New 1

Họ thông báo Tiểu Hàn và giáo viên đã đánh nhau.

Không thể liên lạc được với cô.

Các phụ huynh khác đã đề nghị đổi giáo viên, nhà trường cũng đã đồng ý.

Bây giờ theo ý cô phải giải quyết thế nào, nhưng nhà trường không muốn làm lớn chuyện.

Tư Vân nghe xong liền cúp điện thoại, sắc mặt u ám.

Cô không ngờ chuyện cậu cả còn chưa giải quyết xong, lại đến cậu hai bị đánh.

Mặc dù trước đây khi còn bé cô cũng từng bị giáo viên đánh nhưng cô không bao giờ có thể nhẫn nhịn chuyện đối phương chưa hiểu chuyện gì đã ra tay đánh trẻ con.

Hơn nữa còn là cô giáo Từ, càng rõ ràng đối phương đang nhắm vào cậu bé.

Nếu bởi vì chuyện liên quan đến mình mà hai đứa trẻ bị giáo viên nhắm đến bắt nạt, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho đối phương.

Tư Vân vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cậu hai và Tưởng Cứu đứng ở cửa vừa cười vừa nói lời tạm biệt.

Cô vội vàng chạy tới, nhìn cậu bé từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy nửa khuôn mặt sưng tấy của cậu bé, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: "Tiểu Hàn, cô giáo tát vào mặt con đúng không?"

Chu Việt Hàn vốn còn có chút bối rối, nhưng khi nghe được câu hỏi lo lắng của Tư Vân, mắt cậu bé lập tức đỏ hoe, bật khóc nức nở, nặng nề gật đầu nói "Vâng".

"Cô giáo đó cũng là một mụ phù thủy, cô ấy không cho con mặc quần áo mới trong bộ đồng phục của trường, còn mắng mỏ con. Con không nghe lời cô ấy lại đánh con. Ôi, đau quá mẹ ơi."

Tư Vân nghe xong lời này, gần như tức giận muốn nổ tung.

Trong điện thoại vừa rồi trưởng học chỉ nói đứa trẻ cãi nhau với giáo viên, đối phương không nói rõ tình hình cụ thể.

Dù sao bọn trẻ chỉ là một học sinh lớp một, tất cả đều không hiểu chuyện cho lắm, không hiểu tại sao lại đánh nhau.

Bây giờ nhà trường đang chuẩn bị thay thế cô giáo Từ nhưng lại không muốn làm lớn chuyện.

Khi phụ huynh nghe tin nhà trường đồng ý đổi giáo viên, đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Cô siết chặt nắm đấm nói: "Cô ấy đã đi quá xa rồi, anh trai con đâu?"

Tư Vân nhận ra Chu Việt Đông không có ở đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thường thì hai đứa trẻ sẽ về nhà cùng nhau.

Chu Việt Hàn còn chưa ăn xong khoai tây trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Anh nói quên sách nên bảo con và Tiểu Tưởng về nhà trước."

Tư Vân nghe được lời này, không hiểu sao có chút lo lắng.

Cậu cả là kiểu người có thể nhẫn nhịn được việc bản thân bị bắt nạt nhưng nếu em trai bị bắt nạt, cậu sẽ bắt người ta trả giá gấp trăm lần.

Khi cậu hai lớn lên, bị kẻ thù tim đến trả thù đâm chết, cậu chính là người một tay bắt toàn bộ băng đảng xã hội đen giao nộp

Chàng trai khiến em gái tự sát cũng bị chính cậu chặt thành từng mảnh...

Thật là một kẻ biến thái vô cùng kinh khủng.

Đương nhiên, ở phần hậu kỳ kết quả cuối cùng cậu đã bị nam chính, nữ chính và anh em nhà họ Lâm hợp lực đưa vào tù.

Tuy nhiên, dù có như vậy, với trí thông minh của mình, cậu bé đã là người duy nhất từ tội phạm trở thành nhà nghiên cứu khoa học.

Đương nhiên, những thứ này đều được viết sau, Tư Vân cho rằng quá cường điệu.

Nhưng nghĩ mà xem, đây vốn là sự thật, có thể không viết phóng đại được sao?

Cô có chút bất an nói: "Con về nhà trông chừng em gái đi, mẹ đi tìm anh trai con."
Nghe xong lời này, ánh mắt Tư Vân có chút nghi hoặc.

Thật là như vậy sao?

Không phải là quá trùng hợp sao?

Nhưng cậu cả chỉ mới mười tuổi, làm sao có thể nhanh như vậy đã tìm được người đánh cô giáo Từ?

Mặc dù cô có chút lo lắng nhưng cho dù thể nào, hai đứa bé không có chuyện gì lớn..

Chỉ cần không phải cậu bé đánh, Tư Vân cũng không muốn nghĩ quá nhiều.

Cô giáo Từ này có lẽ đã tìm phiền phức, nếu cô ta luôn đối xử với bọn trẻ như vậy, sau này bọn trẻ làm sao học tốt được?

Nhưng Tư Vân không ngờ ngày hôm sau đã được thông báo cô giáo Từ bị đánh phải nhập viện.

Hơn nữa còn kinh động đến cảnh sát, đến trường để thẩm vấn, cảnh sát nghi ngờ các giáo viên trong trường đang trừng phạt trẻ em bằng bạo lực.

Đây là một vấn đề tương đối lớn, cả trường học đều bùng nổ.

Các giáo viên cũng bắt đầu lo lắng.

Quả nhiên, cảnh sát đã điều tra được ngày hôm qua ở lớp một, cô giáo Từ đúng là đã ra tay đánh học sinh..

Người bị đánh tình cờ lại là em trai của Chu Việt Đông.

Bây giờ xem ra đứa trẻ này chắc chắn không nói dối.

Đứa nhỏ này không hề nói dối, người nói dối đương nhiên là cô giáo Từ.

Trong buổi tập thể dục buổi sáng, công an và hiệu trưởng đã lên sân khấu nói chuyện.

Đầu tiên, hiệu trưởng giải thích tình hình ngày hôm qua, cũng xin lỗi các học sinh, nói rằng phương pháp giảng dạy của cô giáo Từ quá nặng nề, nhà trường sẽ xử phạt cô ta.

Cô giáo Từ bị đánh sưng mặt sưng mũi còn bị gọi đến để xin lỗi ngay tại chỗ.

Cô ta vừa tới đã khóc.

Tất nhiên không phải vì cô ta cảm thấy hối hận mà vì xấu hổ.

Nếu không xin lỗi, cô ta sẽ mất cơ hội làm giáo viên.

Hơn nữa, các trường khác sẽ không nhận giáo viên có tiền án tiền sự.

Khóe miệng Tư Vân giật lên một cái khi nhìn thấy tình trạng khốn khổ của cô giáo Từ.

Sau đó, cảnh sát bước lên giáo dục học sinh, gặp phải tình huống giáo viên đối xử bất công với họ hoặc trừng phạt thân thể học sinh. Một khi phát hiện, phải báo cáo kịp thời, v.v....

Cuối cùng, tấm gương sáng Chu Việt Đông đã làm việc tốt được gọi lên, trước sự ngưỡng mộ và khen ngợi của các bạn cùng lớp, Chu Việt Đông đã đứng trên bục phát biểu.

Hai cảnh sát thay nhau khen ngợi cậu bé.

Bọn họ không chỉ ngấm ngầm chế nhạo một số giáo viên không thích người nghèo, thích người giàu mà còn khen ngợi Chu Việt Đông lòng dạ rộng lượng.

Một giáo viên lại không bằng một học sinh lớp bốn, cô giáo Từ tức giận đến mức không thể đứng vững.

Những người xung quanh cũng nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.

Cô giáo Từ nhìn chằm chằm vào Chu Việt Đông, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cuối cùng, khi thấy cô giáo Từ sắp ngất đi vì tức giận, cảnh sát kết thúc phần thay nhau oanh tạc, trao cho Chu Việt Đông bằng khen "Tấm gương dũng cảm".

Thực ra bọn họ cũng biết rằng mặc dù cô giáo Từ có ra tay đánh đứa trẻ nhưng điều đó vẫn chưa đủ để khiến cô ấy bị đuổi.

Ngày nay có quá nhiều giáo viên đánh đòn học sinh.
Đám người anh Trần đã đợi ở đó từ sớm.

Anh Trần đút tay vào túi quần, tuy mới mười bốn mười lăm tuổi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặt rám nắng nhưng cậu rất khỏe mạnh, lúc đánh người cũng không hề nương tay.

Hai đàn em của cậu là Tiểu Mỡ và Tường Tử

Nhỏ hơn cậu ta một tuổi, chỉ mới mười ba tuổi.

Hai người đều không to cao, một người mặt dài, một người mặt tròn. Mặt tròn là Tiểu Mỡ.

Ngoại trừ anh Trần luôn tỏ ra bình tĩnh bên cạnh, cả hai người đều có chút thấp thỏm.

Luôn cảm thấy phải nghe lời một đứa trẻ nhỏ hơn họ mấy tuổi thật là kỳ lạ

Nhưng không hiểu sao anh Trần lại một mực nghe theo.

Rõ ràng ngày hôm qua cậu ta chính là người cảnh giác với người này nhất.

Nhưng hôm nay lại đột nhiên quyết định, nói muốn theo cậu bé đó làm việc.

Hai người đều không có ý kiến nên đi theo.

"Này, chúng tôi đã giúp cậu. Chuyện làm ăn cậu nói hôm qua là thật hay giả?"

Anh Trần ngậm điếu thuốc dúm dó trong miệng, cà lơ phất phơ nhìn về phía Chu Việt Đông.

Tỏ ra bộ dáng rất trưởng thành.

Chu Việt Đông dường như không quá ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của cậu ta, vẫn bình tĩnh nói: "Tất nhiên là thật rồi."

Kể từ ngày cô giáo Từ hỏi cậu bé trước mặt cả lớp: "Em có biết cuốn sách này giá bao nhiêu không?" Chu Việt Đông đã nảy sinh suy nghĩ tự mình kiếm tiền.

Đây không phải là vùng nông thôn, sau một khoảng thời gian quan sát, cậu cả đã phát hiện khắp nơi đều có cơ hội kinh doanh.

Nhưng cậu cả còn phải đi học nên không thể kinh doanh kiếm tiền.

Cậu bé nói: "Có rất nhiều người bán đồ ăn vặt trước cổng trường chúng tôi, việc kinh doanh rất tốt".

Đây là điều cậu bé chú ý đầu tiên.

Ngay từ đầu em trai đã luôn la hét đòi ăn những thứ đó.

Chu Việt Đông mới giật mình phát hiện ra rằng trường tiểu học ở đây khác với trường tiểu học của mình trước đay, cổng trường tiểu học ở đây có bán đủ loại đồ ăn vặt.

Tất cả đều do người lớn tuổi bán.

Hơn nữa, học sinh ở đây đều có tiền tiêu vặt, mỗi lần tan học là các quầy hàng đều đông nghẹt.

Khi kinh doanh tốt, trong mười phút có thể kiếm được một tệ.

Còn đám người anh Trần ở đây nhặt rác mệt gần chết, suốt một ngày cũng không thể kiếm được nổi một tệ.

"Không phải cậu muốn để chúng tôi đi bán đồ ăn vặt đấy chứ?" Anh Trần sửng sốt: "Chúng tôi không biết làm cái gì cả."

Chu Việt Đông nói: "Tôi biết."

Bây giờ cậu bé đang học nấu ăn cùng mẹ, có thể nấu rất nhiều món.

Đặc biệt là bánh xèo nhân trứng, em trai buổi sáng có thể ăn ba cái.

Mà cách làm cũng vô cùng đơn giản.

Trước kia Chu Việt Đông từng cho rằng tài nấu ăn ngon của mẹ đều học được ở thành phố.

Sau này khi đến thành phố, cậu bé mới phát hiện ra không phải như vậy.
Các giáo viên khác cũng bước vào.

Thầy Ngô bắt đầu nói về chuyện liên quan đến cuộc thi.

Hai tuần nữa sẽ có một cuộc thi, thầy Ngô thông báo trước cho mọi người.

Anh ấy còn có một lý do khác: anh ấy muốn Chu Việt Đông tham gia cuộc thi tiếng Anh này.

Vì khi còn nhỏ, Tư Vân rất giỏi tiếng Anh, anh ấy nghĩ rằng Chu Việt Đông cũng giỏi tiếng Anh.

Anh ấy cũng đã đọc các bài thi của cậu bé, các môn đều rất giỏi, anh ấy rất thích đứa trẻ này.

Tuy nhiên, không thể để một đứa trẻ tham gia tất cả các môn, nếu vậy sẽ rất mệt.

Vì vậy anh ấy mở miệng hỏi: "Bạn học Chu Việt Đông, em học kém môn nào nhất?"

Các giáo viên khác cũng nhìn về phía cậu bé.

Bây giờ tất cả mọi người đều rất xem trọng Chu Việt Đông, dù sao hôm qua cậu bé đã nổi tiếng ở trường, bây giờ cậu là một anh hùng nhỏ trong miệng mọi người.

Nhất là giáo viên dạy Ngữ Văn, cô ấy rất thích cậu bé này vì hàng ngày đều có thể nhìn thấy cậu bé cầm sách luyện tập thư pháp.

Một đứa trẻ ngoan, thích học hành nghiêm túc như vậy, không hiểu tại sao cô giáo Từ lại muốn nhắm vào cậu ấy.

Trong đầu cô ấy đã có sẵn kế hoạch, nhưng khi nghe thầy giáo Ngô hỏi như vậy, cô ấy nhìn về phía Chu Việt Đông đầy mong đợi.

Chu Việt Đông đứng dậy, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cậu bé ngập ngừng nói: "Môn em học kém nhất là...toán học."

Cậu bé nói xong, ánh mắt cô giáo Từ lập tức lóe lên.

Thầy Ngô có vẻ ngạc nhiên.

Anh ấy còn tưởng là môn tiếng Anh, dù sao trước đây cậu bé chưa từng học môn này.

Không ngờ lại là toán học sao?

Cô giáo Ngữ Văn rất vui vẻ: "Vậy thì môn em giỏi nhất chắc chắn là Ngữ Văn phải không? Tôi biết mà." Cô ấy tỏ vẻ tự hào.

Chữ viết của cậu bé rất đẹp, nét bút khỏe khoắn, chữ khải thậm chí còn đẹp hơn của cô giáo.

Chỉ nhìn thôi cũng biết đã luyện tập rất chăm chỉ.

Lúc đầu nhìn thấy bài thi của cậu bé, cô ấy cũng giống như cô giáo Từ, cũng không mấy tin tưởng.

Làm sao một đứa trẻ mười tuổi từ nông thôn tới lại có thể viết chữ đẹp và có thành tích ưu tú như vậy?

Sau này, nhìn thấy cậu bé mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập thư pháp, nghe được Tư Vân là mẹ cậu, cô giáo Ngữ Văn mới hiểu ra.

Không ngờ Chu Việt Đông lại liếc nhìn cô ấy rồi lắc đầu: "Ngữ Văn của em cũng chỉ ở mức trung bình."

Giáo viên Ngữ Văn: "..." Được rồi được rồi, đây là cách cậu đối xử với tôi phải không?

Nói dối một chút cho tôi vui vẻ cũng không được sao?

Rốt cuộc tôi đã sai rồi.

Ngô Nhân Thích rất vui vẻ: "Chẳng lẽ là tiếng Anh à?"

Chu Việt Đông quay mặt lại nhìn anh ấy: "Em mới học tiếng Anh được ba tháng." Cậu bé vẫn học nó ở nhà với em trai.

Ngô Nhân Thích: "..."

"Ôi, tôi thấy em luyện tập thư pháp hàng ngày, còn tường em thích môn Ngữ Văn nhất." Giáo viên Ngữ Văn thở dài.

Cô giáo Từ nghe vậy lập tức chú ý tới cuốn sách của Chu Việt Đông trên bàn, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Ngày Tư Vân nhận được gói hàng của Chu Thuật Hoài là chủ nhật.

Oánh Oánh và cô đang tưới rau thì bên ngoài vang lên giọng nói của người đưa thư.

"Đồng chí Tư, cô có hàng."

Tư Vân đi ra ngoài, nhìn thấy phía sau xe đạp của người đưa thư buộc một gói đồ lớn, không biết bên trong nhét bao nhiêu, lốp xe cũng bị xẹp đi.

Gần đây thời tiết trở nên nóng bức, người đưa thư phải chở nhiều hàng như vậy, đạp xe đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Thấy cô đang bế một đứa trẻ, người đưa thư nhiệt tình giúp cô chuyển đồ vào nhà.

Tư Vân mở ra, nhìn thấy đóng gói thịt dê khô, thịt bò khô, đông trùng hạ thảo, nhung hươu, nhân sâm, v.v...

Có một cái túi lớn chứa đầy đến tận miệng.

Nhất là thịt dê khô, thịt bò khô, giống như là hàng hoá không cần bỏ tiền mua.

Tư Vân ngây người.

Cô ăn đến năm nào tháng nào mới hết.

Bên trên còn có một lá thư, mở ra đọc, là Chu Thuật Hoài viết.

Anh nói không biết cô thích ăn gì nên nhờ người mua mỗi thứ một ít.

Anh ăn rồi mới gửi cho cô.

Phía dưới, anh nói mấy câu có lỗi với cô và bọn trẻ, nhưng Tư Vân lướt qua, cô không cảm thấy có gì phải xin lỗi, nếu mỗi ngày họ ở gần nhau nhưng lại mỗi người một việc thì cũng chẳng khác gì bây giờ.

Người ta nói cái gì mà khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Chưa kể, sau khi người đàn ông xa nhà một thời gian, cô thực sự có chút nhớ anh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy câu cuối cùng: Vân Vân, anh nhớ em, Tư Vân cảm thấy tim mình như tê dại.

Lúc này, cô cảm thấy thời đại này thực sự rất tốt.

Năm tháng trôi rất chậm, xe ngựa đi rất chậm, cả đời chỉ có đủ để yêu một người, nước chảy chậm, càng cao quý càng thơm ngát.

Mà tình yêu trong tương lai cũng giống như đồ ăn nhanh, ăn thì vô vị, bỏ đi thì lại tiếc.

Cô nhìn chăm chú một lúc thì có tiếng động ngoài cửa.

Cậu cả đã về nhà

Cậu bé đang cầm hai quyển sách trong tay, hai ngày nghỉ này, cậu đều ra ngoài.

Tư Vân cũng rất vui, bình thường đứa trẻ này luôn thích ở nhà.

Cậu hai thì lại rất vui vẻ, xung quanh có rất nhiều bạn cùng trang lứa, cậu bé và Tưởng Cứu suốt ngày chạy từ nhà này sang nhà khác.

Lúc ở dưới quê, cậu bé đã tương đối sáng sủa.

Bây giờ lại càng tự tin, đúng là rất ghê gớm.

Tư Vân cũng không nghiêm khắc, lúc nào nên chơi thì cô để bọn trẻ chơi, lúc nào nên học thì để chúng học.

Cậu hai rất ngoan ngoãn, cô nói cậu chơi tới khi nào phải trở về, cậu sẽ không bao giờ vượt quá thời gian.

Cho nên Tư Vân cũng vui vẻ chiều chuộng cậu.

Thỉnh thoảng còn sẽ cho cậu hai vài xu để cậu và Tưởng Cứu mua đồ ăn vặt.

"Tiểu Đông về rồi, đúng lúc bố gửi cho chúng ta rất nhiều đồ ăn." Tư Vân mỉm cười vẫy tay.
Cậu quay người lại bước đi.

Chu Việt Đông là người hiểu thể nào là biết người biết ta, sẽ không bốc đồng hay làm điều gì bất lợi cho bản thân.

Có một câu trong cuốn "Binh pháp Tôn Tử" cậu cả mới đọc gần đây: Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Đôi khi phải học cách tránh tai họa, tránh va chạm trực tiếp với kẻ thù, điều này có thể khiến được không bằng mất.

Thấy cậu bé quay trở lại, đám người anh Trần đang vui vẻ ôm tiền tiết kiệm có chút kinh ngạc.

"Tại sao cậu lại quay lại?"

Chu Việt Đông liếc nhìn mấy người, bọn họ mới quen biết không lâu, cậu bé cũng không có ý định để những người này liều mạng vì mình.

Sau khoảng thời gian này, cậu bé cũng nhìn ra ba người này đang sống một cuộc sống khó khăn.

Con hẻm này rất cũ, nhà ở đâu đều đã mục nát, ở đây có rất nhiều người làm công trường xây dựng, xung quanh cũng rất bừa bộn.

Chẳng trách vừa rồi Lý Hữu Tài lại nói đây là khu ổ chuột.

"Chỗ này có đường khác ra ngoài không?" Chu Việt Đông hỏi.

Xem ra mấy ngày tới cậu bé không thể đến đây.

Bọn họ sửng sốt trong giây lát, đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Bọn họ lập tức biến sắc.

"Không phải chứ, cậu còn nhỏ như vậy, sao lại có nhiều kẻ thù vậy chứ?" Sắc mặt anh Trần rất phức tạp.

Cậu ta biết nhóm người vừa đi ngang qua, bọn họ là học sinh cấp 2 trường cấp trung học cách đó không xa.

Chu Việt Đông còn là học sinh tiểu học, tại sao lại khiêu khích đám học sinh cấp hai?

Chu Việt Đông liếc nhìn cậu ta, giọng điệu khá bình tĩnh, giống như người sắp bị chặn lại không phải mình.

"Bởi vì tôi đến từ nông thôn."

Không sai, lý do Lý Hữu Tài nhắm vào cậu bé đơn giản là vì cậu xuất thân từ nông thôn.

Những người ở nông thôn nên giữ thái độ khiêm tốn, không nên có cảm giác tồn tại.

Nhưng cậu bé lại chiếm lấy hết hào quang,

Chu Việt Đông không phải là người không hiểu gì nên đương nhiên hiểu vì sao đối phương không vừa mắt với mình.

"Cái gì?" Đám người anh Trần cau mày, nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã nhớ lại tiếng người giáo viên trong ngõ ngày hôm đó gọi cậu bé là đồ nhà quê vô học, vẻ mặt bọn họ càng trở nên phức tạp.

Bọn họ mặc dù không phải người nông thôn, sống ở thành phố này nhưng cũng bị vô số người chà đạp, chế giễu.

Trong mắt những người thành phố này, bọn họ là những con giòi bọ cặn bã, thậm chí giống như nhìn tới thôi cũng làm bẩn mắt họ.

Lúc đầu bọn họ không hiểu còn cảm thấy khó chịu, nhưng giờ đã miễn dịch.

Nghe Chu Việt Đông nói như vậy, không khỏi có chút đồng cảm.

Đúng, thành phố này vốn là như vậy, nhìn có vẻ phồn hoa tươi đẹp nhưng thực ra không ai biết được bóng tối đằng sau nó.

Mặc dù quen biết Chu Việt Đông chưa lâu nhưng cuối cùng cũng là cậu bé đã giúp đỡ họ.

Ba người họ đưa mắt nhìn nhau.

Đi loanh quanh trong ngõ hai vòng mà hầu như không thấy ai, anh họ của Lý Hữu Tài có chút mất kiên nhẫn: "Em họ Hữu Tài, em có chắc nó ở đây không? Chỗ này thậm chí còn không giống nơi có người ở."

Trường học của em họ tôi nổi tiếng là chỉ dành cho người giàu, nếu đã có đủ khả năng để theo học một ngôi trường như vậy thì không thể sống ở một nơi như thế này.
Tư Vân còn chưa kịp phản ứng, góc quần áo của cô đã bị Chu Việt Đông giật giật, cậu bé lúng túng kéo cô, trên khuôn mặt nhỏ đã đầm đìa nước mắt.

Chu Việt Đông thực sự hoảng sợ, cậu bé nhớ lại hơn nửa năm trước, anh em họ ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị người ta bắt nạt, không ai thương xót bọn họ.

Chính sự xuất hiện của Tư Vân đã thay đổi hoàn cảnh của ba anh em, mặc dù cô không phải mẹ ruột nhưng cô đối xử rất tốt với họ, nấu đồ ăn ngon cho họ, mua cho họ quần áo mới, dạy họ học hành, kể cho họ nghe những câu chuyện vào ban đêm. .

Cậu bé chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, em trai em gái cũng rất vui vẻ, bố cũng thay đổi ngày càng quan tâm và yêu thương bọn họ hơn.

Mẹ đối với bọn họ tốt như vậy, nhưng mình lại giấu mẹ làm chuyện xấu, còn không nghe lời mẹ, sao mình có thể tệ đến thế?

Cậu căm ghét bản thân mình vô cùng.

"Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi bọn con. Con sẽ không bao giờ làm những chuyện xấu như vậy nữa..." Chu Việt Đông đột nhiên rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Tư Vân.

"Mẹ có thể đánh con mắng con. Khi nào mẹ hết giận con mới đứng dậy."

Ở trong lớp khi giáo viên nổi giận, phạt cậu đứng là sẽ nguôi giận.

Nếu mình quỳ xuống thừa nhận lỗi, mẹ chắc chắn sẽ hết giận.

Chu Việt Đông rất bất an, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lúc này rốt cuộc cậu bé cũng có dáng vẻ của một đứa trẻ, sợ mình lại bị bỏ rơi.

Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết mình không thể sống thiếu mẹ, em trai và em gái cũng vậy.

"Này! Mau dậy đi, mẹ không bỏ rơi các con đâu."

Tư Vân chỉ định dọa cậu cả, nhưng nhìn bộ dạng như trời sập của đứa nhỏ này, cũng biết vừa rồi có thể mình đã quá nghiêm khắc dọa cậu bé sợ.

Dù rất ngạc nhiên nhưng xem ra cậu cả cũng biết mình đã làm chuyện xấu.

Điều Tư Vân sợ chính là cậu bé không cho rằng đó là chuyện xấu.

Cô thở dài: "Mẹ biết cô giáo Từ bắt nạt anh em con, con rất tức giận, nhưng tìm người đánh cô ấy là sai rồi."

Mặc dù Tư Vân cũng rất muốn đánh đối phương, nhưng thật lòng mà nói, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm người đánh cô ta.

Thủ đoạn của cậu cả luôn quá triệt để.

Suy cho cùng, vẫn là người làm bố mẹ không cho cậu bé đủ cảm giác an toàn.

Ngay khi Chu Việt Đông lập tức hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa thì lại nghe Tư Vân nói: "Không ai nhìn thấy chứ?"

Chu Việt Đông: "..."

Cậu bé lắc đầu.

Tư Vân thở dài một tiếng, đưa tay khoác lên trên vai cậu bé nghiêm túc nói: "Làm tốt lắm con trai! À không, ý mẹ là sau này con không được phép làm những chuyện như vậy nữa, con chỉ mới mười tuổi thôi, con biết chưa?"

Cô luôn cảm thấy sự việc lần này có chút kỳ lạ, cô giáo Từ bị đánh, cậu cả sao có thể giúp đỡ kẻ đã bắt nạt em trai mình?

Không đi lên đá thêm một cái đã là tốt lắm rồi

Hóa ra là vì lý do này.

Tuy nhiên, đứa trẻ này thật sự quá đáng sợ, vậy mà dám gọi người tới dạy dỗ cô giáo Từ, còn gọi cảnh sát tới bảo vệ.

Sau này lớn lên nếu làm tội phạm thì sẽ tới cỡ nào.

Tư Vân vội vàng lắc đầu, mình vừa nói cái gì vậy chứ, những lời này chỉ nói lần này thôi, về sau không thể nói nữa.

"Đương nhiên, người không đụng đến ta ta không đụng đến người. Chuyện này cũng là bởi vì cô giáo Từ ức hiếp anh em con, không có đạo đức, cô ta bị đánh cũng là đáng đời."

Cô lau nước mắt cho cậu bé: "Mẹ chỉ vì con làm những điều này mà không nói cho bố mẹ biết nên mới lo lắng cũng rất buồn. Vì con không tin tưởng gia đình mình."

"Mẹ rất tự hào vì con có thể dùng phương pháp của mình để dạy dỗ những kẻ xấu bắt nạt con và em trai. Tuy nhiên, đánh người dù thế nào cũng là sai. Tất nhiên, mẹ không có ý kiến việc đánh cô giáo Từ."
Mẹ Tư đau lòng nói.

Trịnh nữ sĩ cũng là có chút khó tin, nhưng nghĩ lại Lâm Tư Tư cũng không phải đã lớn tuổi, tham gia thi đại học cũng là chuyện bình thường.

Cũng không nói ngồi tù là không thể đi học.

Nếu thật sự có thể vào đại học thì cũng xem như là một chuyện tốt.

Nhưng cũng chỉ cô ta tưởng tượng như vậy, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới bà.

Cũng chỉ vì bà ấy nóng lòng mà chọn nhầm đối tượng cho con trai.

Khiến anh ta bị người khác chế giễu.

Cho nên bà đã đồng ý từ nay về sau không xen vào chuyện giữa con bà và Lâm Tư Tư nữa.

Dù anh ấy có muốn ly hôn hay không, bà cũng không xen vào nữa.

Thế là bà ta thản nhiên nói: "Vậy cũng tốt."

Thấy bà ta chẳng hào hứng gì, bố mẹ Tư liếc nhau, gượng cười hai tiếng: "Tư Tư đã biết sai cũng đã hối cải, chỉ là hi vọng ông bà thông gia có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, cho con bé một cơ hội."

"Đúng vậy, kết hôn là chuyện lớn cả đời."

Trịnh nữ sĩ ngắt lời bọn họ, nghe đến đây bà ta đã tức giận, giễu cợt nói: "Con trai tôi cũng không làm sai gì cả, kết hôn là chuyện cả đời của con gái các người, chẳng lẽ con trai tôi thì không phải chuyện cả đời sao?"

"Con gái các người đáng thương, con trai của tôi càng đáng thương. Lúc đầu người được chọn là Tư Vân, tuy con bé không phải là con gái ruột của các người, nhưng là tôi dõi theo con bé từ nhỏ đến lớn, mọi mặt đều ưu tú, thông minh. Là các người cam đoan Lâm Tư Tư so với con bé hiểu chuyện hơn, thông minh hơn, tôi mới không hủy bỏ hôn ước, cũng bởi vì tôi quá ngu si, nóng lòng muốn con trai kết hôn mà bị che mắt, nếu không cũng không rơi vào tình cảnh bị chế giễu như bây giờ."

Lời nói này khiến mặt hai vợ chồng lúc xanh lúc trắng.

"Bà thông gia, không thể nói như vậy được, Tư Tư của chúng tôi chỉ là sống ở nông thôn nên không được giáo dục tốt mà thôi."

"Giáo dục là một chuyện, tính cách lệch lạc lại là một chuyện khác, nông thôn nhiều người như vậy, tại sao người khác không ăn trộm, cô ta lại ăn trộm? Nhưng tôi nghe nói, Lâm gia người ta tuy nghèo nhưng lại đập nồi bán sắt để con gái các người học trung học, giáo dục như vậy còn không dạy cô ta tốt, còn muốn như thế nào nữa?"

Lại nói, bọn họ cũng chỉ cho Tư Vân học đến trung học.

Tư Vân và Lâm Tư Tư đều nhận sự giáo dục ngang nhau.

"Chính là, chú Tư và dì Tư, nếu không phải vì các người, Tư Vân đã sớm học đại học rồi, sao còn phải đợi đến bây giờ mới có thể tham gia thi đại học?"

Vì để Tư Vân và anh kết hôn sớm một chút, bọn họ không tiếc để cô tạm nghỉ học.

Không cho cô tham gia thi đại học.

Thành tích của Phó Thiên Thiên không tốt, không đỗ đại học cho nên mới đi làm ở công ty.

Mà Tư Vân là do bị người trong nhà hại.

Phải biết lúc ấy Tư Vân là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp.

Bố mẹ Tư nghe nói như thế, trong lòng cũng không có cảm giác gì.

Cũng không có cảm thấy mình có lỗi, nếu Tư Vân đi học đại học, làm sao giữ được Phó Dương.

Phó Dương vốn cũng không thích cô.

Hơn nữa Phó Dương đã hai mươi lăm tuổi, cô học đại học mất bốn năm, người ta sao có thể đợi cô bốn năm.

Bấu víu quan hệ và tương lai của Tư Vân, bọn họ không chút do dự lựa chọn vế trước.

Cũng không muốn cho Tư Vân đi học lại.

Bởi vì cô đã kết hôn, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện cũng không tốt.

Bọn họ đều chỉ là vì tương lai họ Tư, cũng không làm sai gì cả.
Bởi vì cuộc thi học sinh giỏi không tổ chức ở trường, cho nên nhà trường đã sớm chuẩn bị xe buýt đưa đón học sinh tham gia trận đấu.

Tư Vân không được đi, bởi vì mỗi cái ban chỉ có thể cho một giáo viên đi, xe buýt không chứa được quá nhiều người.

Cô là giáo viên mới, còn chưa quen thuộc với các học sinh.

Cho nên để các giáo viên khác đưa học sinh đi.

Tư Vân tưởng buổi sáng mình chỉ dạy có một tiết, xong tiết rồi cũng không có việc gì, nói không chừng cũng có thể qua đó kịp.

Dù sao cuộc thi có quy mô thế này cũng rất mất thời gian.

Hơn nữa còn là cuộc thi toàn thành phố.

Hôm nay mới chỉ là vòng đấu loại thôi, sau hôm nay sẽ có một nhóm học sinh bị loại, những học sinh còn lại sẽ tiến lên, cuối cùng là chung kết.

Mấy năm nay, học giỏi thì áp lực cũng lớn, vì vinh dự và chứng minh bản thân, phụ huynh và giáo viên đều sẽ để những em học sinh có thành tích tốt nhất tham gia các cuộc thi.

Mỗi trường đều hạn mức danh sách tham gia, học sinh toàn trường tham gia không thể vượt quá ba mươi người.

Tư Vân dẫn hai đứa bé đến cửa trường học, trong xe còn có một số phụ huynh, không yên lòng đi theo con cái cùng qua đó, cô cũng muốn đi cùng, nhưng cũng không thể không đi dạy.

Chu Thuật Hoài không có nhà nên hai đứa nhỏ phải tự mình đi qua đó.

Nhưng vẫn tốt, có cậu cả ở đó trông chứng, hai anh em chắc cũng không xảy ra chuyện gì.

Tư Vân móc ra năm tệ đưa cho Chu Việt Đông, để tới đó nếu đói bụng thì mua gì đó cho em trai cùng ăn.

Mặc dù được trường học bao ăn, nhưng là cô trông thấy cô giáo Từ cũng ở trên xe.

Trong lòng vẫn là có chút bận tâm.

Nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, cô giáo Từ cũng không dám làm chuyện xấu.

Tư Vân tự mình đưa hai đứa bé lên xe buýt, thấy trong xe đã đầy người ngồi.

Phần lớn đều là phụ huynh đi cùng con cái, có mấy học sinh còn có hai phụ huynh đi theo.

Theo lý mà nói xe buýt lớn như thế, chắc chắn là sẽ đủ chỗ.

Nhưng hết lần này tới lần khác những người lớn này không biết nhường nhịn, cái mông lại lớn còn chiếm nhiều chỗ.

Nhìn thấy có đứa trẻ không có chỗ ngồi, cũng giả bộ như không nhìn thấy.

Tư Vân lập tức nổi giận: "Mấy vị cũng là đi tham gia cuộc thi tiểu học sao?"

Mấy người phụ huynh đang vừa nói vừa cười với con mình lúc nãy sửng sốt một chút: "Chúng tôi đương nhiên là đi theo con mình tham gia cuộc thi."

"À, hoá ra là đi cùng con tham gia cuộc thi, ai không biết còn tưởng rằng mấy người mới là người tham gia thi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cái này xe buýt này là trường học đưa bọn nhỏ đi thi chứ không phải xe buýt miễn phí."

Mấy phụ huynh nghe nói như thế, lập tức xấu hổ, bĩu môi nói: "Không phải chỉ ngồi một lát thôi sao, có gì từ từ nói, thật là nhỏ mọn."

Tư Vân trừng mắt với bọn họ, để hai đứa nhỏ ngồi xuống, mới tỏ vẻ uất ức: "Tiểu Đông Tiểu Hàn, mẹ có lỗi với các con, rõ ràng các con mới là người đi tham gia cuộc thi, giờ ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Mẹ cũng không dám đắc tội những người đó để giành chỗ cho các con, dù sao nói chuyện đắc tội với người ta, người ta đã chiếm chỗ còn nói mẹ hẹp hòi, mẹ có lỗi."

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều hướng ánh mắt xem thường về phía mấy người giành chỗ.

Bọn họ chỉ là đi theo con mình, nhưng lại chiếm vị trí của mọi người, ôm lấy con mình. Đúng là không biết điều

Không giống những người này, đã muốn ngồi xe miễn phí, lại còn nhiều người như vậy.

Tư Vân là phụ nữ trẻ, lại đưa theo ba đứa con, đã rất vất vả rồi.

Hiện tại lại bị xúc phạm.

Thật sự là quá đáng thương.
Người chung quanh không nhịn được cười thành tiếng.

Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy đối phương đáng thương.

Nhưng lúc này mới phản ứng được, con trai của cô ta không phải cũng có chỗ ngồi sao?

Không cho con trai mình nhường chỗ, lại muốn con trai người khác nhường chỗ, thật sự là không hợp tình hợp lý.

Mặt hai người lập tức lúc xanh lúc trắng.

Người phụ nữ kia kiếm cớ: "Tôi đây là, con trai tôi cơ thể không thoải mái không ngồi được sao?"

Chu Việt Hàn lập tức nói: "A, cơ thể cháu cũng không thoải mái, anh ơi, em đau bụng, muốn đi ị."

Nói xong, cậu bé không nhịn được: "Phụt " Một tiếng thả rắm vang lên.

Biểu cảm giống như sắp muốn lồi ra ngoài đến nơi.

Những người khác sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng khuyên nhủ: "Ôi trời, người này cũng thật là, đều là người lớn, lại còn giành chỗ với trẻ con, không biết xấu hổ à?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ này ráng chịu đựng nha, sắp đến nơi rồi!"

Khuôn mặt người phụ nữ kia đỏ lên, lại bày ra dáng vẻ vừa buồn nôn vừa ghét bỏ quay về chỗ của mình.

Cô giáo Từ tỏ vẻ phản cảm che mũi ghét bỏ, nói: "Đứa nhỏ này, thật làm người ta buồn nôn, quả nhiên là từ nông thôn đến, một chút giáo dục cũng không có, dưới ban ngày ban mặt còn đánh rắm, có buồn nôn hay không!"

Nghe được cô ta nói là từ nông thôn đến, những người thích hóng chuyện lại nhìn hai người thêm một chút.

Biểu cảm kì quái.

Đặc biệt là người phụ nữ lúc nãy, càng chê bai: "Lại là từ nông thôn đến, khó trách không hiểu chuyện như thế, không nhường chỗ ngồi cho tôi cũng tốt, không lại làm bẩn quần áo của tôi."

"Con à, sau này đừng tiếp xúc với những người như thế này biết không, không chừng trên người họ bẩn lắm, có thể dính lên người mình." Cô ta làm việc cho chính phủ, hạng người gì cũng đều gặp qua.

Mấy người nông dân đi làm mang theo con cái, mấy đứa trẻ kia cũng bẩn như thế.

Trên đầu đều có con bọ đang bò.

Vừa nói, người phụ nữ kia vừa run run người một cách khoa trương.

Những đứa trẻ khác lập tức bị hù dọa.

Đều nhìn Chu Việt Đông, Chu Trạch với biểu cảm vô cùng sợ hãi.

Cô giáo Từ thấy người chung quanh đều có ánh mắt khác thường, lập tức thêm dầu vào lửa, nói: "Cũng không phải tôi xem thường hai anh em nhà các cậu, nhưng là nhà các cậu nuôi heo, loại hoàn cảnh đó vốn là vừa dơ vừa thối, các cậu tự nhiên cũng không sạch sẽ được bao nhiêu."

"Tôi nói cho các cậu là vì để các cậu tốt hơn, để các cậu biết thích sạch sẽ, cũng đừng trách tôi."

Khóe miệng cô ta nở ra một nụ cười lạnh.

Cậu hai bình thường không sợ trời không sợ đất, không sợ đánh không sợ mắng, chỉ sợ người khác ghét bỏ cậu là từ nông thôn đến, xem thường cậu.

Lúc đầu cậu còn rất vui vẻ, cậu chỉ là không muốn đem chỗ ngồi mà mẹ tìm được cho anh em cậu nhường cho bà dì kia thôi.

Bình thường ở lớp học cậu còn cùng các bạn học tranh tài xem ai thả cái rắm vang nhất.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Không nghĩ tới đến đây mọi người lại tỏ ra ghét bỏ như vậy.

Trong lúc nhất thời, cậu bé có chút hối hận.

Sợ hãi nhìn qua đám người kia, không tự chủ rụt người lại vào Chu Việt Đông.

"Cô Từ đây không ăn thịt heo sao?" Chu Việt Đông khép sách lại.
Cô ta đã sớm nghe qua, đề năm nay là khó nhất từ trước tới nay.

Nhưng mà không đợi cô ta suy nghĩ nhiều, Chu Việt Đông đã cúi đầu viết liên tục.

Người chung quanh còn đang đọc đề thi, cậu bé chỉ mất năm phút đã đã làm xong cả đề.

Cũng không phải Chu Việt Đông không nghĩ là sẽ làm bài từ từ, chỉ là những câu hỏi này, so với những đề cấp hai, cấp ba mà cậu bé đã đọc trong thời gian này, thật sự quá đơn giản.

Sau khi đã đọc qua các đề thi của trung học thì những đề thi này căn bản là không có độ khó.

Đương nhiên, Tư Vân vốn mua đề thi trung học kia là để cho cậu bé học sau này.

Chu Việt Đông nhàn rỗi tới nhàm chán lại cầm bài thi trên tay mình, dứt khoát dò lại một lượt.

Hiện tại quét mắt một vòng cậu bé đã có thể biết được câu trả lời chính xác.

Thời gian thi là chín mươi phút, đã có mấy học sinh bồn chồn, bất an.

Giám thị mở miệng nhắc nhở: "Thời gian thi là chín mươi phút, các em chắc đều đã biết quy chế trường thi, trong lúc thi không thể đi toilet, nếu muốn chỉ có thể nộp bài thi sớm."

Nghe nói như vậy, những đứa trẻ kia biểu cảm càng căng thẳng hơn.

Mà Chu Việt Đông lại ngẩng đầu lên.

Có thể nộp bài thi sớm?

Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Cậu bé lo lắng em trai chạy lung tung khắp nơi, cũng không để ý giám thị nói gì.

Lập tức đứng dậy.

"Này! Bạn học kia, không phải đã nói là không thể đi nhà vệ sinh sao, trở về chỗ ngồi xuống."

Chu Việt Đông cầm lấy bài thi, đi đến chỗ các giám thị đang nghiêm mặt, nói: "Thưa thầy, em không phải muốn đi đi nhà vệ sinh, em muốn nộp bài."

"Hả?" Thầy cô giám thị sửng sốt một chút.

Chu Việt Đông nghi hoặc cau mày, nghiêng đầu một chút: "Không phải thầy nói có thể nộp bài thi sớm sao?"

"Không phải chứ bạn học này, bây giờ mới bắt đầu thi chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, em đã muốn nộp bài thi sao? Em có chắc không? Kỳ thi này không phải kỳ thi bình thường, danh sách thí sinh mỗi trường có hạn, tôi hi vọng em sẽ không lãng phí danh sách."

"Đúng vậy, đề thi này đọc qua đã cảm thấy khó, không viết ra được câu trả lời, nhưng em cũng phải có thái độ nghiêm túc,, ít nhất cũng là có thể làm được một câu, cũng có thể được mấy điểm, cũng không đến nỗi quá khó nhì, sao em phải nộp bài thi sớm như vậy chứ?"

Chu Việt Đông nhẹ gật đầu: "Mặc dù không được điểm tuyệt đối, nhưng cũng không quá khó nhìn đâu."

"Được rồi được rồi." Thầy giám thị nghe nói như thế, lập tức khoát tay áo, ra hiệu cho cậu bé đi ra ngoài.

Chu Việt Đông cũng không nói thêm gì nữa, trong khi ánh mắt kinh ngạc của các bạn học trong lớp, cậu quay người rời phòng thi.

Đứng ở bên ngoài mặt cô giáo Từ tái xanh.

"Em, em đứng lại đó cho tôi! Tôi để em đến cuộc thi, là cho em cơ hội, em lại báo đáp tôi như thế này!"

Cô giáo Từ vô cùng tức giận, mặc dù cô ta muốn để Chu Việt Đông mất mặt, để trường học hối hận, nhưng cũng chỉ là hi vọng điểm số của cậu bé không cao, kéo chân những người khác mà thôi.

Không ngờ cậu bé lại tùy tiện ra khỏi phòng thi.

Nếu lần này thi được không điểm, sau này mặt mũi cô ta còn để ở đâu?

Cô giáo Từ tức giận đến nỗi mặt mũi vặn vẹo.

"Không phải cô báo đáp em nên em mới cho cơ hội sao? Tại sao lại thành là em báo đáp cô rồi?"

Cô Từ đỏ mặt tía tai chỉ vào cậu bé: "Em còn dám mạnh miệng, em đừng tưởng nhà em có quan hệ với chủ nhiệm Phó, tôi không quản được em đúng không, tôi cho em biết này Chu Việt Đông, Cuộc thi này liên quan đến vinh dự của trường học chúng ta, nếu em thi rớt, toàn trường sẽ mất mặt theo em."
Miệng thầy giám thị giật một cái.

Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp sao?

Thầy nhịn không được nhìn Chu Việt Đông nhiều hơn một chút, trước những lời nói của cô giáo Từ, thái độ của đứa nhỏ này vẫn bình tĩnh như cũ.

Không hề luống cuống, cũng không sợ hãi.

Thầy giám thị kịp phản ứng, trở nên trầm mặc.

Nếu như không phải trùng hợp, vậy đứa trẻ này quả thực là không thể tin được.

Mặc dù rất muốn ở lại để hỏi cho rõ ràng, nhưng cuộc thi còn cần người giám sát, đành phải quay người từng bước trở vào trong.

Khi đi còn nói lại một câu: "Tám mươi tám điểm, cậu đậu rồi, ngày mai nhớ tới thi vòng sau."

Mà trong phòng thi không cách âm nên tất cả mọi người đều nghe thấy.

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Đặc biệt là Lý Hữu Tài, người cũng tham gia phần thi toán học, hiện tại đầu đã đầy mồ hôi.

Cậu bé xiết chặt cây bút trong tay, biểu cảm không cam lòng.

Tám mươi tám điểm chẳng có gì là ghê gớm.

Mình nhất định phải kiên trì.

Mình muốn thi được điểm tuyệt đối, muốn chiến thắng Chu Việt Đông!

Mình phải chứng minh, mình mới là học sinh có thành tích môn toán ưu tú nhất lớp bốn.

**

Cô giáo Từ lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Chữ Việt Đông đứng đó, làm bộ biểu cảm rất bình tĩnh.

Một đứa bé làm sao có thể giả vờ thành thục như vậy được.

Dáng vẻ vừa rồi của cô ta giống như tôm tép nhãi nhép.

Trong lòng cô ta rất không thoải mái, giễu cợt nói: "Cũng chỉ là tám mươi tám điểm mà thôi, chỉ vừa đủ qua vòng loại, em cũng không cần quá đắc ý."

Tám mươi tám điểm ở trong mắt cô ta cũng kém cỏi giống như những học sinh kém khác thôi.

Chu Việt Đông không thèm để ý đến cô ta, quay đầu rời đi.

Cô giáo Từ tức đến nỗi khó thở, chỉ vào cậu nửa ngày nói không được một câu.

Anh Trương lắc đầu: "Cô giáo này bị gì vậy, nhầm trân châu thành mắt cá à?"

Một người đàn ông nghe vậy, hiếu kỳ nói: "Anh Trương anh nói như vậy là sao, tám mươi tám điểm đúng là vừa đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng không phải là giỏi, nghe nói mấy năm nay cũng không phải không có thí sinh đạt được điểm tuyệt đối."

Anh Trương nghe vậy, cười: "Từ lúc bắt đầu thi đến bây giờ mới qua bao nhiêu thời gian?"

"Tôi xem một chút, vừa vặn ......" Đối phương nhìn đồng hồ, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, lập tức trừng to mắt: "Trời đất, mới chỉ nửa tiếng đồng hồ!"

Nửa giờ, đứa nhỏ này đã làm xong không nói, còn chính xác vừa đủ điểm đậu!

Đây còn là người sao?

Anh Trương cười nói: "Cô Từ, cô có biết người nào có thể tính chính xác đến số lẻ không?"

"Ngoài những người suốt ngày làm nghiên cứu khoa học thì còn có thể là ai nữa?" Cô giáo Từ trả lời.

"Cho dù là vậy, đứa nhỏ này cũng không thể so sánh với họ được."
Em trai của cậu từ nhỏ đã chạy rất nhanh, chạy khắp núi, khắp đồng đều không thấy mệt mỏi.

Sao có thể chạy năm ngàn mét này mà mệt mỏi được?

Trước kia Chu Việt Đông luôn cảm thấy mình không giống người trong thành phố, sợ mình giống như ếch ngồi đáy giếng, bị mọi người xem thường.

Nhưng bây giờ, cậu bé nhìn những người này, kiến thức của bọn họ, dường như cũng không lợi hại như vậy.

Luôn gièm pha người khác để nâng mình lên, dường như làm vậy mới có được cảm giác ưu việt.

Cậu bé vốn còn tưởng rằng, tất cả người trong thành phố đều giống như mẹ cậu, vừa xinh đẹp, thanh lịch lại tài giỏi, vượt ngoài tầm với.

Nhưng bây giờ xem ra, nông thôn hay thành phố đều như nhau.

Chỉ là không giống nhau ở hoàn cảnh sống thôi.

Chu Việt Hàn nghiền ép đối thủ, thành công giành được hạng nhất.

Còn phá vỡ kỷ lục phần thi chạy cự li dài trong những năm qua.

Toàn trường reo hò!

Nhưng còn có phần thi của nhóm thứ hai, cho nên rất nhanh đã tiếp tục.

Chu Việt Hàn chạy tới, ngẩng lên đầu nói: "Cô ơi, cô ơi, em chạy được hạng nhất, thầy đã hứa tặng cho em mười bông hoa đỏ."

"Cô cho em mười bông, giáo viên thể dục mười bông, vậy là em đã có hai mươi đóa bông hoa đỏ!" Cậu bé giơ ngón tay cái lên.

"A? Sao anh lại ở chỗ này?" Cậu bé vừa nghĩ tới mình rốt cuộc cũng vượt qua anh trai mình, xoay người lại ngân nga.

Kết quả lại nhìn thấy anh mình đang đứng ở bên này.

Vội vàng che miệng lại.

Muốn bí mật lấy bông hoa làm tất cả mọi người phải ngạc nhiên.

Không ngờ tới lại bị anh trai nghe được.

Chủ nhiệm lớp cười đến không khép được miệng, nhất là nhìn mấy giáo viên trường học bên cạnh mặt đều tái xanh, đắc ý nói: "Đương nhiên, Tiểu Hàn của chúng ta quá lợi hại, mấy anh trai lớn tuổi hơn đều không chạy lại em, đừng nói mười bông, một trăm bông cũng cho em."

"Xì, có cái gì hay đâu mà đắc ý."

"Đúng vậy, những đứa trẻ có năng khiếu vận động như vậy vào trường mọt sách quả thực lãng phí, còn không bằng đưa đến trường học của chúng tôi."

"Đúng đó, trường học của chúng tôi chú trọng phát triển phong trào thể dục thể thao, sau này còn có thể đi làm vận động viên quốc gia. Bạn nhỏ này, hay là cậu về nhà nói chuyện với mẹ, chuyển trường đến trường học của chúng tôi, trường học của chúng tôi miễn học phí cho cậu."

"Trường học các người cũng không được tốt lắm, năm ngoái trường học của chúng tôi là hạng nhất, đừng nói là miễn học phí, còn cử đi đại học thể thao."

"Lấy bông hoa đỏ để làm gì, còn không bằng tiền thưởng, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, bạn nhỏ, thấy thế nào?"




Mấy giáo viên này thật là không cần mặt mũi đến mức ban ngày ban mặt lại dám lôi kéo học sinh ngay trước mặt chủ nhiệm của cậu.

Cô chủ nhiệm đỏ mặt tía tai.

Cô ấy cũng rất lo lắng, dù sao trường học của bọn họ đúng là yếu thế về phương diện thể dục này.

Nếu như phụ huynh người ta muốn để con cái phát triển theo hướng này, giáo viên như cô cũng không ngăn cản được.

Trong lúc nhất thời có chút lo lắng.

Ai ngờ Chu Việt Hàn nghe xong, lại tỏ vẻ ghét bỏ: "Tôi không cần, tôi chỉ muốn bông hoa đỏ thôi."

Nói xong, cậu bé đã lôi kéo cô giáo chủ nhiệm làm nũng nói: "Cô ơi, cô nhất định phải nhớ kỹ là tặng cho em bông hoa đỏ nha."
Cô giáo Từ sửng sốt một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là phụ huynh của mấy đứa bé kia tự đến đón con mình sao?

Phải biết là học sinh trong trường học của bọn họ, gia thế đều là vô cùng giàu có.

Lái chiếc xe sang trọng như vậy, cũng không phải là không thể.

Nghĩ như thế, cô giáo Từ lập tức tỏ ra thái độ thân thiện, tươi cười một cách chuyên nghiệp, cúi đầu xuống nhìn.

Một giây sau, trước mặt cô ta là một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

Tư Vân nhếch khóe môi, một tay cầm lái, một tay hướng về phía cô ta quơ quơ: "Này."

Nụ cười của cô giáo Từ thoáng chốc cứng đờ, giọng nói bỗng cất cao: "Tư, Tư Vân? Tại sao lại là cô?"

"Tại sao không thể là tôi?" Cô nghiêng đầu một chút, nói: "Cô giáo Từ, phiền cô nhường một chút, cô đang cản đường tôi đến đón con tôi đó."

Cô Từ lộ ra biểu cảm vô cùng hoang mang.

"Mẹ! Mẹ biết lái xe sao?" Cậu hai đẩy cô giáo Từ ra rồi đưa hai tay cửa xe, thò đầu vào cửa sổ xe, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Sau khi bố ra ngoài làm việc, xe vẫn để đó không có ai dùng, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ngồi vào chiếc xe nhỏ này của bố!

Cậu hai vô cùng vui vẻ.

Mẹ thật lợi hại, không chỉ biết đi xe đạp, còn có thể lái xe!

Sau khi thấy em gái ngồi bên cạnh, cậu bé càng vui vẻ hơn, bước vào ngồi ở ghế sau, cũng chẳng biết em gái có hiểu hay không, liền khoe khoang: "Em gái, em gái, hôm nay anh có mười bông hoa đỏ, mười bông...... Không phải, hai mươi bông, anh nói em nghe, hôm nay anh vô cùng lợi hại ......"

Tư Vân cười nhìn cậu bé.

Quay ra ngoài xe cũng chẳng thèm để ý đến biểu cảm dở khóc dở cười của cô giáo Từ, nói với cậu cả: "Tiểu Đông, mau lên xe, về nhà thôi."

"Vâng!" Chu Việt Đông ngoan ngoãn gật đầu, đi hai bước lại nói: " Mẹ, cô giáo Lưu có thể đi cùng chúng ta được không?"

Cậu bé quay đầu nhìn lại đã thấy hai mắt cô giáo Lưu trợn to như sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cậu vẫn nhìn ra được, cô giáo Lưu rất thích em trai, đối xử với em trai rất tốt, còn mua cho cậu bé một cái đùi gà lớn.

Người đối xử tốt với em trai, em gái, đều là người tốt.

Tư Vân lập tức cười nói: "Đương nhiên rồi, cô giáo Lưu, lên xe đi, chúng tôi tiện đường đưa cô về nhà."

Có trời mới biết cô khổ sở như thế nào, không có bằng lái đành đi đường vòng để tới đây.

Mặc dù thời đại này quản lý không quá nghiêm ngặt, xe cũng rất ít, nhưng từng sống ở tương lai, cô vẫn luôn chú ý cẩn thận.

Chu Thuật Hoài không ở nhà, xe ở đâu thì vẫn ở đó.

Người có mười năm kinh nghiệm làm tài xế lái xe như Tư Vân, cứ để như vậy thì thật là lãng phí.

Nghĩ đến buổi sáng hai đứa nhỏ để có chỗ ngồi mà bị người khác trừng mắt, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Cho dù Chu Thuật Hoài không ở nhà, cô cũng phải là chỗ dựa của hai đứa nhỏ.

Để hai đứa nhỏ biết, bọn chúng so với những người khác không thiếu thốn cái gì, không cần vì người lớn chèn ép mà thấy sợ hãi.

Cô giáo Từ ở trên xe mà mình không có ở đó, hai đứa nhỏ không có chỗ ngồi để về nhà.

Cho nên cô mới nghĩ đến việc tự mình lái xe tới.

Quả nhiên nhìn thấy cô giáo Từ đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai đứa nhỏ.

Không cần nghe Tư Vân cũng đoán được đại khái, đoán chừng là không muốn để cho hai đứa nhỏ lên xe.

Lái xe tới, không nghĩ đến cô Từ lúc nào cũng kiêu ngạo, khi chưa thấy cô trong xe đã bày ra bộ dạng nịnh nọt như chó lấy lòng chủ.
"Lúc ấy tôi đã không đồng ý để cậu đưa cậu ta tới, đó không phải người của quân đội chúng ta, trẻ tuổi nóng tính!" Thủ trưởng trầm giọng nói.

"Mặc dù là tiểu đoàn trưởng, nhưng Phó Dương không phải người bình thường, bối cảnh vững chắc, lại là người của quân khu Hoa Nam, nếu ở quân khu của chúng ta gặp phải nguy hiểm, bên trên trách tội, ai sẽ chịu trách nhiệm?"

Dương thủ trưởng lấy tay ấn huyệt Thái Dương, sắc mặt nặng nề.

Vương Kiến Quốc sắc mặt âm u: " Thủ trưởng, ngài đừng trách tôi, còn không phải vì thằng nhóc họ Phó kia sao? Tại sao lại vào khu không có người?"

Thủ trưởng Dương thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu: "Đúng, đoàn trưởng Phó lần này tới, ngoại trừ huấn luyện bên ngoài, thật ra còn có một cái chuyện rất quan trọng."

"Đoạn thời gian trước trong khu vực đó có người người khai thác quặng phi pháp và săn bắt trộm, các cậu chắc có lẽ cũng đã nghe qua."

"Đúng là có nghe qua, nhưng chuyện đó có liên quan gì tới người quân khu Hoa Nam như cậu ta? Chuyện này không phải vẫn đang điều tra sao?" Vương Kiến Quốc trầm giọng nói.

"Không có liên quan tới cậu ta, nhưng có quan hệ với người phía trên cậu ta, có tin tức để lộ ra, phần lớn khoáng sản cùng với da lông thú hoang đang vận chuyển đến các thành phố Vân Quý Xuyên thì bị bắt, mà những vật này đều được vận chuyển từ đây."

"Phía trên không chỉ có nghi ngờ chúng ta có quan hệ với bọn họ, còn nghi ngờ chúng ta dung túng phạm pháp, các cậu hiểu không? Cho nên cậu nghĩ tại sao cậu ta lại tới đây?"

Vương Kiến Quốc sắc mặt âm trầm.

Chu Thuật Hoài không nhịn được nhíu mày một cái.

"Cho nên thủ trưởng ngài gọi chúng tôi tới, là muốn cho chúng tôi đi cứu anh ta à?" Giọng anh rất lạnh lùng, cũng không kinh ngạc.

Thủ trưởng Dương rất áy náy: "Xin lỗi cậu, Thuật Hoài, vốn dĩ kết thúc huấn luyện tôi sẽ để cậu về đoàn tụ với người nhà."

Chu Thuật Hoài còn chưa lên tiếng, Dương Ngọc Khiết đã kích động lên tiếng: "Thủ trưởng, ngài có ý gì, sao ngài lại để Chữ Thuật Hoài với Vương Kiến Quốc bọn họ đi cứu viện? Ngài quên sự việc năm đó khiến anh trai tôi chết thảm rồi sao!"

Hốc mắt cô ta đỏ bừng.

Toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh.

Chuyện năm đó, giống như một tiếng sét đánh vào trong lòng mọi người.

Chuyện khai thác quặng phi pháp và săn bắn động vật hoang dã, đã xuất hiện rất nhiều năm trước.

Khu không người không chỉ không có người, mà là không thể sống sót.

Thiên đường đối với động vật nhưng là vùng cấm chết chóc đối với con người.

Lúc đó anh Kiệt vẫn chỉ là tiểu đội trưởng, đã từng nhận nhiệm vụ như vậy.

Quân đội phái một đội mười người, để Dương Anh Kiệt là đội trưởng tiểu đội tiến vào dò xét tình huống.

Vốn cho rằng đơn giản chỉ là mấy bọn khai thác quặng phi pháp.

Ai ngờ lại dẫn ra được một thế lực kinh doanh ngầm.

Toàn bộ tiểu đội mười người chết thảm ở khu không người!

Sau đó Chu Thuật Hoài và Vương Kiến Quốc bị phái đi cứu viện, cũng suýt nữa cũng không thể đi ra.

Chỉ tìm thấy hài cốt của đồng đội bị thú rừng ăn thịt còn sót lại.

Cảnh tượng đó đã trở thành cơn ác mộng đối với nhiều người.

Cũng là ác mộng đối với Dương Ngọc Khiết.

Về sau săn bắt trộm và khai thác quặng phi pháp ngày càng phách lối, mấy chục đội tiến vào dò xét, đều có đi mà không có về, phía trên mới bắt đầu quan tâm.

Mà Chu Thuật Hoài và Vương Kiến Quốc, bọn họ là hai người duy nhất từ bên trong trở ra được, hơn nữa còn bắt được người khai thác quặng.

Nguyên nhân là như thế, người săn trộm và người khai thác quặng dần dần biến mất biệt tích.

Không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
"Cậu tìm đoàn trưởng Chu à? Đoàn trưởng Chu đang đi làm nhiệm vụ." Cảnh vệ đứng gác cổng nói.

"A? Vậy phải làm sao bây giờ, đoàn trưởng Chu nói nếu có thư, phải đưa tận tay anh ấy."Người đưa thư buồn rầu: " Vậy lúc nào đoàn trưởng Chu trở về?"

Cảnh vệ nói: "Tôi cũng không biết."

Dương Ngọc Khiết vốn đi ra tiễn Vương Kiến Quốc và Chu Thuật Hoài.

Vừa ra tới nơi thì người đã đi mất.

Nghe được là thư của Chu Thuật Hoài, cô ta nheo nheo mắt, hỏi: "Thư của đoàn trưởng Chu à?"

Người đưa thư trông thấy cô ta, gật đầu.

Ánh mắt Dương Ngọc Khiết tối sầm lại.

Chu Thuật Hoài trở về quân đội cũng đã được hai mươi ngày, nhưng cứ một tuần lễ anh lại nhận được một bức thư.

Ngày trước anh cũng có người thân, thỉnh thoảng cũng có thư.

Nhưng rất hiếm.

Chị gái của anh đã qua đời, nghe nói anh cũng đã cắt đứt quan hệ với em gái.

Bây giờ chỉ có một khả năng.

"Đoàn trưởng Chu sẽ không về sớm được, cậu đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu đưa qua cho anh ấy." Cô ta nói.

Người đưa thư lùi lại hai bước, nói: "Không được đâu đoàn trưởng Dương, lá thư này tôi không thể giao cho ai khác ngoài đoàn trưởng Chu."

"Cậu có ý gì? Tôi có thể đọc lén thư của anh ấy sao?" Sắc mặt Dương Ngọc Khiết trở nên rất khó coi.

Người đưa thư lập tức lắc đầu nói: "Ý tôi không phải vậy, chỉ là ......" Anh ta lật phong thư ra, sắc mặt phức tạp chỉ vào một hàng chữ đằng sau nói: "Người gửi thư có ghi như vậy."

Dương Ngọc Khiết sửng sốt một chút, nhìn sang, thấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ.

"Cái người thích lén lút viết thư cho bố tôi, đừng đụng vào thư của mẹ tôi."

Dương Ngọc Khiết: "..."

......

Đảo mắt đã đến ngày thi thứ hai.

Chu Việt Đông đi theo bạn học vào trong phòng thi, ngồi xuống.

Giáo viên giám thị vẫn là mấy người hôm trước.

Nhìn thấy cậu, biểu cảm của thầy giám thị có chút thú vị.

Nhưng vẫn nhắc nhở học sinh như trước, sau đó bắt đầu cuộc thi.

Vòng thi thứ hai đề càng khó, hơ nữa điểm số phải đạt 95.5 mới có thể tham gia vào vòng chung kết.

Mặc dù đều là những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, nhưng vẻ mặt của mọi người đã nghiêm túc hẳn lên.

Cầm bài thi lên ngay lập tức, bắt đầu nghiêm túc đọc đề.

Càng đọc, sắc mặt càng căng thẳng, lo lắng.

Có vài đứa trẻ thậm chí đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Vất vả lắm mới vượt qua vòng loại, ai cũng muốn vào vòng chung kết.

Thua ngay lúc này thì thật đáng tiếc.
"Đứa bé này có gì đó không đúng, năm ngoái cũng chưa từng thấy người này, hình như là học sinh chuyển trường."

"Mọi người đều biết, trường tiểu học ngoại ngữ yêu cầu xếp lớp rất cao, đặc biệt là lớp chọn, người bình thường hoàn toàn không vào được, tôi nghi đứa nhỏ này có người chống lưng."

"Tôi cũng cảm thấy không đúng, dù là tôi cũng không thể làm xong bài nhanh như vậy, mà cậu ta thậm chí còn không kiểm tra lại bài làm, giống như đã biết trước đáp án."

"Thầy trưởng ban, chuyện này có lẽ phải điều tra một chút, nếu không thì sẽ không công bằng với các học sinh trường khác."

Mọi người càng nghĩ càng thấy mình có lý nên cứ bàn tán không ngừng.

Dù sao việc liên quan đến danh dự trường học của mình, lúc này đương nhiên là muốn thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Thầy trưởng ban còn đang nhìn chằm chằm vào bài thi, không nói một lời.

Đến lúc xem xong, thầy mới khẳng định: "Không phải đâu, cậu ta không gian lận."

Mọi người ngây ngẩn cả người, không thể tin được nhìn về phía ông ấy: "Thầy, sao thầy có thể khẳng định là cậu ta không gian lận? Tôi có nghe nói, mẹ cậu ta là giáo viên ở trường học của cậu ta, muốn biết đáp án cũng không phải là không thể."

Thầy trưởng ban lắc đầu, nói: "Mấy người nhìn phương pháp cậu ta giải đề, xem đây có phải là phương pháp được học ở tiểu học không?"

Thầy chỉ chỉ trên bài thi: "Chúng ta ra đề đều có đáp án chuẩn, nhưng cậu ta giải tất cả đề, phương pháp chuyển đổi và quá trình đều không giống với đáp án chuẩn, phương pháp của cậu ta giải chính xác hơn, sắc bén hơn! Đề toán biến hóa khôn lường, có rất nhiều cách giải, nhưng mà tôi vừa mới xem hết tất cả bài thi của mọi người, chỉ có một mình cậu ta giải cách này."

"Có lẽ cậu ta đã học qua kiến thức toán của cấp hai, cấp ba, hoặc đã học qua sách, cho nên mới nghĩ tới phương pháp giải này."

Thầy trưởng ban nói: "Nhưng mà đây đều không phải điều tôi quan tâm, mọi người có biết cậu ta thi được bao nhiêu điểm không?"

Mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn còn cảm thấy không thể nào.

Bởi vì đứa nhỏ này mới học lớp bốn, biết làm đề tiểu học thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng làm sao có thể biết làm đề trung học.

Nhìn qua là biết làm sao?

Đó có còn là con người không?

Nghe nói như thế, mọi người vô thức hỏi: "Bao nhiêu điểm?"

Sắc mặt thầy trưởng ban phức tạp: "Chín mươi lăm phẩy năm điểm."

Mọi người ngây ngẩn cả người.

Nhớ tới buổi sáng lúc quyết định điểm đậu, thầy trưởng ban đã tăng thêm nửa điểm.

Lúc ấy bọn họ còn cảm thấy quá hà khắc, dù sao đề bài khó như vậy, tăng nửa điểm, có thể sẽ khiến thêm nhiều người bị loại.

Nhưng bây giờ, bọn họ mới nhận ra.

Chẳng lẽ thầy trưởng ban muốn kiểm tra Chu Việt Đông sao?

Bọn họ nhớ không nhầm thì điểm qua vòng hôm qua là tám mươi tám, Chu Việt Đông thi được tám mươi tám.

Thầy trưởng ban còn đuổi theo hỏi.

Ngày hôm nay điểm qua vòng bao nhiêu, cậu ta cũng thi chừng đó điểm.

Trong thời gian ngắn như thế, không chỉ giải xong đề thi, còn đạt được điểm vừa đủ điểm qua vòng.

Bọn họ không phải chưa từng gặp học bá thi được điểm cao, nhưng lại chưa bao giờ thấy người khống chế điểm.

Không sai, đứa nhỏ này có thể khống chế điểm.

Người khác đều vì thêm nửa điểm mà nghĩ đến nát óc, cậu ta lại sợ mình nhiều hơn một điểm.

Rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì.

Một đám người đầu óc rối như tơ vò.
Vài người khác cũng giật nảy mình, tay run run, rơi bút xuống đất.

Chu Việt Đông không hiểu gì nhìn về phía nữ sinh kia, lúc này không phải chỉ có năm mươi điểm thôi sao, cô ta đã thua đâu, tại sao lại khóc?

Đây chỉ là trò chơi thi điểm số mà thôi, cũng không phải đánh nhau.

Chu Việt Đông nhìn một chút, xong lại quay mặt đi.

Cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này có thầy cô đi tới, an ủi để cô bé có thể tiếp tục cuộc thi.

Cô bé khóc đến thở không ra hơi, mặc kệ giáo viên có khuyên như thế nào cũng chỉ nói mình không thể thi được nữa, trạng thái hoàn toàn suy sụp.

Sắc mặt thầy cô không dễ nhìn lắm, nhưng đứa trẻ khóc cũng rất đáng thương, cũng chỉ có thể thở dài nhìn đứa bé rời khỏi phòng thi, đi ra ngoài tìm người nhà của cô bé.

Cuối cùng năm người dự thi, bị loại một người.

Còn lại bốn người.

Thầy trưởng bản nhìn tình hình hiện tại, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Một đứa bé sao có thể hung hãn như thế chứ, thắng một cách quá dễ dàng, không nhường nhịn chút nào, thật sự là quá vô tình.

Chẳng phải trước tiên là giao lưu học hỏi, sau đó mới là thi đấu sao?

Cũng không trách cô bé kia lại khóc, mấy đứa trẻ kia đi được đến bước này, cũng đã vô cùng căng thẳng.

Vất vả lắm mới có thể được tham gia đến vòng cuối cùng lại bị cậu ta đè bẹp như vậy, suy sụp cũng phải thôi.

Nhưng mà thầy càng ngưỡng mộ Chu Việt Đông hơn.

Có thể kiểm soát điểm, có thể thao túng tâm lý người khác.

Hành vi của cậu so với các giáo viên chấm thi còn tàn khốc hơn, sau này nhất định trở thành người lãnh đạo.

Nhưng tình hình bây giờ, thầy không thể tỏ ra hài lòng với Chu Việt Đông, chỉ là nắm tay ho khan một tiếng: "Khụ khụ, tiếp tục cuộc thi."

Bên ngoài đã vây đầy người.

Nhìn thấy có nữ sinh bỏ thi, khóc lóc đi ra ngoài, mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, không thể tin được.

Cuộc thi toán học được tổ chức nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này.

Theo lý mà nói, càng về sau, bọn nhỏ càng có lòng tin.

Chưa từng thấy người nào bị dồn ép đến tuyệt vọng như vậy.

Đứa bé kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

"Tôi nhìn đồng phục cậu ta, là trường tiểu học ngoại ngữ sao?"

"Trường tiểu học ngoại ngữ ở trung tâm thành phố sao? Năm ngoái nghe nói giành hạng nhất hạng nhì!"

"Không sai, trường học này quá lợi hại, năm sau tôi cũng muốn đưa con cái qua đó học."

"Cô giáo Từ, xin chúc mừng, năm nay xem ra trường cô vẫn giành hạng nhất rồi."

Có giáo viên ở một bên ghen tị nhìn cô Từ.

Bọn họ cũng không quá thích cô giáo Từ, cảm thấy cô ta kiêu ngạo xem thường người khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác học sinh người ta đúng là rất lợi hại.

Năm ngoái thì thôi đi, năm nay lại đưa ra một con hắc mã!
Vài người khác cũng giật nảy mình, tay run run, rơi bút xuống đất.

Chu Việt Đông không hiểu gì nhìn về phía nữ sinh kia, lúc này không phải chỉ có năm mươi điểm thôi sao, cô ta đã thua đâu, tại sao lại khóc?

Đây chỉ là trò chơi thi điểm số mà thôi, cũng không phải đánh nhau.

Chu Việt Đông nhìn một chút, xong lại quay mặt đi.

Cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này có thầy cô đi tới, an ủi để cô bé có thể tiếp tục cuộc thi.

Cô bé khóc đến thở không ra hơi, mặc kệ giáo viên có khuyên như thế nào cũng chỉ nói mình không thể thi được nữa, trạng thái hoàn toàn suy sụp.

Sắc mặt thầy cô không dễ nhìn lắm, nhưng đứa trẻ khóc cũng rất đáng thương, cũng chỉ có thể thở dài nhìn đứa bé rời khỏi phòng thi, đi ra ngoài tìm người nhà của cô bé.

Cuối cùng năm người dự thi, bị loại một người.

Còn lại bốn người.

Thầy trưởng bản nhìn tình hình hiện tại, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Một đứa bé sao có thể hung hãn như thế chứ, thắng một cách quá dễ dàng, không nhường nhịn chút nào, thật sự là quá vô tình.

Chẳng phải trước tiên là giao lưu học hỏi, sau đó mới là thi đấu sao?

Cũng không trách cô bé kia lại khóc, mấy đứa trẻ kia đi được đến bước này, cũng đã vô cùng căng thẳng.

Vất vả lắm mới có thể được tham gia đến vòng cuối cùng lại bị cậu ta đè bẹp như vậy, suy sụp cũng phải thôi.

Nhưng mà thầy càng ngưỡng mộ Chu Việt Đông hơn.

Có thể kiểm soát điểm, có thể thao túng tâm lý người khác.

Hành vi của cậu so với các giáo viên chấm thi còn tàn khốc hơn, sau này nhất định trở thành người lãnh đạo.

Nhưng tình hình bây giờ, thầy không thể tỏ ra hài lòng với Chu Việt Đông, chỉ là nắm tay ho khan một tiếng: "Khụ khụ, tiếp tục cuộc thi."

Bên ngoài đã vây đầy người.

Nhìn thấy có nữ sinh bỏ thi, khóc lóc đi ra ngoài, mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, không thể tin được.

Cuộc thi toán học được tổ chức nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này.

Theo lý mà nói, càng về sau, bọn nhỏ càng có lòng tin.

Chưa từng thấy người nào bị dồn ép đến tuyệt vọng như vậy.

Đứa bé kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

"Tôi nhìn đồng phục cậu ta, là trường tiểu học ngoại ngữ sao?"

"Trường tiểu học ngoại ngữ ở trung tâm thành phố sao? Năm ngoái nghe nói giành hạng nhất hạng nhì!"

"Không sai, trường học này quá lợi hại, năm sau tôi cũng muốn đưa con cái qua đó học."

"Cô giáo Từ, xin chúc mừng, năm nay xem ra trường cô vẫn giành hạng nhất rồi."

Có giáo viên ở một bên ghen tị nhìn cô Từ.

Bọn họ cũng không quá thích cô giáo Từ, cảm thấy cô ta kiêu ngạo xem thường người khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác học sinh người ta đúng là rất lợi hại.

Năm ngoái thì thôi đi, năm nay lại đưa ra một con hắc mã!
Lãnh đạo cũng cười: "Cô giáo Từ thật là có tấm lòng rộng lớn! Khó trách có thể dạy dỗ nhiều học sinh ưu tú như vậy."

"Nhưng tôi nghe nói, trường học các người tham gia trận đấu có hai học sinh, một người hạng nhất, một người khác hạng nhất từ dưới đếm lên, mà họ đều là bạn học của nhau."

Nụ cười của cô giáo Từ cứng đờ.

Lãnh đạo nhìn về phía Chu Việt Đông ra vẻ nhiều chuyện hỏi: "Chẳng lẽ quán quân của chúng ta không có quan hệ tốt với các bạn cùng lớp sao?"

Vốn định nói móc cô giáo Từ một chút, ai ngờ Chu Việt Đông lúc nãy không phản ứng vậy mà lại mở miệng: "Đúng vậy."

Mọi người ngạc nhiên nhìn cậu.

Mắt lãnh đạo lập tức sáng lên, bay đến trước mặt Chu Việt Đông, háo hức đưa micro vào miệng.

"Lại còn có chuyện như vậy thật sao, rốt cuộc nguyên nhân là gì mới có thể khiến em đối xử không một chút lưu tình với bạn học như vậy?"

Biểu cảm của mấy nhà báo bên dưới giống như cảm thấy lúc này lãnh đạo còn giống phóng viên hơn bọn họ.

Bọn họ hôm nay là cố ý đến cuộc thi này.

Lãnh đạo thành phố cũng rất quan tâm đến cuộc thi này nên người bên tòa soạn đặc biệt đến đây không chỉ để ghi lại phong cách của những nhà vô địch mà còn để tuyên truyền, khuyến khích mọi người học tập, nâng cao tỷ lệ trúng tuyển đại học.

Chu Việt Đông nhìn mặt cô giáo Từ đang tái nhợt, bỗng nhiên cười, cậu nói: "Là cô giáo Từ bảo em làm như vậy."

Lãnh đạo: "Cái gì?"

Lý Hữu Tài còn đang khóc bỗng nhiên nhìn về phía cô Từ, cảm thấy không thể tin được.

Sắc mặt cô giáo Từ đột nhiên thay đổi: "Em nói bậy bạ gì đó? Em, em ngậm miệng lại."

Đám người dưới khán đài giật mình, giáo viên bảo cậu làm vậy ư, sao lại thể như vậy được?

Không phải đều là học sinh của mình sao? Sao lại có thể nhắm vào học sinh của mình được?

Lãnh đạo cũng không nghĩ là có thể nghe được tin tức này của trường tiểu học ngoại ngữ, lập tức hỏi: "Cô giáo Từ sao cô lại làm như vậy?"

Chu Việt Đông nói: "Thật ra là cô giáo Từ vốn không cho em trả lời câu hỏi trong đề thi, bởi vì em là học sinh chuyển trường, lại đến từ nông thôn, mới vào học không được bao lâu, cô giáo Từ lo lắng em sẽ kéo điểm số của bạn học Lý Hữu Tài, cho nên cô bắt em im miệng, không cho trả lời đề thi."

Cậu cúi đầu xuống, thất vọng nói: "Lúc đầu em dự định ngoan ngoãn nghe lời nhưng bạn học Lý Hữu Tài lại không trả lời được, em lo lắng bị học sinh trường khác giành mất điểm, cho nên đành phải vội vàng trả lời."

Lãnh đạo không thể tin được: "Tôi nghe nói một mình cậu đã giải được sáu mươi phần trăm đề bài, nếu đã muốn cậu ta trả lời, sao cậu lại trả lời nhiều câu như vậy?"

Chu Việt Đông: "Bởi vì cô giáo Từ muốn giành hạng nhất, nếu như em không trả lời, điểm số bị chia ra, bạn học Lý Hữu Tài chắc chắn không giành được hạng nhất. Vì thực hiện mong muốn của cô giáo Từ, hơn nữa còn muốn để cô giáo Từ chấp nhận học sinh chuyển trường như em, không bắt em bị phạt đứng trong lớp nữa, em mới cố gắng trả lời các câu hỏi, thật ra em không có ý nhắm vào Lý Hữu Tài."

Nói xong, cậu mỉm cười nhìn đám người đang choáng váng trên khán đài nói: "Em chỉ muốn giành được hạng nhất để cô Từ có thể cầm được tới hai hạng nhất."

Mọi người: "......"

Cô Từ: "......"

Sân trường im phăng phắc.

Tư Vân vừa chen lên phía trước, nghe nói như thế, chân bước lảo đảo, xém chút ngã văng ra ngoài.

Lãnh đạo há mồm, quên thu micro lại: "Cô, phương pháp giảng dạy của giáo viên Từ, thật sự khiến người khác phải kinh ngạc."

Dưới khán đài trong nháy mắt giống như ong vỡ tổ.

"Trời ạ, cô Từ là loại người này? Sao lại quá đáng như vậy?"

"Vì muốn cho một học sinh khác giành hạng nhất mà không cho cậu bé làm bài thi! Thật quá đáng!"

"Mọi người không nghe cậu ta nói sao, bởi vì cậu ta là học sinh chuyển trường, lại đến từ nông thôn, cho nên trên lớp đứa nhỏ bị phạt đứng, đứa nhỏ này lại vì cô ta mà cố gắng giành hạng nhất, thực sự quá đáng thương! Cô Từ có còn lương tâm không vậy!"

"Nghe mà tôi cũng đau lòng theo, làm gì có giáo viên đối xử với học sinh mình như vậy."
Trên đường về nhà, Tư Vấn dắt theo hai đứa bé đi xe buýt.

Bởi vì trên xe không có người, nên chỗ trống còn nhiều.

Cho nên cũng không cần lo lắng phải giành chỗ.

Tư Vân hỏi cậu cả: "Tiểu Đông, con thi được hạng nhất, con có muốn thưởng gì không?"

Chu Việt Đông ngồi ở bên cạnh, ôm em gái trong ngực.

Cậu giống như có chút mệt mỏi: "Mẹ, con, con muốn ngủ một lát."

Tư Vân ngơ ngác một chút, nét mặt lập tức dịu dàng, xót xa xoa lên đầu cậu, cười nói: "Được, vậy con ngủ đi."

Khoảng thời gian này cậu học tập không ngừng, học một lượng kiến thức khổng lồ.

Người còn nhỏ lại nhồi nhét nhiều kiến thức như thế.

Nhìn cậu thi rất dễ dàng, nhưng những cố gắng đằng sau lại chẳng ai thèm quan tâm.

Hưng phấn qua đi thì mệt mỏi rã rời kéo đến.

Chu Việt Đông vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.

Có người thậm chí còn muốn tới bắt chuyện với Tư Vân.

Dù sao Chu Việt Đông cũng giống như một ngôi sao khiến mọi người phải kinh ngạc.

Tư Vân thở dài một tiếng, chỉ chỉ Chu Việt Đông đang dựa vào cánh tay mình ngủ.

Cậu bé đã mệt lắm rồi.

......

Vài ngày sau.

Chu Việt Đông được lên báo.

Còn có cô giáo Từ.

Cô giáo Từ ác độc xem thường người nông thôn, chuyện cô ta nhắm vào đứa trẻ nông thôn bị toà báo viết bài đăng lên.

Cô giáo Từ rốt cuộc cũng được nổi tiếng.

Chỉ là cô ta không ngờ sẽ nổi tiếng theo cách này.

Tư Vân vừa tới phòng học, đã nghe nói cô giáo Từ bị cho nghỉ dạy.

Bởi vì sự việc lần này ảnh hưởng quá lớn, còn lên cả mặt báo, ngay cả trường học của bọn họ cũng chịu ảnh hưởng.

Mặc dù không biết lúc nào cô giáo Từ mới bị xử phạt, nhưng hiện tại tình hình như thế này, chắc chắn là phải tránh đến trường một khoảng thời gian.

Trường học mời giáo viên mới đến dạy thay.

Nghe nói còn có việc cô ta giới thiệu một số phụ huynh đưa con mình tới trường luyện thi cũng bị báo cáo.

Rất nhiều phụ huynh nháo nhào muốn trả lại tiền, cảm thấy việc cô ta làm không có lương tâm.

Nhưng mà trường luyện thi này lại là bên phía Lý gia mở.

Mặc dù không phải chủ nhiệm Lý mở, nhưng bà ta cũng là đồng lõa với cô giáo Từ, cho nên cũng cùng tội.

Trường luyện thi đương nhiên không muốn hoàn lại tiền, các phụ huynh chỉ có thể tìm tới trường học, nói là không trả tiền lại thì bọn họ sẽ gây rối.

Hiệu trưởng nổi trận lôi đình, rõ ràng trường luyện thi chắc chắn là do chủ nhiệm Lý mở, nhưng chủ nhiệm Lý cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ dùng danh nghĩa người nhà. Sau lưng chủ nhiệm Lý còn có nhiều mối quan hệ, hiệu trưởng cũng không thể tùy tiện đuổi việc bà ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei