Tập 15

Hai năm rưỡi sau khi Biện thị được gả vào Tiết gia, khi Lâm Tĩnh Di tới tuổi cập kê, vào lúc nàng vén khăn thì Tiết thế tử cũng đi góp vui. Ngay khi dung mạo của Lâm Tĩnh Di lộ ra hoàn toàn đã khiến Biện thị giật nảy, Tiết thế tử cũng để ý nàng ấy từ lúc đó.

Nhưng tam phòng Tiết gia trông chừng Lâm thị cực kỳ nghiêm ngặt, hắn ta vốn không tìm được cơ hội, cộng thêm Lâm thị không thích ra ngoài, chỉ ở trong tam phòng, thường ngày có nha hoàn người hầu chăm sóc nên Tiết thế tử tìm mấy tháng cũng không tìm được cơ hội, cuối cùng hắn ta thật sự ngứa ngáy trong lòng không nhịn được nữa lại đi tìm Biện thị.

Ban đầu hiển nhiên Biện thị không bằng lòng, nàng ta không muốn giúp kẻ ác làm việc xấu, nhưng nàng ta lại không ngăn được việc Tiết thế tử dùng những chuyện kia để uy hiếp mình. Biện thị nhiều lần cân nhắc, cuối cùng nàng ta vẫn vì bản thân mà gật đầu.

Bản thân Biện thị là nữ tử nên đi lại trong hậu trạch rất thuận tiện, lại thêm kỹ thuật thêu thùa của nàng ta không tệ, vì vậy nàng ta đã tìm cơ hội gặp gỡ Lâm thị, sau này khi đã quen thân thì liên tục tới tam phòng, mà sau khi thân quen thì hiển nhiên Lâm thị không còn đề phòng nàng ta. Hai người thường xuyên qua lại, Lâm thị bị Biện thị thuyết phục cũng thường tới nhị phòng chơi. Ban đầu nàng ấy rất cẩn thận dè dặt, nhưng sau mấy lần không có gì khác thường thì nàng ấy cũng lơi là cảnh giác. Sau khi Tiết thế tử biết thời cơ đã chín muồi, cuối cùng lại mượn sự giúp đỡ của Biện thị ra tay với Lâm thị.

Biện thị nhớ tới những chuyện trái lương tâm mà mình đã làm sau khi bị Tiết thế tử uy hiếp thì không nhịn được òa khóc: "Là ta có lỗi với nàng ấy, nhưng ta cũng hết cách rồi, Tiết thế tử uy hiếp ta, bảo muốn nói những chuyện kia cho công công bà bà của ta, nói cho phu quân của ta, muốn tiết lộ những chuyện đó ra ngoài. Ta không có cách, thật sự không có cách... Nhưng ta không ngờ rằng Tiết thế tử lại không phải người, hắn ta thật sự đánh người tới chết!"

Tân đại nhân nghe tới trợn mắt há mồm, ông chỉ thấy một ngọn lửa giận đang bùng lên, khó mà tin nổi: "Ngươi cứ mặc kệ hắn ta làm xằng làm bậy như vậy sao? Tên súc sinh kia đã làm gì Tiết Tứ công tử?!"

Biện thị nức nở nói: "Ta không biết lúc đó Lâm thị có thai, thật sự không biết. Tiết thế tử ra tay với nàng ấy, nàng ấy phản kháng quá khích dẫn tới việc đứa bé không còn. Lúc ấy khi ta xông vào thì nàng ấy đã nằm trong vũng máu, cứ một mực nhìn chằm chằm vào ta. Ta sợ lắm... Nhưng ta thật sự không biết, thật sự không biết... Sau đó Tứ công tử từ cửa hàng trở về biết chuyện thì trực tiếp xông tới chuồng ngựa tìm Tiết thế tử. Thật không ngờ rằng... Không ngờ rằng hai canh giờ sau chỉ có một thi thể quay về. Ta thật sự không nghĩ tới Tiết thế tử dám giếŧ người, hắn ta vậy mà có ý định giết Tứ công tử xong thì trực tiếp thu Lâm thị vào phòng... Tứ công tử kia đang sống sờ sờ bị đánh tới chết... Lúc đó sau khi Tam gia biết thì tới tìm đại phòng tính sổ, lại bị Định Quốc công ngăn cản, ông ta một mực chắc chắn Tứ công tử bị ngã mà chết... Nhưng khi đó Tứ công tử bị đánh tới máu thịt be bét, làm sao có thể bị ngã chết được... Hôm sau dưới cơn giận dữ tam gia đã báo lên bộ Hình, thật không ngờ rằng chỉ mới nửa ngày, chẳng biết cuối cùng Định Quốc công đã nói gì với Tam gia mà Tam gia đã rút cáo trạng... Mấy năm nay ta luôn cắn rứt lương tâm, sau đó mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng lại nhớ về ánh mắt thê lương của Lâm thị khi nằm trong vũng máu lúc ấy, ta sẽ... Ta sẽ..."

Tân đại nhân giận tới mức đứng bật dậy, ông đi tới đi lui trong phòng, nổi trận lôi đình: "Hồ đồ! Quá ghê tởm, sao có thể lòng dạ độc ác như vậy? Tên Tiết thế tử kia là cháu của ông ta, Tứ công tử thì không phải ư? Một người đang sống sờ sờ cứ vậy mà chết đi, ông ta còn muốn đè tin tức xuống?!"

Biện thị khóc tới mức không thành tiếng: "Lúc ấy ta rất sợ hãi, sợ Lâm thị sẽ khai ra ta, nhưng khi đó Lâm thị bị thương quá nặng, cứu chữa hai ngày hai đêm mới giữ được tính mạng. Chỉ là đứa bé không còn, đó cũng là huyết mạch duy nhất Tứ công tử để lại, đại phu nói sau này có thể nàng ấy không thể mang thai được nữa. Nhưng mọi chuyện đều bị đè xuống... Sau này ta không hề thấy Lâm thị nữa... Nhưng mỗi đêm ta đều bị lương tâm lên án... Có điều lời nói của bọn ta không có sức nặng, cả tam gia cũng không có cách, ta lại càng..."

Biện thị nói đến cuối thì nghẹn ngào không thốt nên lời, nhưng Tân đại nhân thì tức giận đến mức chỉ thiếu nước đạp nàng ta văng xa, cuối cùng ông bị nha dịch cản lại.

Làm sao Tân đại nhân cũng không ngờ rằng sau cái chết của tên Tiết thế tử này còn ẩn giấu một bí mật như vậy, có thể thật sự là Lâm thị đã ra tay. Tân đại nhân có xúc động không muốn điều tra tiếp. Ông xoa mặt một cái, nhìn về phía Thành Nghị buông mắt im lặng ngồi yên nãy giờ: "Thành lão đệ, vụ án này điều tra tiếp thế nào đây? Chẳng lẽ... Muốn lão ca đi bắt Lâm thị kia... Nhưng lão ca sợ tới lúc đó sẽ bắt cả Định Quốc công và người của đại phòng vào bộ Hình luôn!"

Tân đại nhân nổi trận lôi đình, nhưng sau khi ông xoa mặt một cái thì lại có lòng mà không có sức. Đầu tiên Định Quốc công là lão thần còn lại từ thời tiên đế, còn là nguyên lão tam triều, đã trải qua ba đời hoàng đế là tiên đế, Vân Hy đế đến Tăng đế hôm nay nên quyền thế rất lớn. Huống chi Tiết gia này còn có một vị quý phi nương nương đang được sủng ái.

Hơn nữa chuyện này đã trôi qua hai năm, cho dù có chứng cứ thì cũng bị chôn vùi theo cái chết của Tiết Tứ công tử năm đó, bây giờ e rằng đã biến thành một đống xương trắng rồi.

Tiết thế tử đã chết, có thể nói là không có chứng cứ, cộng thêm Định Quốc công thiên vị, dùng quyền thế đè người, không muốn để Tiết gia bị vấy bẩn, cho dù một thượng thư bộ Hình nho nhỏ như ông có lòng thì thật sự chưa chắc có thể giải quyết được chuyện này.

Thành Nghị nhìn về phía Tân đại nhân: "Tân đại ca, huynh nghĩ thế nào?"

Tân đại nhân hơi sửng sốt: "Ta? Năm đó sở dĩ ta làm thượng thư bộ Hình là muốn giữ cho thế gian được yên bình, không có án oan bất công. Nhưng hôm nay đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, xem ra có một vài việc thật sự không phải chỉ cần có lòng là có thể làm được."

Thành Nghị lắc đầu: "Cũng chưa chắc, chỉ cần có lòng thì có lẽ sẽ có khoảnh khắc nước chảy đá mòn."

Tân đại nhân nhìn đôi mắt đen như mực của Thành Nghị, trong lòng khẽ động: "Thành lão đệ, chẳng lẽ... Ngươi có cách?"

Thành Nghị nói: "Năm đó thật ra Tiết Dịch Kham đã để lại bằng chứng."

Tân đại nhân sững sờ: "Thành lão đệ ngươi... Làm sao ngươi biết? Ngươi biết năm đó Tiết tức công tử bị người ta hại chết sao?"

Thành Nghị đáp: "Ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định."

Tân đại nhân ngơ ngác: "Là, là bằng chứng gì?" Vì sao ông lại không biết? Vốn dĩ năm đó Tiết Tứ công tử không thể nào đoán trước được mình sẽ mất mạng, nếu không nhất định hắn ta sẽ giữ mạng mà không đi. Nếu là bất ngờ bị đánh chết thì chắc chắn không có thời gian để lại chứng cứ, nhưng tại sao Thành lão đệ lại nói Tiết Tứ công tử để lại chứng cứ?

Thành Nghị nói: "Tân đại ca, chứng cứ mà ta nói quả thật do Tiết Dịch Kham để lại, còn là một chứng cứ rõ rành rành."

"Là... Là chứng cứ gì?" Tân đại nhân chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.

"Thi thể của hắn ta." Thành Nghị chậm rãi mở miệng, nói xong hắn đứng dậy, nhìn về phía Biện thị: "Ngươi có bằng lòng làm chứng không? Chỉ cần ngươi chịu, đợi sự việc kết thúc ta sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự, giúp ngươi thay tên đổi họ đưa ra khỏi kinh thành, đảm bảo người của Định Quốc công không tìm thấy ngươi. Nhưng nếu ngươi không bằng lòng, vậy thì một khi bọn ta bắt đầu điều tra lại vụ án cũ năm đó, để giấu giếm chuyện này thì nhất định Định Quốc công sẽ nhổ cỏ tận gốc, chắc hẳn ngươi cũng biết thủ đoạn của ông ta rồi."

Kiếp trước cũng như vậy, quyền thế của Định Quốc công quá lớn, cho dù năm đó sau cái chết của Biện thị người kia đã điều tra lại vụ án Tiết thế tử bị sát hại, lần về gốc rễ phát hiện Lâm thị, nhưng sau đó những chuyện kia cũng bị Định Quốc công che giấu, còn là do chính hoàng thượng cho phép. Sau này lúc Thành Nghị xem hồ sơ bí mật mới nhìn thấy những thứ không được công khai kia.

Hắn đoán đương kim thánh thượng muốn nắm lấy nhược điểm của Định Quốc công nên tuy rằng đã che giấu nhưng vẫn bắt Định Quốc công lăn dấu vân tay lên tờ lời khai, lưu lại chứng cứ.

Tuy nhiên đó là hoàng thượng, bây giờ chỉ dựa vào hắn và Tân đại nhân thì e rằng cùng lắm chỉ có thể liều mạng cáo trạng tới trước mặt hoàng thượng, tiền trảm hậu tấu công bố chuyện Tiết Tứ công tử năm đó với mọi người, nhưng lại không thể thật sự trừng trị Định Quốc công.

Biện thị bị Thành Nghị làm cho sợ hãi, nàng ta nghe thấy phải tố cáo năm đó Tiết thế tử hãm hại Tiết Tứ công tử thì muốn lắc đầu theo phản xạ, có điều sau khi nàng ta nghe thấy nửa câu sau thì bỗng dưng động tác cứng lại. Biện thị rưng rưng nước mắt nói: "Nhưng... Nhưng ngài làm được thật ư? Định Quốc công gia lợi hại như vậy, nếu ông ta biết, biết ta..."

Thành Nghị nói: "Biện thị, bây giờ ngươi đã không còn lựa chọn nữa. Ngươi bị đuổi ra khỏi Tiết gia, bị đuổi ra khỏi nhà mẹ đẻ, kinh thành lớn như vậy, thiếu đi một hai người cũng không gây ra một chút động tĩnh nào, chẳng bao lâu tất cả mọi người sẽ quên mất Tiết gia từng có một tam thiếu phu nhân là ngươi."

Đột nhiên Biện thị đau đớn gục xuống đất khóc òa.

Thành Nghị tiếp tục nói: "Xong chuyện này ta sẽ đưa ngươi đi, tặng ngươi một ít ngân lượng, ngươi có thể tự chọn."

Biện thị biết mình không còn cách nào khác, từ khi nàng ta mở miệng nói cho bọn họ biết về chuyện năm xưa thì một khi chuyện này bị truyền đi, nhất định Định Quốc công sẽ biết là do nàng ta tiết lộ, tất nhiên sẽ không tha cho nàng ta.

Thay vì chờ bị diệt khẩu, chi bằng tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ còn có thể giành được một con đường sống.

Biện thị khóc đủ rồi thì lau mặt một cái: "Đại nhân... Ta bằng lòng."

Từ khi Thành Nghị nói xong câu "Thi thể của hắn ta" thì Tân đại nhân ở bên cạnh đã ngơ ngác, bây giờ cuối cùng ông cũng hoàn hồn, chợt nghe thấy Biện thị bằng lòng thì nhìn Thành Nghị bằng ánh mắt bội phục: "Thành lão đệ, chi bằng ngươi đừng tới trấn Giang Tê làm huyện lệnh thất phẩm gì nữa, dứt khoát đi theo lão ca đi, ngươi còn lợi hại hơn lão ca nữa..." Nếu không phải đối phương còn quá nhỏ tuổi, không thể nào khiến mọi người tin phục thì thậm chí ông còn muốn nhường chỗ cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro