Tập 14

"E rằng thật sự có vấn đề. Lúc trước Tân đại ca đi thăm dò Biện thị của nhị phòng có điều tra ra được cái gì không?" Thành Nghị dẫn dắt Tân đại nhân từng bước một.

"Biện thị kia ấy à? Tra ra rồi, thật sự là có một chuyện, nàng ta đã có tư tình với Tiết thế tử kia hơn ba năm rồi, sau khi tam thiếu gia của nhị phòng biết được chân tướng đã trực tiếp hưu thê bỏ nàng ta, bây giờ nàng ta đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi. Thế nhưng Biện thị này không hề liên quan tới cái chết của Tiết thế tử. Lúc ấy khi Tiết thế tử chết có nhân chứng, cái ngọc quan kia là do sau khi đối phương chạy tới yêu đương vụng trộm với Biện thị thì bất cẩn để quên, vốn dĩ Biện thị định lần sau sẽ trả lại cho đối phương, kết quả không ngờ rằng... Sau khi đối phương rời khỏi chỗ của nàng ta thì đã chết." Tân đại nhân còn tiếc nuối lắm, ngay sau đó ông cực kỳ xem thường, đang yên lành làm tam thiếu phu nhân thì không chịu, thế mà lại làm ra chuyện phải bị nhét vào lồng heo thả xuống nước. Cố tình Định Quốc công lấy danh nghĩa chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nên không cho thông báo rộng rãi, chỉ bảo là đã bỏ người, muốn bảo vệ danh dự của người đã chết.

Nhưng tên Tiết thế tử kia ở kinh thành còn có danh dự gì đáng nói nữa chứ? Quả thật là thanh danh thối nát mèo ghét chó chê.

"Có điều nếu Biện thị và Tiết thế tử đã có gian tình hơn ba năm, chuyện Tiết tứ công tử lại xảy ra vào hai năm trước, có lẽ... Biện thị này biết được gì đó cũng không chừng." Thành Nghị chậm rãi mở miệng.

Tân đại nhân vui vẻ: "Đúng vậy, lão ca sẽ sai người đi triệu tập Biện thị kia."

"Tân đại nhân, không thể làm vậy được. Nếu chuyện này thật sự có điều bí ẩn, năm đó tới Tiết tam gia còn bị chèn ép buộc phải rút cáo trạng, nếu như bị truyền đi thì e rằng chẳng mấy chốc Định Quốc công sẽ đến đây tìm đại nhân, đánh rắn động cỏ, sợ là không tiện theo đuổi chân tướng sự việc." Thành Nghị chậm rãi nói.

"Đúng, đúng đúng... Thành lão đệ ngươi nói rất đúng, vậy phải làm sao đây?" Tân đại nhân đau đầu, ông sợ nhất là đối phó với phụ nhân, lấy ví dụ đôi phu thê giữ ngọc quan khiến ông suýt chút nữa đã tin Biện thị là hung thủ đi, ông có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì, bọn họ chỉ bảo có người cho tiền bọn họ làm vậy nhưng chưa từng nhìn thấy mặt mũi người kia, vì vậy cũng không biết thân phận của người đó.

Thành Nghị ghé lại gần, thấp giọng nói vài câu bên tai Tân đại nhân, đầu tiên mắt của Tân đại nhân phát sáng, sau đó lập tức tối xuống lại: "Chuyện này... được chứ?"

Thành Nghị hé miệng: "Binh bất yếm trá, để đạt được mục đích, thỉnh thoảng dùng chút thủ đoạn cũng không phải là không thể."

Tân đại nhân cắn răng một cái: "Được, vậy thì làm theo lời Thành lão đệ đi."

Nửa canh giờ sau, Tân đại nhân mặc y phục thường ngày dẫn theo hai nha dịch đáng tin do một tay ông bồi dưỡng cũng mặc thường phục, bao gồm Thành Nghị cùng tới nhà mẹ đẻ của Biện thị.

Nhà mẹ đẻ của Biện thị không phải gia đình có quyền có thế, nàng ta chỉ là con gái một nhà buôn có chút của cải mà thôi. Có điều nghe bảo năm đó Biện thị này là tiểu mỹ nhân nức tiếng gần xa nên bị tam công tử của nhị phòng nhìn trúng, hắn ta cầu xin hồi lâu mới mang tam môi lục sính tới, không ngờ rằng còn chưa tới năm năm mà đối phương đã gian díu với tên Tiết thế tử kia hơn ba năm rồi.

Lúc đám người Thành Nghị đến thì thấy người Biện gia đang đuổi Biện thị ra khỏi nhà, người đuổi là ca ca tẩu tẩu của Biện thị: "... Chỗ này không chứa nổi ngươi, vì sao ngươi bị người ta bỏ, bọn ta không nói thẳng ra, nhưng loại như ngươi bọn ta tuyệt đối không giữ lại được. Ngươi mau đi đi! Nếu không đừng trách bọn ta tiết lộ hết mấy chuyện xấu mà ngươi làm!"

Biện thị mặc quần áo cũ, đeo một bao y phục đơn sơ quỳ ở đó khóc lóc cầu xin, nhưng đối phương không hề mềm lòng, còn tuyên bố muốn nói ra sự thật. Có lẽ Biện thị thật sự sợ chuyện này bị mọi người biết, đến lúc đó cho dù nàng ta không bị nhét vào lồng heo thả xuống nước thì chỉ mỗi việc vấy bẩn thanh danh của phủ Định Quốc công cũng đủ khiến Định Quốc công nhất định không tha cho nàng ta rồi.

Biện thị chỉ có thể nước mắt giàn giụa đeo bao y phục ngoan ngoãn bỏ đi. Tân đại nhân muốn tiến lên lại bị Thành Nghị ngăn cản.

Một hàng bốn người bọn họ một mực đi theo Biện thị tới một nơi vắng vẻ mới xuất hiện, Tân đại nhân nghiêm mặt, uy nghiêm nói: "Biện thị."

Biện thị đã từng gặp Tân đại nhân, nàng ta nhìn thấy Tân đại nhân thì càng hoảng sợ: "Đại, đại đại đại..."

"Đây không phải nơi để nói chuyện, ngươi có muốn đi theo bọn ta một chuyến không?" Tân đại nhân đen mặt nói.

Biện thị giật mình: "Không... Ta không tới nha môn."

Nàng ta xoay người định chạy lại bị hai nha dịch mặc thường phục ngăn cản: "Ngươi muốn đi với bọn ta một chuyến hay là bọn ta ép ngươi đi, ngươi chọn một cái đi?"

Cuối cùng Biện thị vẫn đi theo bọn họ tới một trà lâu. Tân đại nhân bao một căn phòng dẫn người vào, ông kêu Biện thị ngồi xuống rồi không lên tiếng, cứ mặc kệ nàng ta như vậy trong chốc lát. Biện thị hồn bay phách lạc, trực tiếp quỳ xuống một cái phịch: "Đại nhân tha mạng, ta thật sự không giết thế tử gia, cầu xin ngài làm chủ cho ta."

Tân đại nhân nhìn Thành Nghị, Thành Nghị gật đầu, Tân đại nhân mới cười lạnh một tiếng: "Biện thị, bổn quan hỏi ngươi lần nữa, ngươi có biết lần này là ai muốn hại ngươi không? Cho dù hôm nay bổn quan tha cho ngươi thì ngươi cảm thấy người nọ sẽ tha cho ngươi ư? Chỉ sợ... Ngươi vừa ra khỏi trà lâu này, đợi bọn ta đi một cái là ngươi không thể sống nổi tới ngày mai!"

Biện thị bị những lời này của Tân đại nhân dọa tới mức hơi run rẩy: "Rốt, rốt cuộc là ai muốn hại ta?"

Tân đại nhân im lặng, cho dù trong lòng ông cũng không biết nhưng ngoài mặt ông vẫn tỏ ra cực kỳ chắc chắn mà hỏi lại: "Ngươi đã làm ra chuyện gì khiến người ta không thể không giết ngươi, tự ngươi không biết hay sao?"

Biện thị thay đổi sắc mặt, mặt mày nàng ta trắng bệch: "Nô... Ta không biết, không biết..."

"Thật sự không biết?" Tân đại nhân thấy ánh mắt trở nên chột dạ của nàng ta thì chợt đập bàn một cái, cái chén nhỏ bên trên chấn động khiến nước sánh ra ngoài, âm thanh này dọa Biện thị tới run lên bần bật.

"Đại nhân... Ta..."

"Có nói hay không? Nếu ngươi không muốn nói thì bây giờ hãy đi đi, ra khỏi nơi này, ngươi sống hay chết đều không liên quan tới bổn quan. Vốn dĩ bổn quan không muốn nhìn thấy một tính mạng vô tội cứ thế mà không còn, nhưng ngươi đã không muốn phối hợp thì hãy mang theo bí mật của ngươi đi với Tiết thế tử đi." Tân đại nhân không đợi Biện thị mở miệng đã trực tiếp vung tay lên: "Đưa nàng ta ra ngoài."

"Không đại nhân khoan đã!" Biện thị quỳ xuống dập đầu van xin: "Không phải ta không muốn nói, thật sự là... Thật sự là ta sợ, sợ Định Quốc công không tha cho ta!" Tiết thế tử mới chết thì thật ra nàng ta đã đoán được đôi chút rồi. Có thể người của phủ Định Quốc công đã quên nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rõ, nhớ đôi mắt xinh đẹp bị máu tươi nhuộm đỏ năm đó cứ một mực nhìn chằm chằm vào nàng ta như thế, căn bản không giống như một người sống. Nửa đêm nàng ta cũng bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, hai năm qua nàng ta bị lương tâm lên án, luôn như vậy. Có điều nàng ta không dám nói, không dám... Năm đó Định Quốc công có thể đè chuyện này xuống, nàng ta vốn đã sợ hãi rồi, nếu không lúc trước sau khi nàng ta bị Tiết thế tử cưỡng ép đã chẳng sợ hãi im lặng không phản kháng nửa câu.

"Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra hết những chuyện mà ngươi biết, chắc chắn bổn quan sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cho dù là Định Quốc công cũng không thể bắt ngươi. Vả lại ngươi phải nghĩ kỹ, ngươi muốn ra ngoài rồi bị thủ phạm phía sau màn giết chết, hay là nói ra tình hình thực tế để được xử lý khoan hồng." Tân đại nhân nói theo những lời Thành Nghị đã dạy ông lúc trước, quả nhiên Biện thị nghe thấy mấy chữ "xử lý khoan hồng" thì đôi mắt lập tức phát sáng, dường như trái tim đã ổn định lại. Biện thị dập đầu một cái, quỳ mọp ở đó, không biết nàng ta nghĩ đến điều gì mà toàn thân vẫn đang run rẩy.

"Đại nhân... Nếu ta nói ra, thật sự... Có thể được xử lý khoan hồng ư?"

"Việc này phải xem ngươi có thể nói ra bao nhiêu chuyện có ích."

Cơ thể Biện thị cứng lại, nàng ta như đã quyết định điều gì, chậm rãi thẳng người dậy, ngồi trên gót chân, lau mặt một cái, vẻ mặt có chút đau khổ: "Ta nói... Nói... Kỳ thật ta cũng không muốn, đều do... Đều do bị ép buộc..."

Tân đại nhân híp mắt, nhịn xúc động muốn nhìn Thành Nghị, tâm tư khẽ động: Chẳng lẽ thật sự là chuyện Tiết tứ công tử?

Biện thị hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Thật ra ta đã sớm nghĩ tới ngày này rồi, từ hai năm trước ta đã biết sẽ có ngày nay... Chỉ là trong lòng ta vẫn ôm may mắn, thật không ngờ rằng... Ngày hôm nay vẫn phải tới, tới rồi... Tiết thế tử vừa chết thì ta đã đoán được cuối cùng nàng ấy cũng ra tay trả thù... Hu hu hu... Là ta có lỗi với nàng ấy, có lỗi với nàng ấy, có lỗi với Tứ công tử..."

Trong lòng Tân đại nhân giật thót một cái: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Biện thị nước mắt giàn giụa: "Hai năm trước, Tiết Tứ công tử Tiết Dịch Kham chết... Không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là đang sống sờ sờ bị Tiết thế tử đánh chết..."

Theo lời Biện thị kể, cho dù Thành Nghị đã biết từ trước nhưng bàn tay bưng chén nhỏ của hắn vẫn không nhịn được siết chặt, vì dùng sức nên ngón tay trở nên trắng bệch, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị, chỉ là đã nhanh chóng bị giấu đi theo động tác buông mắt của hắn trong thoáng chốc.

Mấy phủ đệ hầu môn trong kinh thành đều có vài chuyện dơ bẩn, nhưng hành vi của tên Tiết thế tử này lại càng ghê tởm và độc ác.

Tiết thế tử vì được cưng chiều từ nhỏ nên bị Định Quốc công nuôi tới coi trời bằng vung, từ khi hắn ta hiểu việc đời thì tới làng chơi không ít, nhưng thanh lâu trong kinh thành cũng chỉ có bấy nhiêu, đợi Tiết thế tử chơi chán thì hắn ta bắt đầu để mắt tới nữ tử nhà lành. Chỉ riêng những người bị Định Quốc công đè xuống đã có hơn mười người, bởi vì Định Quốc công quyền thế ngập trời nên những nữ tử nhà lành bị cưỡng đoạt về đều im lặng chịu thiệt.

Có điều qua hồi lâu Tiết thế tử lại cảm thấy chán, bắt đầu để mắt tới mấy phụ nhân ở hậu trạch, mà hậu trạch phủ Định Quốc công có hai vị tiểu mỹ nhân nổi tiếng nhất, một chính là phu nhân tam công tử Biện thị đang ở đây; mà người còn lại chính là đích thiếu phu nhân duy nhất của tam phòng Lâm Tĩnh Di. Lâm Tĩnh Di là đích trưởng nữ của thị lang bộ Lễ chính tứ phẩm, là tiểu mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành, có điều ban đầu chỉ là bên ngoài đồn đại, hơn nữa từ nhỏ thì Lâm Tĩnh Di này đã được chỉ phúc vi hôn cho Tiết Dịch Kham của tam phòng Tiết gia nên không hay ra khỏi phủ. Có điều vì Lâm thị lang chấp chưởng bộ Lễ, cộng thêm Lâm gia lại là thư hương môn đệ nên từ nhỏ Lâm Tĩnh Di này đã được nuôi dạy khuôn phép, đoan trang phóng khoáng, cực kỳ hiền lương thục đức, là một mối hôn sự tốt.

Tiết Lương của tam phòng Tiết gia có quen biết với Lâm thị lang, từ nhỏ hai nhà đã chỉ phúc vi hôn, tuy rằng Tiết Lương là thương nhân nhưng không thể phủ nhận việc ông ta là người của phủ Định Quốc công, hôn sự này cũng môn đăng hộ đối.

Cộng thêm Lâm Tĩnh Di và Tiết Dịch Kham trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, lại là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ nhỏ, vì vậy tình cảm của hai người vô cùng tốt. Lúc Biện thị được gả vào nhị phòng thì Lâm Tĩnh Di mới mười hai tuổi, còn chưa cập kê nên hiển nhiên cũng chưa gả vào.

Lúc Biện thị mới vào cửa đã bị Tiết thế tử để mắt tới, có điều khi ấy hắn ta không tiện ra tay, sau này cuối cùng cũng để Tiết thế tử chờ được cơ hội ép buộc cưỡng bức nàng ta. Biện thị vốn xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, bởi vì xinh đẹp lại thêm Tiết tam công tử thật lòng thích nàng ta nên mới không để ý dòng dõi mà cưới nàng ta về, thế nhưng chung quy Biện thị vẫn nhát gan, bị Tiết thế tử uy hiếp một phen, vả lại không muốn để phu quân nhà mình biết nên liền nhịn xuống. Sau này nàng ta ba lần bốn lượt bị Tiết thế tử ép buộc nên càng lúc càng chết lặng, vì vậy cũng chấp nhận số phận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro