Tập 29
Đi được nửa đường thì cuối cùng thiếu niên cũng không nhịn được bắt đầu trò chuyện với Thành Nghị, nói vài ba câu đều là khát vọng đối với sơn trang Giang thị. Mỗi lần thiếu niên nhắc tới Giang Ngọc Thành thì gương mặt lại nhuốm màu đỏ nhàn nhạt. Lòng Thành Nghị càng trầm hơn, hắn giương mắt nhìn liếc qua, mỗi thiếu niên đều phấn khởi hăng hái, trong mắt chứa tình cảm thầm kín, hiển nhiên đã bị sự si tình đối với Kha Xuân Sinh của Giang Ngọc Thành làm cảm động, lại thêm danh tiếng của sơn trang Giang Thị, e rằng bọn họ đều mang mục đích khác mà tới.
Xe ngựa đi gần một canh giờ mới tới thôn trang tọa lạc trên núi Thạch Vân. Sơn trang Giang thị đã được truyền thừa trăm năm, sơn trang này chiếm hết cả ngọn núi, cực kỳ nguy nga khí phái, chỉ là có rất nhiều thủ vệ đi tới đi lui. Trong lòng Thành Nghị khẽ động, e rằng muốn thăm dò một chút cũng không dễ dàng.
Nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy sơn trang Giang Thị này có điều gì đó kỳ lạ.
Bảy thiếu niên, mười một thiếu nữ bọn họ được quản sự dẫn tới một viện tử, sau đó được một quản sự lớn tuổi mặc hoa phục bắt đầu phân phối, cuối cùng Thành Nghị và thiếu niên cực kỳ đẹp tên Miên sinh kia bị phân tới Xuân Giang Uyển.
Miên sinh nghe xong thì mắt lập tức phát sáng, kích động nắm chặt tay. Thành Nghị nghi hoặc nhìn sang, chớp mắt mấy cái, sau đó đi theo quản sự trong ánh mắt hâm mộ của mười người còn lại.
Miên sinh đi phía sau, thấy vẻ mặt Thành Nghị bình tĩnh thì thừa dịp quản sự dẫn đường không chú ý mà len lén giật nhẹ ống tay áo của hắn:"Nghị đệ, sao đệ nghe thấy phải tới Xuân Giang Uyển cũng không kích động vậy?".
"Hửm? Xuân Giang Uyển này có gì đặc biệt sao?" Thành Nghị hỏi.
"Đệ, đệ không biết ư?" Miên sinh trợn mắt.
Thành Nghị lắc đầu:"Ta vừa mới tới Phủ Thông Châu, chỉ đi ngang nơi này, vẫn chưa hiểu rõ lắm, do thiếu tiền nên mới ở lại một tháng kiếm chút bạc để hồi kinh thôi".
Miên Sinh nghe vậy thì càng vui vẻ, khóe miệng hắn ta cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ:"Thì ra là vậy à, vậy thì càng tốt, không ai tranh giành với ta, lúc trước nhìn thấy đệ ta còn lo lắng hồi lâu đấy".
"Lo lắng? Lo lắng cái gì?" Thành Nghị bình thản hỏi thăm.
"Hihi, thì là... Lần này ta tới thật ra là vì Giang trang chủ, đệ đẹp hơn ta, ta sợ đệ dành với ta...". Thiếu niên đỏ mặt, con ngươi lại sáng trong, Thành Nghị chợt hiểu Xuân Giang Uyển này... "Là nơi ở của Giang trang chủ sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, Xuân Sang Uyển là chủ viện của sơn trang Giang Thị, năm đó còn là do Giang trang chủ dùng tên của ngài ấy và phu nhân để đặt tên, đúng là một người si tình. Haiz đáng tiếc Giang phu nhân là một người không có phúc, một nam tử tốt như vậy đúng là hiếm có khó tìm, không chỉ ở Phủ thành mà rất nhiều người đều âm thầm ngưỡng mộ Giang trang chủ đấy...". Miên Sinh nói xong có lẽ thấy xấu hổ nên ôm mặt, phát ra tiếng cười hì hì. Thiếu niên còn quá trẻ chưa biết cảm giác sầu muộn, tràn đầy nhiệt huyết phải làm việc nghĩa không chùn bước.
Thành Nghị muốn nói gì đó thì phát hiện quản sự phía trước nhìn như lơ đãng nhưng lại đang lắng nghe động tĩnh thì trôi đi vẻ mặt nặng nề:" Giang trang chủ đúng là người tốt."
Lúc này Từ quản sự mới thấp giọng khụ một tiếng:"Tối nay các ngươi nghỉ ngơi chỉnh đốn cho tốt sáng sớm mai tới chủ viện hầu hạ."
Miên sinh giòn giã đáp lời, tâng bốc Từ quản sự một phen, thuận tiện nhét một thỏi bạc khiến Từ quản sự mặt mày hớn hở, thái độ với Miên Sinh thân thiện hơn.
Thành Nghị được dẫn tới tiểu viện mà hắn và Miên Sinh ở một mình, hắn nhìn về phía tấm biển cách đó không xa, bên trên là ba chữ "Xuân Giang Uyển" to được mạ vàng, nét chữ rồng bay phượng múa, cực kỳ phóng khoáng tùy ý, bút lực hùng hồn, có thể thấy công lực thâm hậu.
Thành Nghị lơ đãng hỏi Từ quản sự kia một tiếng, biết tấm biển này là do Giang trang chủ của bọn họ viết thì lông mày càng nhíu chặt.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì trước đây Giang trang chủ vì cứu vị phu nhân điên kia mà không tiếc đỡ đao cho hắn ta, kết quả bị thương nặng. Người trọng tình trọng nghĩa như thế thật sự sẽ làm ra chuyện bỉ ổi thế này ư?
Hay là hắn đã nghĩ nhiều rồi?
Thành Nghị và Miên Sinh ở trong một tiểu viện gần Xuân Giang Uyển, hai người một phòng tuy rằng không lớn nhưng cần gì cũng có.
Màn đêm buông xuống, bởi vì có Miên Sinh nên Thành Nghị không tiện nói chuyện với Hắc Xà, chỉ là ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên hắn bị một âm thanh kêu gào thảm thiết đánh thức.
Thành Nghị bất chợt mở mắt, ánh mắt nặng nề lạnh lùng. Hắn còn chưa ngồi dậy đã thấy thiếu niên ở giường đối diện mang giày ôm gối mềm chạy tới, len lén ngồi trước đầu giường của hắn, bất an hỏi:"Nghị, Nghị đệ... Ta có thể ngủ cùng đệ không?".
Miên Sinh này nhìn thì nhỏ nhưng cũng đã mườu bảy tuổi, còn lớn hơn Thành Nghị một tuổi. Thành Nghị vén chỗ chăn bên cạnh lên, chỉ là lúc vén thì chuỗi hạt trên cổ tay siết chặt. Hắn nhích qua một bên, để chuỗi hạt cách xa thiếu niên một chút. Miên Sinh hưng phấn nhảy lên, nhưng không dám lại quá gần Thành Nghị, đôi mắt hắn ta phát sáng:"Làm ta sợ muốn chết, nếu không có đệ thì sợ là tối nay ta không ngủ được mất."
"Sao vậy? Vừa rồi là tiếng gì thế?". Thành Nghị đoán e rằng Miên Sinh này biết được gì đó
Quả nhiên, Miên Sinh tỏ vẻ thần bí nhích lại gần một chút, nói:"Nghị đệ à, ta lén nói cho đệ biết, đệ đừng nói với người khác đấy".
Thành Nghị ừ một tiếng, Miên Sinh tiếp tục thì thầm:"Nghe bảo sơn trang Giang thị này...ma quỷ lộng hành".
Gần như Miên Sinh vừa dứt lời thì bên tay Thành Nghị đã truyền tới một giọng nam trầm thấp dễ nghe:"Xùy"
Nếu như nó không mang theo khinh thường thì hắn còn có thể khen một tiếng êm tai.
Thành Nghị nghiêng đầu, đối diện với mắt rắn đen ngòm của Hắc Xà, y đang nằm bên gối ngọc của hắn, đuôi rắn vỗ vỗ, vô tình đụng một sợi tóc của hắn, hơi ngưa ngứa.
Thành Nghị thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Miên Sinh:"Ma quỷ lộng hành? Có chuyện này ư? Chính xác không?"
"Không biết... Vừa rồi ta hối lộ Từ quản sự kia nên ông ta lén nói cho ta biết, kêu ta đừng tới sau núi, chỗ đó có ma quỷ lộng hành, tối nào cũng gào khóc thảm thiết, vô cùng đáng sợ. Ta có thể...có thể ngủ với đệ mỗi đêm không?" Cuối cùng Miên Sinh trông mong nói ra mục đích của mình.
Hắc Xà lập tức bò lên cổ Thành Nghị, uy hiếp:" Người dám".
Dám để y đường đường ngôi cửu ngũ chí tôn ngủ chung với giường với người khác, một đêm còn nhịn được, nhưng nếu đêm nào cũng thế, y đảm bảo sẽ cắn chết hắn ta.
Thành Nghị bình tĩnh giơ tay lên túm đuôi Hắc Xà ném vào trong chăn gấm, lúc này mới nhìn về phía Miên Sinh nhát gan:"Trên đời này không có quỷ thần..." Chỉ là hắn nói được một nửa thì cảm thấy cổ tay hơi mát lạnh, hắn nghĩ tới con rắn người không ra người quỷ không ra quỷ này thì không bàn chuyện ma quỷ nữa, hắn đờ người không thoát ra một chữ, hồi lâu sau mới cạn lời nói:" Ngủ trước đã".
Miên Sinh còn đang trông mong chờ một đống lời nói, kết quả lại chờ được ba chữ kia. Có điều hắn ta cũng nhận ra Thành Nghị không muốn nói nhiều, đột nhiên hắn ta cảm thấy không khí trong phòng lạnh hơn vài phần, vì vậy lập tức ôm chặt chăn gấm nhắm nghiền mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Thành Nghị thức dậy thì Miên Sinh đã đầy máu sống lại, ríu rít vây quanh hắn. Hắn ta đã thay bộ áo bào xanh đặc trưng của nô bộc sơn trang Giang thị nên trong càng nhỏ tuổi hơn.
Trước khi sống lại Thành Nghị đã qua tuổi nhi lập ( tự lập, xây dựng sự nghiệp), thích màu tối, dáng vẻ chững chạc lạnh lùng, bây giờ mặc áo bào xanh, đứng đó giống như một cây hành non nớt, diện mạo trở nên vô cùng đẹp đẽ, chẳng những không giống nô bộc mà ngược lại cực kỳ giống một tiểu thiếu gia tự cao tự đại.
Miên Sinh không nhịn được nhìn tới ngây người:"Cũng may là đệ không có hứng thú với trang chủ, nếu không..."
Cuối cùng Miên Sinh cũng ngại nói tiếp, Thành Nghị vỗ vai hắn ta, vừa cúi đầu đã phát hiện chẳng biết Hắc Xà cũng biến về từ bao giờ, mắt rắn dõi theo cậu. Y thấy Thành Nghị nhìn mình thì đầu nhọn quay đi:"Ừ, đúng là rất được"
Thành Nghị: ...
Lúc Thành Nghị và Miên Sinh tới Xuân Giang Uyển thì Giang Ngọc Thành đã dậy, hắn ta đang ở thư phòng gặp một đám quản sự.
Thành Nghị và Miên Sinh quy củ canh giữ bên ngoài thư phòng, chẳng bao lâu sau cửa thư phòng mở ra, một đám quản sự bước ra, lúc này Từ quản sự mới dẫn hai người Thành Nghị đi vào.
Thành Nghị liếc nhìn một cái rồi rủ mắt, dù chỉ liếc một cái cũng buộc phải thừa nhận Giang Ngọc Thành này có một ngoại hình không tệ.
Giang Ngọc Thành cũng chỉ hỏi thăm vài câu lặt vặt, giọng nói của hắn ta trầm thấp dịu dàng, khiêm tốn lễ độ, khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Miên Sinh ở bên cạnh đã đỏ mặt, căng thẳng tới mức túm góc áo, Thành Nghị ở gần còn nghe được tiếng thở của hắn ta. Xem ra quả nhiên danh tiếng của Giang Ngọc Thành này ở phụ cận Thông Châu vô cùng tốt, cũng rất được kính trọng.
Dường như Giang Ngọc Thành bị dáng vẻ của Miên Sinh chọc cười, thái độ trở nên dịu dàng hơn:"Ngươi tên gì? Trông còn nhỏ như vậy, sao lại ra ngoài làm việc ?"
Có lẽ là do giọng nói của hắn ta nhẹ nhàng quá mức nên Miên Sinh càng căng thẳng hơn, hắn ta buộc miệng nói:" Ta, ta là Miên sinh! Ta được sinh ra vào tảng sáng một ngày mùa xuân, phụ thân bảo khi đó đang là lúc buồn ngủ nên đặt tên ta là Miên Sinh".
Sau khi Miên Sinh nói xong thì lập tức cúi đầu, chỉ là gương mặt cực kỳ thanh tú không rõ nam nữ đã đỏ tới mức nhỏ ra máu.
Giang Ngọc Thành hơi sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt trở nên muộn phiền:"Miên Sinh ư? Với A Sinh... Đúng là, Đúng là..." Hắn ta nói tới chỗ nghẹn ngào thì sẽ than một tiếng:"Hai người các ngươi ở lại đây đi, Từ quản sự, ông hãy sắp xếp cho bọn họ ổn thỏa, bọn họ vẫn còn nhỏ, ông quan tâm thêm một chút".
"Vâng! Trang chủ yên tâm, lão nô đã sắp xếp xong hết rồi." Từ quản sự cười tủm tỉm nói lời hay, giống như không thấy vẻ mặt cảm động muốn nói lại thôi của Miên Sinh, ông ta bẩm báo:"Trang chủ bảy ngày nữa lại tới thời gian cúng trai tăng hàng tháng, ngài xem chuyện này..."
Dường như vì vừa rồi nhắc đến Xuân Sinh nên tâm trạng của Giang Ngọc Thành đã đi xuống, hắn ta cố gắng chịu đựng, gương mặt tuấn tú trắng bệch mà dặn dò:"Năm nay mỗi tháng đều bố trí thêm một chút đi, cầu phúc thêm cho A Sinh phù hộ hắn sớm ngày có thể nhận ra ta. Thực hiện chung với chuyện thắp hương vào cuối tháng đi".
Sau đó Từ quản sự lại nói không ít, đều là một vài chuyện do Giang trang chủ căn dặn. Thành Nghị nhìn đôi mắt gần như đã dán vào người Giang Ngọc Thành của Miên Sinh ở bên cạnh, bên trong tràn đầy yêu mến và kính sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro