9. "Đừng nói xin lỗi, Cao Đồ"

Gần đây nhân viên công ty đều phát hiện Thẩm tổng của họ không còn thích tăng ca như trước nữa. Trước đây nơi tắt đèn cuối cùng nhất định là văn phòng Thẩm Văn Lang, ngày hôm sau đi làm cũng sớm hơn nhân viên bình thường, nhân viên nói riêng đều bảo Thẩm tổng thật sự coi công ty như nhà mình là con ma tăng ca chính hiệu. Gần đây con ma tăng ca dường như biến thành người phàm, nếu không có sắp xếp tạm thời thì vung tay cho toàn bộ phận thư ký thường theo anh tăng ca nhiều nhất tan làm về nhà, bản thân cũng bước chân vội vã rời khỏi cổng công ty mỗi ngày đều như có việc gấp.

Đương nhiên là có việc gấp.

Thẩm Văn Lang ở tiệm hoa cạnh công ty chọn một bó hồng đỏ tươi mọng và xô thơm, đặc biệt chỉnh sửa kiểu tóc và quần áo trước khi vào nhà, xác định mọi thứ đều ổn sau ôm hai bó hoa nặng trịch mở cửa.

Biệt thự vốn tĩnh lặng như nước cuối cùng cũng có mùi vị khác, không còn là mùi tinh dầu gỗ nhàm chán và mùi hoa diên vĩ đơn điệu, ngoài hương xô thơm còn lẫn chút mùi bột giặt và mùi cơm canh. Thẩm Văn Lang từ hiên nhà rẽ vào phòng khách, thấy con thỏ kia trên ban công đang phơi quần áo, cửa ban công hé mở ngay cả anh về cũng không nghe thấy.

"Sao giặt nhiều thế?" Thẩm Văn Lang sợ làm cậu giật mình, từ từ mở cửa ban công hỏi nhẹ.

Cao Đồ giật mình, nắm quần áo ngoảnh lại:
"Tôi... tôi thấy trong phòng tắm của anh để rất nhiều quần áo đã mặc, chắc là cần giặt, tôi ở nhà không có việc gì làm, nên... giúp anh giặt."

"Quần áo mỗi tuần đều có lao công đến giặt, tối có gió lớn đừng để cảm lạnh." Thẩm Văn Lanh dắt tay Cao Đồ đi vào, nghe thấy con thỏ phía sau không còn động tĩnh, đang cúi đầu để anh dắt vào, biết Cao Đồ hiểu lầm lời mình, anh bắt đầu hối hận cái miệng này sao vẫn không biết nói chuyện!

"Ý tôi là..." Thẩm Văn Lang từ hiên nhà cầm hai bó hoa đến trước mặt cậu.
"Tôi muốn em nhìn thấy những bó hoa này đầu tiên."

Cao Đồ nhìn chằm chằm bó hoa tinh tế trước mắt sững sờ. Hơn hai mươi năm chưa từng có ai tặng hoa cậu, hơn nữa cũng không ngờ lần đầu tiên trong đời nhận hoa lại là từ Thẩm Văn Lang tặng, nhất thời không biết nên nói gì. Thẩm Văn Lang tưởng thỏ con không thích, tay cầm hoa đứng tại chỗ có chút bối rối:
"Tôi không biết em thích hoa gì, nếu... nếu em không thích, lần sau tôi mua loại khác."

Cao Đồ trong đáy mắt hiện lên chút ngọt ngào pha lẫn e thẹn, đưa tay nhận lấy hoa ánh mắt nhìn kỹ từng cánh hoa mềm mại:
"Tôi rất thích."

Mùi thơm không ngừng từ bếp tỏa ra khiến Thẩm Văn Lang hiếm hoi thấy đói cồn cào, anh liếc nhìn bếp, hỏi Cao Đồ:
"Tối nay ăn gì?"

Cao Đồ mới nhớ ra trong bếp còn hầm canh, đặt nhẹ hoa xuống bàn uống nước đi về phía bếp. Nồi đất trên bếp gas bốc khói nghi ngút, tủ hấp giữ ấm cơm canh, đũa sạch và bát không đã đặt trên bàn. Đây là cảnh tượng Thẩm Văn Lang chưa từng nghĩ tới. Có lẽ anh thật sự đã nghĩ, vậy người còn lại trong cảnh tượng nhất định là Cao Đồ.

"Tôi nhớ hồi cấp ba anh thích uống canh sườn, không biết... bây giờ anh còn thích không."

Cao Đồ nhớ hồi cấp ba bữa trưa của Thẩm Văn Lang đều là cơm hộp dì giúp việc làm, món ăn mỗi ngày đều khác nhau nhưng rất nhiều lần trong hộp đựng canh đều là canh sườn. Chỉ là anh không biết bao nhiêu năm trôi qua, sở thích của Thẩm Văn Lang có thay đổi hay không.

Thẩm Văn Lang cầm thìa nếm một ngụm, ngẩng đầu nói với Cao Đồ bằng giọng dịu dàng:
"Bây giờ và trước đây, thứ tôi thích chưa từng thay đổi."

Cao Đồ nghe ra ý ngoài lời của anh, tai bừng đỏ hoảng hốt liếc anh một cái rồi né đi, cơm trong bát bị chọc thủng một lỗ.

Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Văn Lang không tốt lắm, đôi khi phải dựa vào melatonin mới ngủ được. Sau khi Cao Đồ dọn vào, anh ít dùng hơn, người mình quan tâm ở ngay bên cạnh, không cần đợi đến lúc đi làm mới gặp. Tối hôm đó, anh đột nhiên bị tiếng vật nặng rơi xuống đất trong tĩnh lặng đánh thức, âm thanh đến từ phòng ngủ của Cao Đồ.

Anh vội vàng trở mình xuống giường, ngoài cửa phòng ngủ mùi xô thơm the đắng từ Cao Đồ tỏa ra, bao bọc lấy anh. Khi anh vội vã đẩy cửa bước vào, Cao Đồ đang định trở mình nhặt máy đo nhiệt độ rơi trên đất, chăn trên người phần lớn đã tuột xuống đất, nhưng vì chóng mặt hụt tay, cơ thể mất kiểm soát ngã xuống đất.

Thẩm Văn Lang vội chạy tới đỡ lấy cậu tay kịp thời lót sau đầu để phòng va vào góc nhọn đầu giường, thuận thế ngồi lên giường để cậu dựa vào lòng mình:
"Không bị thương chứ?"

Nhiệt độ cao liên tục khiến Cao Đồ thần trí không rõ, ký ức dường như vẫn dừng ở trước đây, chống người dậy muốn từ trong lòng anh nằm lại giường:
"Thẩm tổng ... làm ngài lo lắng rồi... xin lỗi..."

Thẩm Văn Lang ôm chặt cậu, đặt nụ hôn lạnh lẽo in lên trán nóng rực.

"Đừng nói xin lỗi, Cao Đồ."

Thẩm Văn Lang là lần đầu tiên cùng Cao Đồ trải qua kỳ nhạy cảm, anh không biết Omega mang thai kỳ nhạy cảm cần chú ý gì, bèn tay trái an ủi người trong lòng tay phải gọi điện cho bác sĩ riêng. Bên kia rõ ràng là giọng ngái ngủ, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp hỏi có phải Cao tiên sinh không khỏe?

Thẩm Văn Lang gượng ép bình tĩnh nói lại tình trạng hiện tại của Cao Đồ, bác sĩ riêng khó xử nói với anh Omega mang thai vì tình trạng cơ thể đặc biệt nên không thể dùng thuốc, càng không thể tiếp xúc thân mật, chỉ có thể dựa vào phermone an ủi, dặn Thẩm Văn Lang thường xuyên đo nhiệt độ chú ý tình trạng đứa bé, nếu xuất hiện chảy máu phải lập tức đưa đến bệnh viện.

Thẩm Văn Lang cúp máy, nhíu mày đo nhiệt độ cho Cao Đồ, 38.8 độ. Hóa ra mỗi lần đến kỳ em đều sốt đến như vậy rồi một mình khó khăn chịu đựng sao? Chả trách thường thấy em mặt tái nhợt mệt mỏi đi làm, lúc đó còn tưởng là Omega ở nhà bám dính, khiến em nghỉ ngơi không tốt.

Ngu ngốc chết đi được.

"Thẩm... Văn Lang..." Cơ thể Cao Đồ mềm đến mức tay cũng không giơ lên nổi, mí mắt cũng khô ráp nặng trịch. Cậu ngửi thấy mùi hoa diên vĩ quen thuộc, đang từng tấc từng tấc an ủi làn da nóng rực của mình.

"Tôi ở đây, tôi ở đây." Thẩm Văn Lang vội vàng đáp lại, cố gắng bọc cậu trong lòng mình.

Cao Đồ lúc như vậy vô cùng quyến luyến vòng tay Thẩm Văn Lang, không ngừng dựa vào lòng anh, như chú mèo con mùa đông vội vàng áp sát lò sưởi ấm áp. Thẩm Văn Lang lúc đầu có chút lúng túng dù sao chưa từng trải qua kỳ nhạy cảm của Cao Đồ; nhưng yêu không cần dạy, anh rất nhanh tìm được tư thế khiến Cao Đồ thoải mái ôm anh, kiên nhẫn đáp lại từng tiếng thì thầm vô ý thức của cậu, cậu gọi Thẩm Văn Lang, nói mình lạnh, còn nói trên người đau.

Thẩm Văn Lang trong lòng chua xót, nhẹ nhàng dỗ dành nói rất nhanh sẽ khỏi, rất nhanh sẽ không đau nữa, mình sẽ luôn ở bên cạnh không cần sợ hãi bất cứ điều gì. Và dùng tay nhẹ nhàng xoa bắp tay, vai, để cậu dễ chịu hơn; đứa nhỏ vì nhiệt độ cơ thể mẹ tăng cao động mạnh, Thẩm Văn Lang vừa an ủi vừa vụng về nói chuyện dịu dàng với đứa nhỏ cũng khó chịu bên trong, cuối cùng chỉ ấp úng lặp lại mấy câu "đừng nghịch nữa".

Cao Đồ nửa mê nửa tỉnh cảm thấy dường như kỳ nhạy cảm này không khó khăn như mọi khi, bình thường sốt liền bốn năm ngày, lần này đến lúc trời vừa hừng sáng ý thức đã hồi phục thanh tỉnh. Mở mắt là khuôn mặt lo lắng mệt mỏi của Thẩm Văn Lang, mình được anh ôm trong lòng, một chân anh luôn lót dưới lưng mình.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Văn Lang vừa hỏi vừa ấn máy đo nhiệt độ lên trán cậu, nhìn thấy con số bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Cao Đồ gật đầu, từ trên người anh dịch đến đầu giường dựa, sau lưng lập tức bị nhét một chiếc đệm mềm.
"Anh... một đêm không ngủ sao?"

Thẩm Văn Lang tránh né không trả lời, rút chân đã tê dại xuống:
"Em không sao là tốt rồi. Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Cao Đồ im lặng mấy giây, nói đệm sau lưng lệch vị trí, phiền anh điều chỉnh giúp.

Thẩm Văn Lang với người ra phía sau, nghĩ có phải đệm mình chuẩn bị quá mỏng, thỏ con gầy thế này, nhất định phải chuẩn bị dày hơn, lại từ bên cạnh lấy một cái lót, hỏi cậu bây giờ có tốt hơn không?

Hơi thở nóng của Thẩm Văn Lang ở ngay bên tai, giọng nói mệt mỏi vang bên tai, chim chóc buổi sáng kiếm ăn đậu trên bệ cửa sổ, Cao Đồ khẽ nghiêng đầu, in một nụ hôn lên má Thẩm Văn Lang.

Vị Thẩm tổng luôn quyết đoán nói một là một như bị thi triển phép thuật đứng im tại chỗ, tai gần như ngay lập tức đỏ lên không tự nhiên liếc nhìn Cao Đồ , cậu cũng cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn thành một nắm giấy vụn mới thôi.

Thẩm Văn Lang nắm lấy bàn tay nắm chặt của Cao Đồ, từ từ áp sát gương mặt vẫn hơi tái nhợt của anh. Đôi môi cả hai đều run rẩy vì căng thẳng, đầu mũi đan xen qua lại, nụ hôn mang mùi hoa diên vĩ rơi xuống lãnh địa mềm mại, rơi xuống đôi môi luôn nói "xin lỗi, làm phiền, phiền phức", như một chiếc lá phủ lên chiếc lá khác.

Cao Đồ nhắm mắt, nhưng cũng cảm nhận được bờ vai rộng của Thẩm Văn Lang chắn tầm nhìn mình, chắn ánh nắng chiếu vào phòng, nhưng cậu lại nghe thấy âm thanh yêu thương trong tim chảy xiết, chiếc máy bay giấy mười tám tuổi đã được nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Cao Đồ, tôi muốn đưa ra đề nghị với em." Thẩm Văn Lang vén tóc trước trán Cao Đồ, nghiêm túc nói.

"Cái... gì?"

"Sau này, đều gọi tôi như tối qua, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro