẩm Văn Lang để mọi thứ bắt đầu lại, nhưng hơn hai mươi năm của cậu giống như một bức tranh ghép lớn, Thẩm Văn Lang lại chiếm phần lớn mảnh ghép, những mảnh ghép này phức tạp và lộn xộn, nhưng muốn ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh dường như chỉ có thể đặt những mảnh ghép này vào vị trí tương ứng.
Hai tay Cao Đồ dừng trên không, sau đó một lần nữa vươn lên ôm lấy Thẩm Văn Lang. Tóc mai của họ đan xen, hơi thở trong đêm nóng bỏng, hai trái tim hai bên cơ thể đang vì đối phương mà đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro