Tập 59
Tuy nhiên vì mánh lới quảng cáo mà Đoạn Kính Tùng vẫn chưa nói rõ đó là loại da gì.
Hơn nữa ông ấy còn là nhà giàu số một thành Việt Châu, đồ vật của ông ấy tất nhiên cũng không tầm thường. Nó thực sự đã khơi dậy sự quan tâm của rất nhiều thương gia và quan chức giàu có muốn tìm hiểu xem Đoạn lão gia này mang theo những thứ quý hiếm gì.
Mỗi tội họ tìm hiểu tới tìm hiểu lui cũng không thể tìm hiểu được.
Mà lúc này, Đoạn Kính Tùng trực tiếp dùng một số tiền lớn mua lại quán trà lớn nhất phủ Ninh Châu, bao cả thời gian. Vào ngày hội đấu giá, tất cả những vị khách muốn vào trước hết cần giao một trăm lượng bạc ròng.
Tuyên bố như vậy đã lan rộng ra gần như là toàn bộ phủ Ninh Châu.
Mọi người đều cảm thấy Đoạn lão gia này điên rồi, một trăm lượng bạc ròng, sao ông ấy không đi cướp luôn đi như thế nào không đi đoạt lấy?
Nhưng càng làm như thế càng khiến trong lòng bọn họ ngứa ngáy.
Phủ Ninh Châu trải qua nhiều ngày tim gan cồn cào, mọi cuộc trà dư tửu hậu đều bàn luận về hội đấu giá này. Còn nhân vật chính Đoạn Kính Tùng giờ phút này đang cung kính đứng trước mặt Tăng Thuấn Hy, nói: "Phương pháp của Thành công tử thật tuyệt vời, những người có địa vị như chúng ta, những người không quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy...Càng là như thế, họ sẽ càng đến đây vì thể diện. Cũng không hiếm những quý tộc nhà quê, thương gia giàu có, quan chức cấp cao sẽ đến đây để khoe khoang."
Tăng Thuấn Hy liếc ông ấy một cái, nhướng mày: "Không quan tâm đến tiền bạc nữa sao?"
Y nhìn bộ y phục sang trọng mới thay của Đoạn lão tứ, nếu không phải do lần này bị y nhìn chằm chằm thì đối phương vẫn muốn mặc tiếp những cái áo cũ rách kia.
Đoạn Kính Tùng ho khụ một tiếng: "Là do lão phu tiết kiệm..."
Nhưng dưới nụ cười ẩn ý sâu xa của Tăng Thuấn Hy, ông ấy không thể tiếp tục nữa, đành liếc mắt nhìn Thành Nghị nãy giờ vẫn im lặng: "Thành công tử, có điều gì không ổn sao?"
Thành Nghị lắc đầu: "Ai nói biện pháp này có thể dụ được đối phương, nhưng nếu đối phương không cắn câu..."
Khi đó kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Tăng Thuấn Hy tranh thủ hết thời gian một nén nhang, thuận thế cầm tay Thành Nghị đặt lên bàn: "A Nghị, kẻ làm việc lớn nhất định không màng hậu quả, đừng hối hận..."
Thành Nghị liếc hắn một cái: "Ngươi nói đúng."
Mắt phượng Tăng Thuấn Hy sáng ngời: Thật hiếm khi A Nghị đồng ý với lời nói của y.
"Nhưng...Ngươi tính khi nào thì buông tay ta ra?" Thành Nghị híp mắt : Y sắm vai tiểu phu thê nghiện rồi?
Tăng Thuấn Hy rất là tiếc nuối thu hồi tay: A Nghị thật là càng ngày càng không đáng yêu.
Y bình tĩnh cưỡng từ đoạt lý: "Vì một nén nhang nên ta mới bất đắc dĩ vậy thôi."
Đoạn Kính Tùng vốn dĩ đang bị tên hoàng thượng vô lại này làm cho lóa mắt, kết quả nghe thế một câu, lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, bất đắc dĩ, một nén nhang đã tới...chỉ là để phòng thân, e rằng lại phải chạm vào lần nữa." Thân là cận thần, ông ấy nhất định phải bảo vệ hạnh phúc của hoàng thượng.
Tăng Thuấn Hy nhìn Đoạn Kính Tùng bằng ánh mắt tán thưởng: Đoạn lão tứ, không tồi, có tiến bộ, lòng trẫm cảm thấy rất an ủi.
Đoạn lão tứ: Vì Hoàng Thượng bài ưu giải nạn, là bổn phận của lão thần.
Thành Nghị: "..." Hắn cứ có cảm giác mình đang nuôi sói trong nhà, nuôi ong tay áo là thế nào nhỉ?
Trên mặt bọn họ thiếu điều viết luôn bảy chữ: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Vào ngày hội đấu giá, tầng một quán trà đầy những tiếng người ồn ào, náo nhiệt vang trời.
Hầu như toàn bộ phủ Ninh Châu cùng với những người có địa vị trong khu vực lân cận đều đến, hơn trăm người cộng thêm bọn tôi tớ, toàn bộ đại sảnh tầng một của quán trà đều chật kín.
Đoạn Kính Tùng đã sớm chiêu mộ thêm không ít gã sai vặt, đưa lên cho họ trà cao cấp, cùng với các loại điểm tâm nhỏ, tất cả đều là hạng cao cấp nhất, khiến hơn trăm người này cảm thấy không uổng công mình đến.
Trước khi những người này tiến vào, Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy đưa theo Bùi Triều đầu choàng mũ đang giả dạng làm nữ tử đi tới tầng ba của quán trà.
Từ vị trí trên tầng ba, có thể nhìn rõ khuôn mặt của mọi người ở tầng dưới.
"Có hình bóng quen thuộc trong trí nhớ của cậu mười lăm năm trước không?" Thật ra Thành Nghị cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, dù sao mười lăm năm trước Bùi Triều mới năm sáu tuổi, lúc ấy sắc trời lại tối, cậu ta còn đang sợ hãi, tất nhiên vẫn chưa thấy rõ mặt đối phương trong bóng tối, ngoại trừ cái đai lưng có họa tiết đặc biệt kia.
Hơn nữa đối phương cũng không phải người ngu, giết người xong chắc chắn hắn ta sẽ không lại giữ lại thứ kia.
Hiện giờ chỉ có thể tìm bằng trực giác thôi.
Quả nhiên, Bùi Triều lắc đầu: "Không nhớ nổi, thật mà không phải, nhìn giống mà lại không giống..." Sau mười lăm năm trôi qua, người đó vẫn luôn xuất hiện trong giấc mộng nửa đêm của cậu ta bao nhiêu năm qua, nhưng vẫn luôn như che một lớp màn mỏng, không thể nhìn rõ.
Thành Nghị nói: "Không vội, xem trước đã."
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Đoạn Kính Tùng lần này tiêu rất nhiều tiền nên tất nhiên ông ấy phải mang đến đồ tốt. Làm thương nhân, mặc dù Đoạn Kính Tùng sẵn lòng tiêu tiền, nhưng cũng không có ý định lỗ vốn, cho nên, nếu đấu giá tiến hành tốt, ông ấy sẽ không bị lỗ.
Quả nhiên, bởi vì những thứ ông ấy bán ra đều là đồ tốt, Đoạn Kính Tùng đã thu hút được một vài người đầu tiên, bắt đầu tranh nhau đấu giá.
Cứ như vậy, ai muốn có mặt mũi thì sẽ không để mình rơi vào thế hạ phong.
Trải qua hai canh giờ, hai rương da quý mà Đoạn Kính Tùng mang đến đều được bán đấu giá hết.
Đoạn Kính Tùng lắc lắc chiếc lục lạc trong tay, đi lên sân khấu: "Hiện giờ...Chỉ còn dư lại một món hàng cuối cùng, đây chính là bảo bối trân quý nhất ngày hôm nay, bảo đảm không làm chư vị uổng công chuyến này."
Mỗ hương thân: "Rốt cuộc là cái gì vậy, lần này bọn ta tới đây đều để chờ xem bảo bối của Đoạn lão gia đó...Ha ha..."
Mỗ thương nhân: "Đúng thế, Đoạn lão gia ngài thật không có thành ý, nên đem nó ra bán đấu giá trước để bọn ta không phải thương nhớ đợi chờ mới phải chứ!"
"..."
Mọi người mồm năm miệng mười, còn Đoạn Kính Tùng cực kỳ bình tĩnh: "Việc này không thể được, nếu lão phu lấy bảo bối này ra đấu giá trước thì những thứ còn lại đều bị lu mờ hết rồi, các ngươi làm gì còn muốn mua nữa, đúng chứ? Một chuyến này của lão phu sẽ có thể hoàn được vốn rồi!"
Mọi người cười hi hi ha ha, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Đoạn Kính Tùng đưa tay lên, cũng không ngập ngừng, lập tức lấy đồ ra.
Tấm vải đỏ bị xốc lên trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi há hốc mồm. Hóa ra là một miếng da hồ ly tuyết, toàn thân trắng như tuyết, không có một chút tạp sắc nào.
Không khó để tìm thấy một con hồ ly tuyết, nhưng điều khó tìm là một chút tạp sắc cũng không có. Vì một miếng lông cáo hoàn chỉnh hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một ít tạp sắc, nhưng miếng mà Đoạn Kính Tùng lấy ra lại thật sự là hiếm có cực kỳ.
Tất cả những vị thương nhân, quý tộc đều nhìn chằm chằm vào nó. Nếu bọn họ đã tới hội đấu giá da thì đương nhiên rất yêu thích thứ này.
Ngay lập tức đã có người mất kiên nhẫn, bắt đầu trả giá.
Một phát tăng từ một ngàn lượng lên tới một vạn lượng...
Sau đó tốc độ chậm lại.
Suy cho cùng, da tuy quý nhưng việc mua một miếng da hàng mấy vạn lượng cũng khiến nhiều người đắn đo.
Bùi Triều nhìn miếng da trắng như tuyết kia mà hốc mắt phiếm hồng, hồi lâu không nói gì.
Miếng da cuối cùng đó là do Thành Nghị yêu cầu. Trong cuộc trò chuyện trước đây Bùi Triều đã từng đề cập qua, năm đó phụ thân hắn Bùi Hùng vào núi sâu một chuyến vì thân thể không tốt của cậu nên rất cần tiền. Lần đó Bùi Hùng đi lâu hơn mọi lần, không ngờ ông ta thật sự bắt được một con hồ ly tuyết cực hiếm.
Lúc ấy Thành Nghị nghĩ đến có thể là vì da nên liền tới tìm Bùi Triều, dưới hồi ức của đối phương, hắn liền nghĩ ra phương án này.
Nếu năm đó người kia có thể không ngần ngại chạy tới trấn Giang Tê chỉ vì một miếng da hồ ly tuyết, thì bây giờ hắn cũng...có khả năng rất muốn sưu tầm miếng da này.
Chỉ là, Bùi Triều nhìn đám đông ồn ào dưới đài, quan sát từng người một rồi lắc đầu, không phải, không phải...Cảm giác không đúng...
Thành Nghị cũng cau mày: Chẳng lẽ...Lần này họ phải quay về tay không sao?
Đoạn Kính Tùng cảm thấy sắp hết người trả giá rồi, ông ấy lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên lầu 3, sau đó hô lên. Hiện giờ giá cao nhất đang là một vạn ba nghìn năm trăm lượng, người trả giá chính là một viên quan nhỏ thuộc phủ Ninh Châu, không nghĩ tới đối phương lại sẵn lòng bỏ nhiều tiền như vậy.
Thành Nghị nhìn vị huyện lệnh đang hưng phấn kia mà không hài lòng.
Đương nhiên đối phương không thể nào là người đó được.
Nếu người đó đã có bản lĩnh đưa Xương Vinh Hoan lên chức, thì hắn ta cũng sẽ không thể chủ là một huyện lệnh.
Lần này Xương Vinh Hoan cũng tới, ông ta chỉ mua một miếng da bình thường. Giờ phút này ông ta nhìn thấy miếng da hồ ly kia thì không kiểm soát được mà sửng sốt, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Sau đó thì nhanh chóng cúi đầu bưng trà lên uống, làm bộ không có hứng thú.
Ngay khi Đoạn Kính Tùng hô giá lần đầu tiên, lần thứ hai...Lần thứ ba chuẩn bị được hô lên thì đột nhiên, cửa quán trà bị một lực mạnh mẽ đẩy ra.
Một nam tử trung niên mặc y phục sang trọng đi đến, mũ ngọc áo gấm, dáng người cao gầy, chỉ tiếc lông mày quá mảnh, mắt quá dài khiến cho hắn ta trông rất âm hiểm gian trá.
Phía sau hắn ta là bảy tám cái gã sai vặt, trực tiếp đẩy Xương Vinh Hoan đang ngồi ở giữa hàng đầu tiên ra.
Vốn Xương Vinh Hoan đang rất tươi tỉnh, nhưng vừa giương mắt nhìn thấy đối phương thì chân ông ta mềm nhũn, vội vàng cúi đầu khom lưng thối lui sang một bên: "Tam gia, không nghĩ tới Tam gia cũng tới, mời ngồi mời ngồi...Tam gia có thể tới thật là tốt..."
Thành Nghị cúi đầu, nhìn nam nhân khoảng bốn mươi tuổi rồi lại nhìn về phía Bùi Triều: "Ngươi có quen Tam gia này không?"
Bùi Triều nhìn chằm chằm đối phương, cắn răng: "Rắn chuột một ổ, là đệ đệ ruột của đương gia Tiết gia hiện giờ, gọi là Tiết Tam gia."
Thành Nghị nghe thấy xưng hô này thì cau mày, vì hắn khá là nhạy cảm với cái dòng họ Tiết này. Hắn không kiềm được mà nhớ đến Tiết Tứ lang và Tiết Lâm thị.
"Tiết gia?" Sau khi Thành Nghị tới phủ Ninh Châu vẫn luôn bận rộn tra án cho nên cũng không biết nhiều lắm.
"Tiết gia này là con rắn của phủ Ninh Châu, cùng một gia tộc với Tiết gia ở kinh thành, tổ đường của Tiết gia đều ở chỗ này. Nhị lão gia Tiết gia ở Ninh Châu cùng vị Định quốc công ở kinh thành là huynh đệ, hơn nữa mấy năm trước Tiết gia còn sinh ra được một vị quý phi, do đó càng mạnh mẽ hơn...Nhưng bọn họ đã gặp phải chuyện khó giải quyết, nghe nói khoảng thời gian trước Tiết gia ở kinh thành xảy ra chuyện nên có lẽ vị này bận xử lý những chuyện đó, không lộ mặt nhiều. Hiện giờ chắc đã giải quyết xong."
Khi Bùi Triều còn ở Xương phủ, đã từng thấy Xương Vinh Hoan nịnh bợ người Tiết gia, đã nhiều lần đề nghị tỏ lòng quý mến, nhưng họ đều phớt lờ ông ta. Lần nào đại thọ Xương Vinh Hoan cũng mời người Tiết gia, cung kính gửi thiệp mời, nhưng người ta cũng chỉ cử quản gia đưa lễ vật tới chứ không ai thèm đến.
Thành Nghị nhíu mày, xem ra thật sự là đụng phải nhau rồi, đâu cũng có thể gặp người Tiết gia ở kinh thành.
Thành Nghị nhìn chằm chằm người được gọi là Tiết Tam gia ở Ninh Châu, cau mày. Thấy Bùi Triều không có bất kỳ phản ứng gì khi nhìn đối phương, xem ra khả năng đối phương là người đó cực thấp, hơn nữa tuổi tác cũng không khớp.
Chỉ là thân phận đối phương...Nếu có liên hệ với Tiết gia ở kinh thành thì...
Vả lại đối phương cũng có đủ năng lực vùi lấp đi sự việc năm đó.
Nhưng....liệu có phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro