Chương 1: Đùa giỡn chủ shop ngốc manh
Tống Tập mở web Taobao, tìm shop bán quần lót nam. Mấy cái quần lót trước cũng mua tại Taobao chưa gì đã bị hỏng hết cả, có thể thấy chất lượng không được tốt cho lắm. Nhưng Tống Tập lại thích mua đồ tại Taobao, rất tiện lợi. Nhìn qua liền biết, Tống Tập kỳ thật là một tên trạch nam (tương đương với otaku – là người chỉ thích ở nhà, không thường ra ngoài đường hoặc đi chơi cùng bạn bè).
Phòng ngủ bốn người, hiện tại thực yên lặng. Lão Đại đang hẹn hò cùng với hoa hậu giảng đường phòng kế bên, lão Nhị nhân ngày nghỉ cuối tuần đã quay về nhà, lão Tứ thì tham gia một trận bóng đá hữu nghị. Lão Tam, cũng chính là Tống Tập, một mình tiêu diêu tự tại chơi máy tính, hưởng thụ sự thanh tĩnh diệu kỳ này.
Lục lọi một hồi, liền tìm ra một cái shop đăng hình người mẫu mặc quần lót có dáng người không tồi.
Cơ bản đều là ảnh chụp nửa thân dưới, mỗi lần Tống Tập tìm shop, đều tiện thể đánh giá luôn nửa bo-đì dưới của bọn họ.
Làn da do phơi nắng nên có màu ngăm đen rất khỏe mạnh, nhìn vân da rõ ràng là đã được chăm sóc rất kỹ.
Dựa theo doanh thu tiêu thụ sắp xếp trước sau, Tống Tập cơ bản chỉ nhìn vào trang đầu tiên. Một đống chocolate đen lại thêm một đống chocolate trắng, quả là muốn quyến rũ người ta nhìn vào đó mà. Tống Tập lăn chuột kéo trang web xuống, đột ngột nhìn thấy một khối chocolate trắng.
Làn da của người mẫu quần lót thực trắng, bức ảnh chỉ chụp trên rốn một chút, không thấy được có cơ bụng hay là không. Dáng người có chút gầy, ngay cả vật giữa hai chân, thoạt nhìn cũng có chút nhỏ.
Tống Tập là gay, Tống Tập thích dáng người tiểu 0 như vậy, thoạt nhìn rất thưởng tâm duyệt mục (khiến cho vui lòng đẹp mắt).
Nhấn vào trang web của shop, Tống Tập xem xét tỉ mỉ từng chi tiết của sản phẩm, đến khi đã xem rõ ràng rồi, Tống Tập thực dễ dàng nhìn ra được bên trái bụng dưới của người mẫu có một cái bớt màu đỏ, khá giống hình trái tim, nếu không nhìn kỹ còn tưởng đó là hình xăm.
Phốc, lại nhìn xuống phía dưới một chút; Tống Tập thiếu chút nữa phải cười phun nước miếng. Trong ảnh chụp, ngay tại vị trí chính giữa, xuất hiện một cái hình tròn nhỏ, phía trên còn viết một chữ....
"Mật"
Đại khái là để che cái chỗ nào đó, tự hiểu đi.
Này đại khái chắc là tự vẽ lên đi. Tống Tập nhìn thấy cái hình chữ "Mật" này, đột nhiên cảm thấy thực đáng yêu.
Không biết là do chủ shop tự xử lý, hay là do yêu cầu của người mẫu nữa;
Có hơn 9 vạn đánh giá;
Giao hàng mau, chất lượng tốt, thực vừa lòng!
Mặc rất thoải mái
Chất liệu rất co dãn, thoải mái, tiền nào của đó
. . . . . .
Coi bộ không tồi nha.
Lại nhìn giá cả, 39 tệ, khá mắc. Trước kia Tống Tập mua một cái 20 tệ đã chê mắc rồi, bất quá ngẫm lại, mấy loại đồ lót như thế này, mặc thoải mái hay không mới là quan trọng nhất.
Nếu không mua thử xem sao?
Tống Tập nhấn vào cái mặt cười biểu tượng chủ shop. Tống Tập từ trước đến nay đều thích cò kè mặc cả. Tuy mấy chủ shop trong Taobao đều cự tuyệt trả giá, nhưng cũng có vài vị chủ shop vì mềm lòng mà giảm giá cho mình.
Songyi: Có đó không
Tống Tập đợi đáp lại, chủ shop không có để ý tới mình, trạng thái vẫn còn đang trong tình trạng onl. Chủ shop bình thường đều có thiết lập một trạng thái tự động trả lời, tỷ như nếu có người chạy tới liên hệ, hệ thống sẽ tự động phát ra một đoạn quảng cáo. Nhưng cái shop này thì lại cực kỳ im lặng.
Tống Tập lại nhìn chữ ký cá tính của chủ shop:
= =
Hai cái ký hiệu tạo thành hai cái mí mắt
Đối diện lại có thêm vài câu:
Buổi tối 0:00 – buổi sáng 8:00 tự chọn hàng hóa mình muốn mua, tự mình đặt hàng nga!
Thân, shop sẽ giao hàng theo phương thức tốt nhất.
Hàng mới về: địa chỉ http: //. . . . . .
. . . . . .
Tống Tập lại mở khung trò chuyện xác nhận một lần nữa, vẫn chưa có câu trả lời;
Win: Xin chào
Leng keng một tiếng, rốt cục cũng trả lời lại. Tống Tập nhìn thời gian, qua hai phút, xem ra rất bận nha;
Songyi: Tôi muốn hỏi chút, mua quần lót có bao luôn phí gửi bưu phẩm không, tôi muốn mua mấy cái [ảnh cắt đồ]
Win: Anh muốn mua bao nhiêu?
Songy: 2 cái ^_^
Win: Thật xin lỗi, phải mua trên 200 tệ shop mới bao luôn phí gửi.
Songyi: Mua nhiều lần tích lũy lên 200 không được sao? 00 Tôi thường xuyên ghé Taobao, nhất định sẽ thường ghé thăm shop mà.
Win: Thật xin lỗi, không thể bao phí gửi.
Songyi: Được rồi, vậy tôi chờ shop các anh bao phí gửi mới tới mua.
Win: Thân, anh có thể tới shop khác xem thử, có bao phí gửi đó.
Songyi: 233333333
Win: ?
Songyi: Anh thật sự là chủ shop sao?
Win: Đúng vậy [ dấu chấm hỏi]
Songyi: Anh không phải là nên cố gắng đẩy mạnh doanh số tiêu thụ sản phẩm cho shop của mình sao? Sao lại chủ động đưa khách hàng tới shop khác là thế nào?
Tống Tập cảm thấy cách phục vụ khách hàng này thực ngốc manh a.
Win: Bởi vì shop tôi không thể thỏa mãn nhu cầu của anh.
Nga? Ngu cầu a. Dù sao đã lâu rồi không có tán gẫu, Tống Tập chợt nổi lên ý muốn trêu cợt.
Songyi: Chủ shop à, tôi nghĩ ra được một cái đề nghị.
Win: ?
Songyi: Mấy bức ảnh người mẫu của shop các anh, có thể chụp lên phía trên một chút được không, lộ ra hai điểm nhấn, như vậy càng gợi cảm.
Win: Ngạch, phía dưới mới có....
Songyi: Hiểu hiểu, là quần lót. Chỉ là muốn thay đổi cách chụp hình sản phẩm thôi, sinh ý khẳng định có thể rất tốt.
Songyi: Đúng rồi, dáng người của người mẫu ảnh rất tốt, làn da lại trắng, cầu giới thiệu a thân [ mắt hình sao]
Win: Thật xin lỗi, shop chỉ bán quần lót nam
Songyi: Chủ shop à, tôi thích người mẫu nhà các anh rồi.
Win: . . . . . .
Songyi: Là dáng người thôi.
Win: Thật có lỗi, shop chỉ bán quần lót nam.
Songyi: Chủ shop, anh còn ở đó không
Songyi: Chủ shop? Thân? Britney?
Tống Tập lôi ra một đáp danh xưng sét đánh chết người gọi to gọi nhỏ, đều bị người ta ngó lơ. Được rồi, có một loại cảm giác chủ shop đã bị chính mình dọa chạy trối chết rồi.
Sự thật chứng minh, Tống Tập quả thật là một tên trạch nam đang trong thời kỳ quá mức nhàm chán, cho nên mới vô duyên vô cớ đi quấy rầy cuộc sống của kẻ làm ăn đứng đắn.
Tới buổi tối, lão Đại và lão Tứ đều trở lại phòng ngủ. Một hồi sau, Tống Tập liền hỏi bọn họ có cần mua quần lót hay không.
Lão Đại lắc đầu.
Tống Tập chỉ vào một cái quần lót đen đang phơi trên ban công, chỉ cần nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy: "Lão Đại, có muốn tiết kiệm tiền thì cũng không nên tới mức như vậy ạ. Anh xem, cái quần lót của anh đã tàn tạ nghiêm trọng tới mức nào rồi a. Lần trước tôi còn thấy nó sứt chỉ, anh chỉ cần giặt thêm vài lần là tiêu luôn. Anh có biết, quần lót là dùng để bảo hộ JJ và đản đản (đản: trứng) của chúng ta không, công dụng của nó rất là nhiều, nhưng nếu dùng không tốt, rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe a, anh xác định là không muốn mua sao!"
Lão Đại nghe Tống Tập nói xong liền như lọt vào trong sương mù, tựa hồ cảm thấy có vài phần có đạo lý, "Mua thêm mấy cái cũng được."
Tống Tập lập tức quyết định: "Vậy anh mua thêm bảy cái đi, có thể một hai tuần giặt một lần."
Thu phục xong được một tên, kết quả, Tống Tập trưng ra khuôn mặt tươi cười càng lúc càng sáng lạn hướng tới lão Tứ. Trước khi Tống Tập mở miệng nói chuyện, lão Tứ liền trực tiếp nói: "Tôi mua ba cái là đủ rồi."
Bảy cái thêm ba cái lại thêm hai cái, đủ rồi, có thể bao phí gửi. Tống Tập đắc ý tràn đầy lên Wang Wang (giống QQ nhưng phần mềm này hình như chuyên dụng cho Taobao)nhắn cái người vừa mới nói chuyện gần đây nhất, chủ shop online.
Songyi: Có đó không?
Win: Có.
Tốt lắm, xem khách hàng là thượng đế, bản thân không bị người ta lựa chọn ngó lơ nữa.
Songyi: Tôi mua 12 cái, vừa rồi mới đặt hàng.
Win: Ân, chờ một chút, tôi sửa giá lại đã.
Tống Tập nâng cằm chờ, chưa được bao lâu, chủ shop tỏ vẻ đã sửa xong.
Win: Thân, chúng tôi sẽ mau chóng giao hàng tới địa chỉ. 0v0
Tống Tập nhìn thấy cái ký hiệu biểu tình đằng sau, lại nhìn ngữ khí lạnh lùng thản nhiên ở đằng trước. Kiếm được tiền, liền vui vẻ như vậy sao ﹁_﹁
Tống Tập phải thanh toán tiền cái đã rồi tính sau.
Songyi: Sao shop chỉ có một mình anh thế? Không mời người canh shop sao?
Win: ân
Songyi: Vậy anh không phải là bận muốn chết rồi sao a.
Win: Sinh ý bình thường.
Ngẫm lại cũng đúng, bình thường nếu buôn bán tốt, chủ shop này cũng sẽ không có thời gian rỗi mà bồi mình nói chuyện phiếm a.
Songyi: Tôi thấy lượng tiêu thụ của anh vẫn rất tốt a.
Win: Shop này là của bạn tôi mở, sau đó cậu ta không muốn làm nữa liền chuyển giao cho tôi.
Songyi: Nga~ Nói vậy người mẫu chắc không phải là bạn của anh đi ﹁_﹁
Win: Thật xin lỗi, vấn đề này tôi từ chối trả lời.
Songyi: Tôi phát hiện . . . . . . .
Win: ?
Songyi: Người mẫu này có phải là nam không vậy? Sao không có lông nách? = 口 =
Win: -________-
Win: Là nam.
Songyi: Wow, tôi thấy anh phát mấy cái ký hiệu biểu cảm rất manh nha, tiếp tục đi!
Bình thường, Tống Tập đều cứ lộ liễu trắng trợn đùa giỡn, chủ shop hẳn là có thể trực tiếp không nhìn; nên chủ shop thường đối với việc này coi như là không thấy.
Win: Không chỉ có ký hiệu biểu cảm, tôi có khi muốn
Win: (╬ˉ皿 ˉ)=○#(ˉ#)3ˉ)
Phốc, Tống Tập nhìn cái đám ký hiệu hình ảnh, cái bên trái kia chắc chắc là chủ shop, bên phải khẳng định là mình rồi.
Songyi: Thật sự không nói cho tôi biết cách thức liên hệ với người mẫu được sao?
Win: Ân, phải bảo vệ quyền riêng tư.
Songyi: Được rồi, tôi đây chỉ có thể thay người đùa giỡn thôi, tiểu W, chọn anh vậy.
Win: ngạch
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro