2.[ThầnNhi] Ánh sáng phía cuối đường
(Fanfic Thần Ấn Vương Tọa – thời thơ ấu)
Trời sập tối rất nhanh ở rìa rừng Thánh Linh.
Gió mang theo mùi máu và bùn đất, xen lẫn tiếng gầm khàn khàn của thú dữ.
Một cậu bé bảy tuổi, tay cầm thanh kiếm gỗ cũ, khẽ bước từng bước giữa những tán cây rậm.
Đột nhiên, cậu dừng lại.
Giữa lớp lá ướt và cỏ dại, có một cô bé đang run rẩy, váy tím dính đầy bùn đất, mái tóc đen xõa rối, ôm chặt bản thân run rẩy không ngừng.
Trước mặt cô là một con Hắc Phong Lang – mắt đỏ rực, răng nanh nhọn hoắt, đang chuẩn bị lao tới.
Cậu bé không kịp suy nghĩ.
Chỉ có bản năng và ánh sáng bừng lên từ sâu trong tim.
Cậu hét to, lao ra chắn trước cô bé. Thanh kiếm gỗ bị hất văng, vai rách toạc, nhưng cậu vẫn đứng, hai tay dang rộng che cho người phía sau.
Ánh sáng mờ ảo tràn ra từ lòng bàn tay cậu thánh quang, yếu ớt nhưng thuần khiết đến lạ.
Con thú gầm lên, lùi lại một bước, rồi bỏ chạy về phía rừng sâu.
⸻
Cậu ngã xuống, hơi thở gấp gáp.
Một bàn tay nhỏ bé chạm vào má cậu.
Cô bé vẫn không nói gì chỉ lặng lẽ lau vết máu bằng góc váy bẩn. Đôi mắt cô, to và trong như hồ nước, run rẩy nhìn cậu bé vừa cứu mình.
"Cậu... không sao chứ?"
Hạo Thần khẽ hỏi.
Cô bé khẽ lắc đầu, rồi cúi xuống, dùng tay viết trên tay cậu hai chữ nguệch ngoạc:
"Cảm ơn."
Cậu mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời buổi sớm.
"Ta là Hạo..."
Nhưng cậu chợt dừng. Cô bé đã ngẩng đầu, nhìn trời, đôi mắt phản chiếu thứ ánh sáng kỳ lạ – giữa ráng chiều, chúng như mang theo cả nỗi buồn và sự kiên định của số mệnh.
Không biết vì sao, cậu có cảm giác — nếu có một ngày, thế giới này chìm trong bóng tối, thì chính ánh sáng trong đôi mắt ấy sẽ là điều duy nhất dẫn lối cho cậu.
⸻
Tiếng gió rừng thổi qua khe lá, mang theo mùi ẩm của đất sau mưa.
Cô bé chậm rãi đứng lên, định rời đi. Nhưng bàn chân trần bé nhỏ của cô lại khựng lại khi nghe giọng nói non nớt vang lên phía sau.
"Đừng đi một mình. Rừng này nguy hiểm lắm."
Cô quay lại. Cậu bé đang cố gắng chống dậy, một tay ôm vết thương, tay còn lại chìa về phía cô.
Ánh sáng hoàng hôn đổ lên gương mặt lấm lem của cậu đôi mắt cậu sáng rực, không phải vì thánh quang, mà vì sự chân thành và dũng cảm không chút toan tính.
Cô bé tiến lại gần, lấy trong tay áo ra một chiếc nhẫn bạc nhỏ, khắc ký hiệu Thánh Điện.
Cô đặt nó vào lòng bàn tay Hạo Thần, rồi dùng ngón tay viết lên tay cậu: 
"Nhẫn này... đừng quên ta."
Không kịp để cậu hỏi, cô bé xoay người chạy đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau rặng cây, để lại chỉ còn tiếng gió và hơi thở ấm còn vương trong không gian.
⸻
Long Hạo Thần nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, máu từ vai nhỏ xuống, hòa cùng ánh hoàng hôn đỏ rực.
Cậu không biết cô là ai, đến từ đâu, chỉ biết rằng từ giây phút ấy trong tim cậu, đã có một "lời hứa" mà cả đời sẽ không quên.
"Ta sẽ đi tìm nàng."
Trên bầu trời, mặt trời đã khuất, chỉ còn một dải sáng mỏng manh ở cuối chân trời.
Ánh sáng ấy dịu dàng, bền bỉ, và ấm áp như ánh mắt của cô bé trong rừng năm ấy.
⸻
Nhiều năm sau khi gặp lại, đôi mắt nàng đã chẳng còn nhìn thấy gì, bàn tay nàng khẽ sờ chiếc nhẫn bạc nơi Hạo Thần đeo trên tay nắm chặt lấy tay chàng và mỉm cười.
Vì nàng biết, ánh sáng phía cuối đường... chưa từng tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro