Tập 12
Thành Nghị trở về phòng thay một bộ cẩm bào trắng mộc mạc, lúc hắn đang chỉnh lại phát quan thì cổ tay thấy mát lạnh, Hắc Xà lại quấn lên, chỉ là chẳng hiểu sao hắn cứ cảm thấy hơi thở quanh người y có chút ảm đạm và u ám.
Động tác của Thành Nghị khựng lại: "Ta không biết vì sao ngươi biến thành như vậy, nếu ngươi không muốn ra ngoài với ta thì có thể đợi ở đây, ta sẽ về nhanh thôi."
Hắc Xà chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, chớp mắt hắn nhìn lại thì trên cổ tay chỉ còn lại chuỗi hạt gỗ đàn, không còn thứ gì khác.
Thành Nghị không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ loại tà vật như Hắc Xà sợ nhìn thấy đế vương, đế vương chính là ngôi cửu ngũ, chính khí cuồn cuộn, liệu có ảnh hưởng tới tà vật hay không?
Hắc Xà: "..."
Chẳng mấy chốc Thành Nghị đã ngồi lên nhuyễn kiệu tiến cung. Đến cửa cung hắn phải xuống kiệu, đi thẳng tới ngự thư phòng theo tiểu thái giám dẫn đường. Từ cửa cung tới ngự thư phòng phải đi một hồi lâu, Thành Nghị thấy cảnh cung vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh thì có chút ngơ ngác.
Sau này khi hắn ngồi lên vị trí cao là có thể được phép ngồi xe ngựa vào cung, chỉ là lúc đó đã hơn hai mươi năm trôi qua, những cảnh vật này cứ tới rồi lại đi, cũng đã có sự thay đổi.
Lâu lắm rồi Thành Nghị không gặp hoàng thượng, từ sau khi hắn bị bệnh nặng thì không hề lên triều, Tăng đế ngược lại phái người đưa tới không ít thuốc bổ và dược liệu quý hiếm.
Hiện tại là năm Đại Hy thứ tư, nói cách khác hoàng thượng cũng vừa đăng cơ được bốn năm.
Đương kim hoàng thượng của nước Đại Hy có tên húy là Tăng Vân Tễ, đăng cơ làm đế vào bốn năm trước. Có điều hắn ta xem như hoàng đế đời thứ ba của nước Đại Hy, vị hoàng đế đầu tiên lật đổ tiền triều, sửa quốc họ thành Tăng; vị hoàng đế thứ hai là trưởng tử của tiên đế năm đó, đồng thời cũng là thái tử, chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, dũng mãnh thiện chiến, giang sơn nước Đại Hy này gần như có hơn phân nửa là do y quanh năm chinh chiến mà có được. Bốn năm trước tiên đế mất, thái tử từ biên quan hồi triều, khi đó y mới mười mấy tuổi. Lúc đối phương dẫn đầu tam quân khải hoàn hồi triều thì Thành Nghị có nhìn thấy một lần từ phía xa. Toàn thân y nghiêm nghị đẫm máu, trên người mặc một bộ chiến bào, cưỡi trên con ngựa cao to, cực kỳ oai phong, chỉ là vì giết chóc quá nhiều nên khí thế quanh người quá đậm, trên đường đi thật sự đã dọa không ít trẻ con bật khóc.
Sau này trên phố có lời đồn, thái tử Tăng Thuấn Hy năm đó là người thích giết chóc, là một lưỡi dao sắc bén, mũi nhọn lộ quá rõ, chỉ e không phải lựa chọn cho vị trí nhân quân (vị vua nhân từ).
Chẳng hiểu sao tin tức này lại lọt vào tai vị thái tử kia khiến y trực tiếp tàn sát người bịa đặt ngay trước cửa cung, càng thêm chứng thực cái tiếng thích giết chóc.
Chỉ là đối phương chưởng quản tam quân, có tiếng hung thần, cộng thêm là trưởng tử, lại là thái tử, kế vị là chuyện không có gì đáng trách. Sau này Tăng Thuấn Hy thật sự leo lên ngôi vị hoàng đế, chẳng qua không biết có phải do y giết chóc quá mức hay không mà chỉ mới kế vị được một tháng đã chết bất đắc kỳ tử, sau đó được truy phong là Vân Hy đế.
Bây giờ là hoàng đế đời thứ ba, cũng chính là Tăng đế mà kiếp trước hắn đã trung thành hai mươi năm. Hắn ta là hoàng đế đời thứ ba của nước Đại Hy, là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ với Vân Hy đế, khi Vân Hy đế còn sống cực kỳ yêu thương tin tưởng Tễ vương năm đó, cho dù là bàn bạc chuyện nước cũng không hề kiêng dè đối phương. Sau này Tăng đế biết Vân Hy đế chết bất đắc kỳ tử thì tuyệt thực ba ngày ba đêm, suýt chút nữa cũng đi theo. Thuộc hạ trung thành với Vân Hy đế cảm động nên cảm thấy phải phụ tá vị hoàng đệ ruột thịt duy nhất mà chủ tử để lại, bọn họ quỳ trước cửa phủ Tễ vương, xin Tăng đế kế nhiệm đế vị.
Trong đầu Thành Nghị hiện lên vô số chuyện trong quá khứ, trong lúc nhốn nháo, cuối cùng bọn họ đã tới trước cửa ngự thư phòng.
Đại tổng quản Triệu Quý Bình canh giữ trước cửa ngự thư phòng tiến vào bẩm báo trước một tiếng rồi ra ngoài kêu Thành Nghị vào.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không mà khoảnh khắc Thành Nghị theo Triệu công công bước vào ngự thư phòng cứ cảm thấy chuỗi hạt gỗ đàn quấn quanh cổ tay càng lúc càng chặt, khiến hắn có xúc động muốn kéo đứt nó.
Thành Nghị cảm thấy cổ tay càng lúc càng bị siết chặt thì bất đắc dĩ giơ cái tay còn lại lên, phủ thẳng lên chuỗi hạt gỗ đàn. Gần như ngay tức khắc lòng bàn tay ấm áp đụng phải cảm giác mát lạnh khiến trong lòng hắn giật thót, suýt chút nữa không nhịn được mà buông tay ra. Thành Nghị gắng gượng trùm tay lên, không biết có phải đã có tác dụng hay không mà chuỗi hạt gỗ đàn từ từ trở lại bình thường.
Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn đang đứng ở chính giữa ngự thư phòng, cúi đầu không dám nhìn thẳng long nhan. Thành Nghị hành lễ trước, sau khi Tăng đế cho phép hắn đứng dậy thì hắn thẳng người lên, lúc này hắn mới phát hiện Tân đại nhân vậy mà cũng có mặt.
Tân đại nhân thấy Thành Nghị thì nở nụ cười: "Thành đại nhân."
Thành Nghị chắp tay: "Tân đại nhân."
Tăng đế cũng cười, giọng nói ôn hòa trong trẻo: "Tân khanh gia, Thành khanh gia, hẳn các khanh cũng đã nghe nói lần này trẫm kêu người mời Thành khanh gia tới đây một chuyến là vì vụ án kia của Định Quốc công. Nghe ý của Tân khanh gia thì hôm qua Thành khanh gia đã giúp ông ấy không mắc phải sai lầm. Sau khi trẫm suy nghĩ một chút thì quyết định để Thành khanh gia tham gia vào vụ án này, không biết Thành khanh gia nghĩ thế nào?"
Thành Nghị buông mắt cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng, vi thần vốn chỉ dốc hết toàn lực, chẳng qua... Mấy ngày sau vi thần phải lên đường nhậm chức, sợ rằng không tiện nhúng tay vào chuyện của bộ Hình. Huống chi vi thần tin vào năng lực của Tân đại nhân..."
Tăng đế nói: "Haiz, Thành khanh gia không cần khiêm tốn, Tân đại nhân đã báo cáo kỹ càng chuyện hôm qua cho trẫm biết rồi. Trẫm vốn đã cực kỳ xem trọng Thành khanh gia, chỉ là suy cho cùng lý lịch của Thành khanh gia còn mỏng, nếu không trẫm đã ủy thác trách nhiệm luôn rồi. Vụ án của Định Quốc công lần này thật sự kéo dài quá lâu, lòng trẫm khó mà yên được. Thế này đi, trước khi Thành khanh gia lên đường đi nhậm chức có thể theo Tân khanh gia tới phủ Định Quốc công một chuyến, nếu giúp được thì giúp, không giúp được trẫm cũng sẽ không trách tội Thành khanh gia. Như vậy vừa hay rất tốt đúng không?"
Tăng đế vẫn còn trẻ, chỉ mới hai mươi lăm, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng truyền tới giống như gió xuân thổi vào mặt. Tăng đế đã nói tới nước này, tất nhiên Thành Nghị không tiện từ chối nữa, mặc dù hắn cũng không muốn tham gia vụ án này lắm, bởi vì dựa theo hiểu biết của hắn về vụ án thì e rằng nếu phá được thật sẽ đắc tội Định Quốc công.
Có điều cuối cùng Thành Nghị chỉ có thể thở dài, từ lúc hắn mở miệng nhắc nhở Tân đại nhân ở trước cửa tiệm cầm đồ Hứa thị thì nên nghĩ tới khả năng này rồi.
Thôi vậy.
Thành Nghị chắp tay: "Vâng, vi thần tuân chỉ."
Tiếng cười trong trẻo của Tăng đế truyền tới: "Thành khanh gia không cần cảm thấy áp lực, trẫm đã nghe nói tới chuyện của Thành gia rồi. Lương thị kia đúng là lòng dạ độc ác, ái khanh yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng loại độc phụ đó, nhất định sẽ trả lại công đạo cho khanh."
Sau khi Thành Nghị tạ ơn thì cùng Tân đại nhân ra ngoài, Tân đại nhân cực kỳ phấn khởi, ông hạ giọng nói: "Thành lão đệ à, đừng trách lão ca, vụ án Định Quốc công này thật sự rất khó phá, hôm qua lão ca quay về bộ Hình thẩm vấn Hỗ thị mới phát hiện tam thiếu phu nhân Biện thị của nhị phòng vậy mà thật sự có tư tình với vị thế tử gia đã chết kia. Chuyện này đúng là... Nhưng lão ca nghe phân tích hôm qua của ngươi xong thì cảm thấy vụ án này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Ngươi giúp lão ca phân tích thử xem, có phải thủ phạm thật sự phía sau màn muốn mượn tay Hỗ thị này khiến lão ca định tội Biện thị hay không?"
Hôm qua cả đêm Tân đại nhân không ngủ, ông nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một khả năng này nên càng nghĩ càng sợ hãi. Đối phương gần như đã nắm suy nghĩ của ông trong lòng bàn tay, nếu khi đó không có Thành Nghị thì chỉ sợ ông đã dựa theo đó mà phá án, thật sự có thể sẽ trúng kế rồi kết án sai.
Nếu là vụ án khác thì còn đỡ, nhưng đó là Định Quốc công, người chết lại là đích tử của ông ta, là thế tử được thân phong, nếu kết án sai thật thì cái mũ cánh chuồn trên đầu ông ta bị mất là chuyện nhỏ, chỉ e mạng già cũng... còn cả một đời anh minh của ông...
Tân đại nhân nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định tiến cung xin gặp thánh thượng, nhờ Thành Nghị ở bên cạnh giúp sức.
Đây không phải trường hợp đặc biệt trước kia chưa từng có.
Thành Nghị nói: "Cụ thể thì hạ quan cũng không biết rõ, nhưng nhìn từ phản ứng của Hỗ thị hôm qua thì e rằng cũng đúng được tám, chín phần mười rồi."
Tân đại nhân đấm tay một cái: "Tên hung thủ đứng đằng sau đúng là đáng giận, đi đi đi, Thành lão đệ, cùng lão ca quay về bộ Hình một chuyến đã, lão ca điều tra nửa tháng vẫn không có manh mối, ngươi giúp lão ca xem thử rốt cuộc có bỏ qua điểm gì hay không..."
Thành Nghị tai thì nghe Tân đại nhân nói, nhưng mắt lại không nhịn được liếc về phía chuỗi hạt gỗ đàn trên cổ tay. Hình như từ khi bước ra khỏi ngự thư phòng thì cảm giác quái dị lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng... tại sao Hắc Xà này lại chống cự hoàng cung như vậy?
Đúng là kỳ lạ, đừng bảo là thánh thượng chính khí cuồn cuộn nên tà vật như đối phương không thể tới gần thật đấy nhé?
Thành Nghị theo Tân đại nhân lên đường tới bộ Hình, thái độ nhiệt tình của Tân đại nhân dành cho hắn khiến người của bộ Hình cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù sau khi mọi người được Tân đại nhân giải thích nguyên do vẫn rất bất ngờ nhưng bọn họ cũng từng nghe nói tới chuyện trước cửa tiệm cầm đồ Hứa Thị, bọn họ nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Tân đại nhân vì vụ án của Định Quốc công trong nửa tháng nay thì ngược lại sinh ra một tia hi vọng.
Thành Nghị nhìn thấy hết, sau khi hắn đi theo Tân đại nhân vào thư phòng thì thấy mấy chồng hồ sơ vụ án bày trên bàn, rồi hắn lại nhìn về phía Tân đại nhân đang cực kỳ hào hứng: "Đại nhân, nếu như cuối cùng thủ phạm đứng sau vụ án này có liên can rất rộng thì ngài sẽ làm thế nào?"
Tân đại nhân sững sờ: "Liên can rất rộng?"
Thành Nghị giải thích lập lờ: "Đây chỉ là suy đoán của hạ quan, dù sao thế tử gia không thể nào vô duyên vô cớ bị sát hại được. Nếu là do kẻ thù của Định Quốc công gây nên thì chỉ e thân phận của đối phương không nhỏ hơn Định Quốc công, vậy đại nhân... Ngài sẽ làm thế nào?" Câu này của Thành Nghị mang theo ý thăm dò. Kiếp trước sau khi Tân đại nhân bị phán lưu vong, người tiếp nhận vụ án sau đó đã quen làm việc như sấm rền gió cuốn, là một người lợi hại, nhưng cho dù là vậy thì cuối cùng khi người nọ biết được chân tướng sở dĩ hung thủ đứng phía sau giết thế tử Định Quốc công cũng không vạch trần, sau này hắn phải xem hồ sơ bí mật mới biết được sự thật.
Nhưng khi đó hung thủ phía sau màn sớm đã qua đời, mà Định Quốc công cũng đã mất từ lâu, thậm chí toàn bộ triều đình cùng với các thế gia ở khắp mọi nơi cũng đã thay đổi. Dù sao đã hơn hai mươi năm trôi qua... Dường như những người kia đã trở thành bản án cũ năm xưa.
Tuy nhiên khi Thành Nghị nghĩ đến cảnh tượng ở pháp trường hơn hai mươi năm sau thì vẫn than nhẹ một tiếng, đó cũng là lý do vì sao hôm qua hắn bị hành hung ở trà lâu nhưng lại không tiếp tục truy tìm mà cố ý chừa cho người nọ một con đường sống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro