Chương 2.4
"Tôi thành thật xin lỗi, Akashi-san, giờ tôi phải đi làm rồi. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho tôi!" Furihata cúi gập đầu cảm tạ Akashi.
"Không có gì đâu." Anh nói, trấn an chàng trai tóc nâu trông như sắp muốn khóc.
Quần áo Furihata xộc xệch và nhăn nheo, cậu ôm chặt túi xách vào lồng ngực, "Một lần nữa cảm ơn anh. Và ừm, hẹn gặp lại, Akashi-san!" Cậu nói vội lời tạm biệt, cúi đầu chào anh rồi lao thẳng ra khỏi cửa.
Akashi cảm thấy tội cho cậu. Đáng lẽ đêm qua anh nên đặt đồng hồ báo thức, nhưng vì anh đã thông báo cho trợ lí sẽ đi làm muộn nên không nghĩ đến điều này. Anh chợt nhận ra mình có thể gọi cho cấp trên của Furihata và cho phép cậu đi làm trễ. Dù sao, Furihata cũng là nhân viên của anh. Do đó, Akashi liền nhấc điện thoại và gọi cho trợ lý.
Anh đọc tên Furihata để trợ lí tìm thông tin của cậu trên dữ liệu, sau đó kêu cậu ta gọi cho cấp trên của cậu.
Một lát sau, khi biết được Furihata đã đến văn phòng mà không gặp phải bất cứ trở ngại gì, Akashi an tâm mỉm cười.
--------------------
Đây là lần thứ chín anh đến buổi hẹn coi mắt.
"Tôi không yêu anh, Seijurou-san, và tôi cũng không nghĩ mình sẽ sớm yêu anh." Cô gái nói với anh, khi họ cùng nhau tản bộ dọc vườn thiền (Zen garden) nổi tiếng của khách sạn.
Bị bất ngờ bởi sự thẳng thắng của cô gái trẻ, Akashi nói không nên lời, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Anh nhìn mỹ nhân tóc vàng với đôi mắt màu xanh nước biển, trong lòng cảm thấy khá thú vị. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái dám mạnh dạn nói với anh những điều như vậy.
"Em có thể cho tôi biết lí do vì sao không?" Anh hỏi một cách lịch sự, kèm theo đó là một nụ cười.
Cô gái nghiêng đầu sang một bên, "Trông anh không giống như muốn ở đây, Seijurou-san, và tôi cũng vậy. Thật đấy." Những lời này khiến anh càng ngạc nhiên hơn. "Tôi biết thực ra anh cũng chẳng yêu tôi, hai con người không thể yêu nhau chỉ qua một cuộc hẹn được."
"... Vậy sao? Biểu hiện của tôi lộ liễu đến vậy à?" Anh không thể không hỏi.
Cô cười từ tốn, đưa tay lên che miệng, "Tôi đảm bảo những cô gái trước quá si mê anh để có thể chú ý đến điều này. Đừng lo, anh đẹp trai và lôi cuốn như vậy mà, Seijurou-san."
Cô ấy nói khá đúng. Hầu hết các cô gái mà Akashi đã gặp qua đều bận rộn nói về bản thân mà ít khi để ý đến tâm trạng của anh.
"À, vậy là đối với em, tôi không hấp dẫn sao?
Tiếng cười chợt lắng xuống.
"Không phải vậy đâu, Seijurou-san. Bố tôi muốn buổi coi mắt này sẽ có tiến triển, nhưng...tôi đang yêu một người khác." Cô thú nhận, "Thật khó để có thể ở bên cạnh anh ấy."
Nếu anh không lầm, doanh nghiệp của bố cô ấy đang gặp khủng hoảng về tài chính. Hôn sự với gia tộc Akashi sẽ thực sự có lợi cho ông.
Akashi cảm thấy mình cần phải an ủi cô gái, "Em đã kể cho bố mình nghe về người bạn trai này chưa? Tôi dám chắc ông ấy sẽ muốn em được hạnh phúc với người đàn ông mà em đã chọn."
Mỹ nhân tóc vàng khẽ lắc đầu, "Chưa. Bạn trai tôi sau khi biết được gia đình tôi phá sản liền bỏ chạy, có lẽ ngay từ đầu anh ta chỉ yêu tôi vì tiền." Cô mỉm cười cay đắng.
Họ trò chuyện rất lâu, hàng tiếng đồng hồ trôi qua cho đến khi buổi hẹn kết thúc. Đây là lần đầu tiên Akashi gặp một người con gái không chú trọng đến việc anh là người thừa kế tập đoàn Akashi. Dù không có tình cảm đặc biệt, nhưng anh cảm giác được rằng cô ấy sẽ là người mà anh có thể yêu.
Vài ngày sau buổi coi mắt, Akashi liên lạc với cô gái và hẹn cô cùng dùng bữa tối.
--------------------
Giấc mơ cứ tiếp tục lập lại.
Những hình ảnh trong mơ khá mờ ảo khiến anh không thể đoán được đó là gì. Akashi luôn thức dậy với đầy thắc mắc về giấc mơ tưởng chừng như vòng lặp trong lúc ngủ. Ban đầu, anh coi nó là bình thường, nhưng sau vài tuần cứ liên tục tiếp diễn, hết đêm này qua đêm khác, anh phát hiện bản thân đang cố gắng giải mã những hình ảnh. Qua một thời gian, giấc mơ dường như trở nên rõ nét hơn, nhưng anh vẫn không tài nào đoán nổi chúng là gì.
Anh chỉ nhớ mái tóc nâu ướt đẫm mồ hôi cùng hàng lông mi cong dài. Hình dáng của một người đang ưỡn cong tấm thân gầy. Còn cả giọng nói, bé và đứt quãng, với hơi thở hổn hển. Như có cục nghẹn trong cổ họng khi Akashi nhận ra anh đang có những giấc mơ ướt át. Anh đã không còn mơ thấy những thứ như vậy kể từ khi bước qua tuổi mười bốn. Vậy mà giấc mơ này lại đang diễn ra hằng đêm.
Anh không thấy rõ những hình ảnh, nhưng anh có thể cảm nhận được chúng. Luôn là cùng một người với mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt nâu. Làn da mềm mại ướt đẫm mồ hôi trong từng chuyển động đê mê và cháy bỏng. Cảm giác sống động đến nỗi buổi sáng hôm sau thức dậy, anh phải đi "giải quyết hậu quả" của giấc mơ kia.
Akashi chưa bao giờ cảm thấy chán nản vì xúc cảm nhục dục đến thế.
Anh không có một mảnh tình vắt vai nào trong khoảng thời gian khá dài, vì công việc quá bận rộn để anh có thể tìm một người thích hợp. Ngay cả khi anh có một người nào đó trong tâm trí, sẽ khá thô thiển nếu đề cập đến chuyện chăn gối khi mối quan hệ chỉ mới ở giai đoạn đầu. Anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài giải tỏa nhu cầu ngày một cao của bản thân, trong phòng tắm.
Akashi nhận thấy những lần bất tỉnh ngày càng kéo dài theo thời gian, nhiều lúc anh phát hiện mình đã bỏ lỡ hẳn một ngày. Anh không biết nhân cách kia đã làm những gì, nhưng anh chắc chắn một điều rằng cậu ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ hoặc gây tai tiếng cho gia tộc.
Đôi khi, anh tìm thấy những vết cắn và dấu hôn trên những phần nhạy cảm của cơ thể. Điều này khiến anh đi đến một kết luận là cậu ta có thể đang có người yêu. Nó sẽ giải thích được vì sao số lần bất tỉnh của anh ngày càng tăng, là cậu ta đã dành thời gian cho tình yêu mới của mình. Akashi cảm thấy thắc mắc. Chuyện này sẽ có khả năng mang lại nhiều rủi ro nếu như người khác biết được Akashi Seijurou vừa dành thời gian cho người yêu của cậu ta, vừa dành thời gian cho vị hôn thê tương lai của chính anh. Họ sẽ không hiểu được lý do đằng sau, rằng trong cơ thể anh ngự trị hai nhân cách khác nhau.
Vậy mà, anh vẫn quyết định để mặc mọi chuyện.
Anh biết, không giống với trước kia, anh hoàn toàn chưa thể khôi phục sự kết nối giữa hai người. Do đó, anh không biết ai là người yêu của nhân cách kia. Anh chỉ cảm thấy bản thân sẽ cố lấp đi những cái sai, vì lợi ích chung của người cậu ta yêu và cả cô dâu tương lai của mình.
Chắc chắn phải có cách để ổn thỏa mọi việc mà không làm tổn thương bất kỳ ai.
--------------------
Cuộc đàm phán hôn nhân diễn ra khá trôi chảy. Akashi đã gây dựng được một tình bạn thân thiết với cô dâu tương lai của mình.
Nó không phải là một mối quan hệ lãng mạn, bởi vì cô gái vẫn còn yêu người bạn trai cũ, nhưng Akashi không có ý định cưỡng ép. Cô ấy vẫn còn đau khổ, anh hiểu và tôn trọng không gian riêng của cô. Vài tuần sau buổi coi mắt, Akashi được cô gái giới thiệu với bố mẹ. Anh thông báo cho bố mình biết về những dự định để rồi nhận lại được một lá thư cho phép hai người tiến tới hôn nhân.
Bữa tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vài tuần sau đó. Đây là một quyết định chóng váng nên anh chưa có dịp nói với bạn bè của mình. Anh chọn cách thông báo với họ bằng những thiệp mời được đích thân anh gửi đi.
Vào ngày Chủ Nhật, hai người đến cửa hàng trang sức để chọn nhẫn. Anh đề xuất mua một chiếc nhẫn đính đá sapphire màu xanh ngọc bích vì nó hợp với màu mắt của cô. Họ sẽ lên kế hoạch cho đám cưới sau khi đính hôn. Akashi không muốn vội vàng do lời hứa với Midorima, sẽ có phần không lịch sự khi làm lu mờ cặp đôi hạnh phúc mới cưới. Cô gái cũng đồng ý với quyết định của hôn phu.
Tình cảnh của anh thật khác biệt khi so sánh với mối quan hệ của Midorima - ấm áp, nồng nhiệt và không sợ gây tai tiếng. Một cuộc hôn nhân hoàn hảo cho gia tộc Akashi, khác hẳn với cuộc tình của Midorima và Takao - hỗn loạn và nhiệt huyết, nhưng đầy khó khăn và chông gai trước mắt.
Đôi khi, Akashi lại suy nghĩ về người yêu của nhân cách kia. Cậu ta có yêu người ấy? Mối tình của họ có được mãnh liệt và nồng nàn như những gì mà Akashi khao khát?
Liệu anh có phá hỏng cơ hội được hạnh phúc của cậu ấy? Làm thế nào anh có thể nói với người cậu ấy yêu rằng họ sẽ không thể tiếp tục mối quan hệ được nữa?
Những suy nghĩ này khiến anh vô cùng nhức đầu.
--------------------
Ngay cả khi anh đứng đó, trên sân khấu, trong chính bữa tiệc đính hôn của mình, cảm giác rất không thật.
Anh nở một nụ cười và nhìn thẳng vào mắt của cô gái, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Tuy vậy, anh chẳng cảm nhận được gì hết. Anh biết anh không yêu cô ấy, nhưng anh cũng không muốn phủ nhận khả năng tình yêu có thể nảy sinh theo thời gian. Vì vậy, anh mỉm cười trước ống kính, trước đám đông huyên náo và bạn bè thân cận. Anh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô khi họ đứng cạnh nhau, trông rất giống một cặp đôi hoàn hảo.
Anh không hề yêu cô.
Cô cũng chẳng yêu anh.
Cảm giác rất giả tạo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro