Tập 54
Tăng Thuấn Hy nhìn Thành Nghị, y muốn nói lại thôi, rồi cười khổ một tiếng với Hồng Quảng Bình: "Thành đại nhân...Nói đúng."
Hồng Quảng Bình không tán thành nhìn Thành Nghị, rõ ràng là hắn ta không hề tin, chỉ đáp qua loa lại ngoài miệng: "...Dạ dạ, đại nhân nói đúng."
Thành Nghị: "Tất cả hãy chuẩn bị cho bản quan tới châu nha!"
Hai người: "Vâng!"
Tăng Thuấn Hy cảm thấy hài lòng đi theo Thành Nghị, y tính toán canh giờ chính xác để chạm vào tay Thành Nghị, Thành Nghị vừa định hất ra nhưng lại nghĩ đến tình trạng cơ thể của đối phương nên đành im lặng.
Hồng Quảng Bình vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh này: Thành đại nhân...Thật đúng là kiểu người khẩu thị tâm phi mà.
Thành Nghị: "....." Đây thực sự là một hiểu lầm tồi tệ.
Thành Nghị đưa theo Hồng Quảng Bình và Tăng Thuấn Hy đi tới châu nha. Đối với sự xuất hiện của Tăng Thuấn Hy, Thành Nghị đưa ra giải thích là y thay thế cho Tang Bồi, vì lúc trước có việc không đến đây, đêm qua mới đến.
Bọn nha dịch không mảy may hoài nghi, bọn họ chỉ kinh ngạc không thôi khi nhìn tướng mạo xuất chúng, khí chất không tầm thường của Phương Tiểu Bảo.
Trông thế nào thì đối phương cũng không giống một người hầu, mà giống như một quý công tử của một gia đình nào đó, vẫn có địa vị cao quý vào năm ngoái.
Nhưng dung mạo của huyện lệnh thất phẩm Thành Nghị cũng rất tuyệt, hai người đứng chung một chỗ sẽ thấy Tăng Thuấn Hy không còn quá mức đặc sắc nữa.
Kỳ thật bọn nha dịch vẫn muốn hỏi thêm Thành Nghị về lời nói đêm qua của Xương Văn Bách xem rốt cuộc có phải thật hay không. Đêm qua tri châu đại nhân tới nhưng may cuối cùng cũng đi rồi, bọn họ không có gan hỏi sâu hơn, đối phương chỉ giải thích rằng vẫn đang điều tra nên bọn họ cũng chỉ có thể giữ nghi ngờ trong lòng mà thôi.
Thành Nghị đưa Hồng Quảng Bình và Tăng Thuấn Hy trở về nhà xác, Hồng Quảng Bình nhịn không được hỏi: "Đại nhân, hiện giờ ngài muốn phá án, rửa sạch oan khuất cho Bùi thị nữ và cả Thạch gia, cần tìm được hung thủ cưỡng hiếp Bùi thị nữ năm đó, nhưng hôm nay muốn thế nào? Chẳng lẽ lại phải hỏi tên cẩu tặc Xương Vinh Hoan kia hay sao?"
Đêm qua Hồng Quảng Bình ở ngoài hiên cũng nghe thấy những gì Bùi Triều nói, tất nhiên cũng nghe thấy đoạn đó. Xương Vinh Hoan đưa kẻ cắp kia rời đi bằng cửa sau, sau đó Kinh đại phu tìm được một đoạn đai lưng ở phế tích. Tất cả đủ để chứng minh năm đó Xương Vinh Hoan đã kết án qua loa, có lẽ sẽ biết được chi tiết về đối phương, cũng biết được đối phương là ai.
Nhưng bây giờ cái khó là làm sao để Xương Vinh Hoan cam tâm tình nguyện nói ra, hoặc tìm ra người đó mà không rút dây động rừng!
Cái trước quá nguy hiểm, một khi để Xương Vinh Hoan biết thì việc bọn họ đang làm bây giờ nhất định sẽ bại lộ, đây không phải là biện pháp nên làm, nhưng cái sau...Tìm bằng cách nào?
Ánh mắt Thành Nghị nặng nề, trầm mặc không nói. Đêm qua hắn trở về từ nơi ở của Bùi Triều, suy nghĩ cả một đêm, hắn cũng suy nghĩ về vấn đề này.
Người năm đó đã cưỡng hiếp Bùi thị nữ chính là mấu chốt.
Nhưng...Tìm như thế nào?
Thành Nghị nói: "Có thể từ từ tra lần lên chức năm đó của Xương Vinh Hoan."
Xương Vinh Hoan đã vội vàng kết thúc vụ án sau khi được thăng chức, có lẽ có liên quan tới việc này. Huống chi, nếu thân phận đối phương không cao thì Xương Vinh Hoan cũng tuyệt đối không mạo hiểm. Vậy nên thân phận đối phương chắc chắn cao hơn ông ta hoặc có thân phận địa vị mà Xương Vinh Hoan không đắc tội nổi.
"Đúng đúng, đại nhân nói đúng, chúng ta phải bắt đầu từ chỗ đó, chỉ sợ là không dễ dàng tra xét, dù sao cũng đã mười lăm năm..." Qua thời gian dài như vậy, nếu muốn xem qua hồ sơ về Xương Vinh Hoan năm đó, ít nhất phải có vị trí cao hơn.
Thành Nghị ừ một tiếng, nhíu chặt đầu lông mày. Thật ra Lận đại nhân cũng là tri châu, cũng có thể điều tra được, nhưng hiện tại hắn đang đến kinh thành dưới sự áp lực của băng trộm cướp kia, sợ là không thể về sớm.
Tăng Thuấn Hy ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, y chợt nói: "Thật ra còn một biện pháp."
Cả Thành Nghị lẫn Hồng Quảng Bình đều ngẩng đầu nhìn Tăng Thuấn Hy.
Tăng Thuấn Hy nhìn vào đôi mắt trong veo long lanh và đen hun hút của Thành Nghị, lúc này dung mạo hoa mỹ của thiếu niên đang nhìn y chăm chú, như một con mèo cào vào tim y khiến trái tim y tê dại.
Y khẽ ho một tiếng, che giấu cảm xúc trong lòng, nói: "Đơn giản là chúng ta có thể suy nghĩ từ một khía cạnh khác. Vì sao năm đó người nọ lại đến trấn Giang Tê, A Nghị ngài đã từng suy xét tới điều này chưa?"
Thành Nghị sửng sốt, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một mặt là vì trong lời nói của đối phương có chứa thâm ý sâu xa, chỉ cần tưởng tượng một tí sẽ có thể hiểu ý trong lời nói của Tăng Thuấn Hy; một mặt khác, chính là cách gọi "A Nghị" kia của đối phương khiến hắn vô cùng gượng gạo.
Nhưng nhìn bộ dạng cực kỳ thản nhiên của đối phương, hắn khó có thể nói gì trước ánh mắt của Hồng Quảng Bình, nên chỉ có thể cam chịu cái xưng hô này.
Có điều Hồng Quảng Bình lại nghe không hiểu: "Chờ, chờ đã...Đại nhân ý của ngài là gì?"
Sao lại phải xét lý do hung thủ đến trấn Giang Tê?
Thành Nghị giải thích: "Điều này thực đúng là ta chưa từng cân nhắc đến. Chúng ta đẩy từ sau lên trước. Đợt trước chúng ta đã suy đoán rằng có thể địa vị của đối phương tương đối cao, năm đó đứng trên cả Xương Vinh Hoan. Đối phương có thể đưa Xương Vinh Hoan lên làm tri châu dễ như trở bàn tay, hoặc hắn ta là đại nhân lớn hơn tri châu hoặc là quý không thể thành quý nhân, đến nỗi tri châu năm đó sợ hãi không làm gì được. Nhưng một vị quý nhân như vậy, vì sao năm đó lại đến trấn Giang Tê?"
Một nơi nghèo nàn tồi tàn ít được biết đến, nhất định đối phương không làm vì Xương Vinh Hoan, nếu như Xương Vinh Hoan đã quen biết đối phương từ trước thì ông ta tuyệt đối sẽ không ở lại trấn Giang Tê nhiều năm như vậy. Như vậy chỉ có khả năng là Xương Vinh Hoan muốn lợi dụng gì đó nên tới lấy lòng mượn sức vị kia, ông ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Để bịt miệng Xương Vinh Hoan mà đối phương dứt khoát bổ nhiệm ông ta lên chức.
Hồng Quảng Bình khó hiểu hỏi: "Có cái gì khiến hắn ta nhớ thương được nhỉ....Trấn Giang Tê thâm sơn cùng cốc, có gì ở đây? Trừ phi..."
Nghĩ đến gì đó, Hồng Quảng Bình bỗng im bặt, hắn ta nghĩ tới gì đó.
Năm đó trấn Giang Tê có một thứ cực đặc sắc, rất có bản lĩnh, đó chính là...Bùi Hùng từ núi sâu rừng già tới.
Năm đó, thậm chí đến cả lão gia nhà ông ta vẫn còn trên đời, tên cẩu tặc Xương Vinh Hoan kia thường xuyên quan tâm chăm sóc Bùi gia cũng là vì cái đó...
Giọng nói Hồng Quảng Bình run lên: "Là...Vì da?"
Thành Nghị nghiêm trọng gật đầu: "...Ừm. E rằng Xương Vinh Hoan năm đó đoạt được tấm da trong tay Bùi Hùng. Bởi vì Bùi Hùng có tay nghề giỏi, chắc là lấy được da tốt, cho nên mới tâng bốc góp công. Đối phương có thể tình cờ là một người rất hiếm đồ da nên hắn ta mới đích thân hạ mình đến đây, chỉ là không ngờ tới...Lại gặp được Bùi thị nữ ở Bùi gia mà để tâm đến, sau khi rời đi thì nghĩ cách..."
Sau lại biết được bọn họ muốn cáo trạng nên hắn ta mới quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Hồng Quảng Bình suy sụp ngồi trên ghế, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thằng trộm đó! Tên cẩu quan Xương Vinh Hoan đó!"
Nếu không phải do ông ta thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra!
Tăng Thuấn Hy đứng bên cạnh Thành Nghị đưa tay ra, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thành Nghị, cũng đưa tay ra vỗ vỗ vai Thành Nghị, thân thể Thành Nghị cứng đờ nhưng cuối cùng cũng không né tránh.
Hồng Quảng Bình nhìn thấy, lau mặt: "Cũng may hiện tại có một manh mối, có điều... Tiểu Bảo ngươi thật là giỏi, không ngờ ngươi lại nghĩ ra. Quả nhiên không hổ là người của đại nhân, giỏi hơn bọn ta nhiều!"
Thành Nghị: "...."
Tăng Thuấn Hy nghe được câu "Người của đại nhân", không hiểu sao cảm thấy tiểu tử này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, toàn thân đều thoải mái.
Bây giờ đã biết một manh mối về da, chỉ cần đi theo manh mối này thôi. Nếu đối phương thích da, lúc trước không ngần ngại hạ mình đến nơi thâm sơn cùng cốc đó để thấy được đối phương thật sự rất yêu thích.
Loại yêu thích này sẽ không thay đổi theo thời gian, vậy nên, chỉ cần bọn họ có thể tìm được da càng đặc biệt càng hiếm có là sẽ có thể dụ dỗ được đối phương.
"Nhưng đại nhân... Chúng ta tìm loại da vừa đặc biệt vừa hiếm có đó ở đâu đây?"
Hồng Quảng Bình không khỏi tiếc nuối.
Mười lăm năm trước đối phương còn có hứng thú với da thú núi sâu rừng già, nhưng giờ đã qua lâu như vậy rồi, chỉ sợ có da hiếm da đặc biệt đến đâu cũng mẹ nó không lọt được vào mắt hắn ta.
Nhưng cái loại da này, hoặc là cần rất nhiều bạc, hoặc là cần phải đi vào trong núi rừng lần nữa, thậm chí phải đi rất sâu. Mà da tốt khó kiếm chỉ có thể gặp không thể cầu, lần trước bọn họ không có tiền, lần sau thì bọn họ không có thời gian.
Thành Nghị cụp mắt, nhíu chặt mày. Tăng Thuấn Hy khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên: "Thế nên...Đành phải nhờ ta rồi."
Nghe vậy, Thành Nghị giương mắt: "Ngươi có biện pháp lấy da sao?"
Tăng Thuấn Hy bị đối phương tập trung nhìn thì có chút ngứa ngáy, ngay cả ngón tay cũng không khỏi ngứa ngáy: "Ừm, có biện pháp, nhưng hơi xa một chút. Cách nơi này ba bốn ngày đường, một đi một về, sợ là sẽ tốn gần 10 ngày đấy."
Con mắt Thành Nghị sáng lên: "Này không thành vấn đề, bản quan sẽ nghĩ cách."
Chỉ là cần giải thích một phen, Xương Vinh Hoan muốn mau chóng phá án nên sẽ không cản trở.
Tăng Thuấn Hy bị bộ dạng của đối phương làm cho tức cười: "Đại nhân, thế...Ngài định trọng thưởng ta như thế nào vậy? Hửm?" Âm cuối cao lên, mang theo ý vị sâu xa mà cười. Rất tiếc, hành động đó của y chỉ như liếc mắt đưa tình với người mù mà thôi, đối phương hoàn toàn không cảm ứng được sóng điện não của y.
Thành Nghị nghiêm túc tự hỏi: "Hay là mua cho ngươi thêm mấy bình rượu?"
Tăng Thuấn Hy: "...Ta cần rượu làm gì?"
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Thành Nghị đột nhiên đưa tay rồi mở lòng bàn tay ra, năm ngón tay thon dài như ngọc, kèm theo một bộ dáng nghiêm túc chính trực, đoan chính khiến Tăng Thuấn Hy muốn nghi ngờ đối phương có ý khác cũng không được.
Y bất đắc dĩ mà nắm tay hắn: "Được rồi được rồi, để dành trước đã, về nói sau."
Cái gọi là khen thưởng chính là đã đến thời gian một nén nhang nên cho y chạm vào một chút?
Y cần cái này làm gì?
Thôi bỏ đi, ít nhất cũng được sờ bàn tay nhỏ đó một lần.
Hồng Quảng Bình nhìn hai người này qua lại, âm thầm cắn môi, oán hận nói: "Đại nhân, Tiểu Bảo, thuộc hạ còn chưa cưới vợ đâu!"
Làm sao có thể ngược đãi hắn ta ở trước mặt hắn ta như vậy được chứ?
Lại còn nắm tay trước mặt hắn ta nữa, chậc, sao mà trước đây lại không phát hiện đại nhân phong lưu thế này nhỉ. Chỉ cần vẫy tay một cái là Phương Tiểu Bảo sẽ ngoan ngoãn cho ngài ấy nắm tay. Ước gì sau này hắn ta cũng có thể tìm được một nàng vợ nghe lời như vậy.
Phương - Tiểu - nàng vợ -Bảo: "..." Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi kinh ngạc đến ngây người!
Thành Nghị xin Xương Vinh Hoan nghỉ phép mười ngày với lý do đã tìm ra manh mối, điều tra hung thủ, Xương Vinh Hoan vui vẻ đồng ý.
Có điều vì tránh sự cố ngoài ý muốn, Thành Nghị đã bỏ Hồng Quảng Bình và Tang Bồi ở lại, tự hai người tìm một chiếc xe ngựa và lên đường.
Khi ra ngoài thành, Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy tìm một chỗ, bảo phu xe tiếp tục đánh xe đến một địa điểm khác còn bọn họ lên ngựa. Nhưng Thành Nghị không giỏi cưỡi ngựa vì vậy đi rất chậm, Tăng Thuấn Hy đuổi ngựa tiến đến: "Không bằng đến thị trấn tiếp theo rồi chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Y không đợi Thành Nghị phản đối, tiếp tục nói: "Thứ nhất, cứ một nén nhang ta lại cần chạm vào ngươi một lần, trên đường cũng phải tranh thủ thời gian quá chậm; thứ hai, tốc độ của ngươi không ổn, hoàn toàn làm chậm hành trình, lúc trước ta tính toán ba bốn ngày là dựa theo lịch trình của ta, lấy tốc độ của ngươi, ít nhất cũng phải bảy tám ngày mới đến nơi."
Thành Nghị không thích tiếp xúc với cơ thể người khác, nhưng nghĩ tới vụ án của Bùi thị nữ, còn cả Bùi Triều, Xương Văn Bách, thấy đây cũng không phải lúc làm ra vẻ, nên hắn thản nhiên nói: "Ừ."
Hiển nhiên Tăng Thuấn Hy không ngờ tới đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn ngạc nhiên hồi lâu. Đến thị trấn tiếp theo, Thành Nghị chủ động leo lên ngồi phía sau y làm tim Tăng Thuấn Hy đập mạnh hơn một chút.
Thành Nghị thật sự đã dựa vào gần, nhưng hắn bình tĩnh hơn y nhiều, nhướng mày: "Còn không đi đi?"
Tăng Thuấn Hy ậm ừ, giọng nói có hơi khàn khàn, thúc ngựa đi. Y còn chưa kịp nói thêm cái gì, liền cảm giác được Thành Nghị đưa tay ra ôm vòng lấy eo y. Tăng Thuấn Hy đột nhiên ngồi ngay ngắn lên làm Thành Nghị phía sau nhíu mày: "Ngươi phản ứng mạnh như vậy làm cái gì? Còn không thể đụng vào à? Tốc độ ngươi nhanh như vậy, nhỡ ta văng ra ngoài thì làm sao?"
Tăng Thuấn Hy: "...Không, ngươi ôm đi, cứ tùy tiện ôm, muốn ôm như thế nào thì cứ ôm như thế đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro