Tập 67

Hắn ta run rẩy mở cơ quan trong thư phòng ra, nhanh nhanh chóng chóng đến gần mật thất. Mãi đến lúc nhìn thấy quyển sổ vẫn còn nguyên vẹn không một vết xước thì Tiết Huấn Đình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có lẽ những người đó mất tích không phải là trùng hợp mà sợ hắn ta sẽ trả thù nên mới trốn, nếu không làm sao có thể có người không đến mười ngày đã có thể làm được tất cả những chuyện này. Nếu như đối phương có năng lực như vậy, sao cần đợi tới mười lăm năm chứ?

Huống chi, tên phế vật Xương Vinh Hoan kia cũng không có bản lĩnh đó.

Qua khóe mắt, hắn ta bỗng nhìn thấy một góc bị rách. Khuôn mặt được dưỡng cực kỳ tốt của Tiết Huấn Đình vặn vẹo điên tiết mở trang đó ra, nhìn thấy trang bị xé, cả người Tiết Huấn Đình lập tức mềm nhũn...Miễn cưỡng chống vào cái bàn mới đứng vững được.

Đúng lúc này, thanh âm hoảng sợ của quản gia lại từ thư phòng bên ngoài mật đạo truyền đến: "Lão, lão gia...Không ổn rồi! Có người bên châu nha tới, nói, nói là...Muốn mời lão gia châu nha một chuyến vì vụ án giết người mười lăm năm trước!"

Tiết Huấn Đình nghẹn lại, mở to mắt, hai mắt phóng ra sát khí nhìn chằm chằm quyển sổ kia. Hắn ta nện rầm một quyền xuống mặt bàn, quản gia bên ngoài sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Bên ngoài châu nha không biết từ bao giờ đã tụ tập rất đông dân chúng, bọn họ yên lặng quan sát đằng xa. Thiếu niên cả người đầy màu đỏ cùng với vẻ tái nhợt gầy yếu càng làm người khác thương tiếc.

Mọi người im lặng nhìn đối phương ba bước một quỳ đi về phía mình, khi đến gần, ai cũng tự giác tránh ra.

Bùi Triều đã bật khóc từ lâu, đặc biệt khi nghe những giọng nói lên án công khai Tiết Huấn Đình vì Bùi gia và cậu ta, lớp vỏ cứng được ngụy trang mười lăm năm cuối cùng cũng nứt ra và bắt đầu vỡ vụn khiến cậu ta phải cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc nghẹn phát ra.

Kẻ ác còn chưa bị trừng phạt, cậu ta chưa thể gục ngã...

Cậu ta tới trước châu nha rồi chầm chậm đứng lại, bởi vì quỳ quá nhiều nên trên trán đã có vết máu rỉ ra, hòa lẫn với nước mắt trông vô cùng chật vật. Khi cậu ta đứng lên, cơ thể lắc lư suýt nữa thì ngã nhưng đã được nam tử phía sau đỡ lấy.

Bùi Triều hồng mắt, không từ chối sự giúp đỡ của đối phương mà nương theo lực đỡ đó từ từ xoay người, cúi đầu thật sâu với dân chúng sau đó không chút do dự bước vào châu nha.

Đi từng bước về phía đại đường "Gương sáng treo cao", nha dịch châu nha đứng thành hai hàng, lặng im không tiếng động.

Bùi Triều vừa đi vừa nói: "Thảo dân Bùi Triều có tội...Đại Hy...Giết hại bảy người..."

Theo từng tiếng này, Xương Vinh Hoan mắt đỏ hoe phía sau cũng yên lặng ôm mũ cánh chuồn đi theo cậu thiếu niên. Ông ta nhìn một đôi vừa đi vừa đỡ nhau trước mặt, rầu rĩ như bị ai đấm vào lồng ngực mình vậy.

Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh Bùi thị nữ quỳ gối dưới công đường mười lăm năm trước, đôi môi trắng bệch run rẩy, hai mắt đẫm lệ mà lắc đầu: "Đại nhân, dân nữ vô tội... Dân nữ bị người ta cưỡng hiếp..."

Lúc ấy ông ta tại sao có thể vì lợi ích cá nhân mà nhẫn tâm lựa chọn coi như không thấy? Ông ta có tội...Có tội...

Xương Vinh Hoan khàn giọng nói: "Thảo dân Xương Vinh Hoan tri châu phủ Ninh Châu, thảo dân có tội, tiên đế...Thảo dân bị gia chủ Tiết gia hiện giờ dùng tính mạng cả nhà uy hiếp, bất đắc dĩ phải cấu kết làm việc xấu. Thảo dân phán oan Bùi thị nữ thông dâm, làm hại Bùi gia, Thạch gia cửa nát nhà tan...Thảo dân có tội...Thảo dân Xương Vinh Hoan, tội đáng chết vạn lần... Không xứng với chức danh quan phụ mẫu.."

Chúng nha dịch ngơ ngác nhìn một màn này, ai nấy cũng choáng váng tột cùng. Nếu không phải đại nhân bọn họ, bổ đầu bọn họ chính miệng thừa nhận thì bọn họ sẽ không tin...Nhưng hôm nay mắt thấy tai nghe khiến cổ bọn họ như tắc nghẹn lại, không nói nên lời.

Đám bá tánh bên ngoài đi theo Bùi Triều cũng đến đứng bên ngoài châu nha, nghe giọng nói của Xương Vinh Hoan họ muốn quở trách ông ta nhưng không thể thốt ra một lời nào.

Ông ta đáng chết, do ông ta phán oan nên mới làm hại Bùi gia, Thạch gia thảm như vậy. Mà éo le rằng hóa ra ông ta bị Tiết Huấn Đình uy hiếp, về tình cảm có thể tha thứ nhưng ông tại lại quá máu lạnh tàn nhẫn, dù sao mạng của Bùi gia và Thạch gia cũng là mạng người mà...

Vì thế, cuối cùng sự tức giận trong lòng mỗi người không thể phát tiết. Khi Tiết Huấn Đình  đến là lúc tất cả tìm được nơi để trút giận, nếu không phải có nha dịch ngăn cản thì có lẽ Tiết Huấn Đình đã bị đánh tơi tả từ lâu.

Chắc đây là lần đầu tiên Tiết Huấn Đình bị nhục mạ như vậy, từng đám người bị ngăn cản mắng hắn ta bằng những lời lẽ thậm chí hắn ta còn chưa nghe qua bao giờ khiến sắc mặt hắn ta trở lên tối sầm, nhưng cuối cùng cũng không phản bác lấy một lời.

Tiết Huấn Đình đứng thẳng lưng, uy nghiêm mà lãnh đạm bước vào châu nha, khi nhìn thấy Xương Vinh Hoan đứng ở công đường bên cạnh, ánh mắt hắn ta càng thêm lạnh lùng âm độc.

Xương Vinh Hoan căn bản không thèm nhìn hắn ta, ông ta chỉ ôm mũ cánh chuồn cụp mắt nhìn hai người đang quỳ đằng trước là Bùi Triều và Xương Văn Bách.

Ông ta như đang còn hơi choáng váng, trong đầu hiện lên hình ảnh cha của Bùi Triều, gã thợ săn tay nghề cực tốt đó, khuôn mặt chân chất lương thiện, mỗi lần ông ta đi mua da, đối phương đều chọn cho ông ta mặt hàng tốt nhất. Nhưng tốt đến như thế, vì sao năm đó ông ta nhẫn tâm vì cả nhà mình mà hại bọn họ?

Mười lăm năm này, ông ta nhận hết tất cả những nỗi dày vò của lương tâm, rồi lại từng bước bị thế tục dẫn dắt. Ông ta nghiệp chướng nặng nề, phạm nhiều tội ác như vậy chết cũng không tiếc nhưng Văn Bách...Văn Bách...Vợ con ông ta vô tội...

Nếu như Bùi Triều chết, chỉ sợ con trai ông ta cũng sẽ không sống một mình nổi.

Tất cả là lỗi của ông ta, tại sao lại để họ phải trả giá cho nó?

Xương Vinh Hoan nắm chặt mũ cánh chuồn, hối hận không thôi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Thành Nghị mặc áo quan trên công đường rồi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng chợt mừng vì lúc trước mình đã sai người đi mời hắn về đây. Tuy rằng đối phương đã vạch trần bí mật sâu kín nhất mà ông ta che giấu bấy lâu nhưng đồng thời đối phương cũng giải thoát ông ta hoàn toàn. Không cần đeo những gông cùm đó trên lưng ngày ngày đêm đêm, không được bình yên.

Xương Vinh Hoan ôm mũ cánh chuồn, cam tâm tình nguyện quỳ xuống.

Theo lý thuyết, bây giờ ông ta mới chỉ là nghi phạm, dựa vào công danh chức vụ thì không cần quỳ, chỉ là ông ta vẫn quỳ...

Ông ta nghiệp chướng nặng nề, thật sự, tội đáng chết vạn lần. Theo cái quỳ này của Xương Vinh Hoan khiến trái tim mọi người cũng nhói một chút, trái lại đầu sỏ gây tội Tiết Huấn Đình lại đang kiêu căng đứng ở đó không nhúc nhích nhìn Thành Nghị,  ánh mắt lạnh nhạt khinh thường: "Lão phu không biết từ khi nào mà một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ như ngươi có thể thay mặt thẩm vấn tri châu ngũ phẩm đấy, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ! Muốn thẩm vấn lão phu, ngươi còn chưa đủ tư cách, muốn thì hãy đưa người có chức quan cao hơn Xương Vinh Hoan tới, nếu không...Đừng trách lão phu tố cáo ngươi tội vượt quyền!"

Một câu này của đối phương làm bá tánh canh giữ ở ngoài tức giận đến mất kiểm soát mà ồn ào lên chửi, bị nha dịch bình tĩnh trấn áp lại.

Thành Nghị hờ hững nhìn Tiết Huấn Đình, đột nhiên khóe miệng cong lên khiến Tiết Huấn Đình nhíu mày. Ngay sau đó hắn ta nghe thấy giọng đối phương cất lên, tựa như nước ở hang sâu, lạnh lẽo lướt qua trái tim của hắn ta làm dấy lên một sự bất an: "Ồ? Bản quan nói muốn thẩm tra xử lý khi nào vậy? Tiết gia chủ cũng nóng vội quá rồi đó."

Dứt lời, khi Tiết Huấn Đình còn đang ngẩn người, một bóng người từ từ đi từ hậu đường ra, vẻ mặt trầm tĩnh ngay thẳng vô tư, làm Tiết Huấn Đình sững sờ.

"Sao thế, Tiết gia chủ cho rằng bản quan không có tư cách thẩm vấn một tri châu ngũ phẩm ư?" Nam tử đã qua tuổi năm mươi nhưng lại tràn đầy ngạo khí, cả người mang theo sát khí làm cho người ta sợ hãi. Ông ta hơi hơi ngẩng cằm, một đôi mắt hổ lạnh nhạt nhìn Tiết Huấn Đình khiến hắn ta cứng đờ cả người. Hồi lâu sau, hắn ta cụp mắt xuống, che khuất sự giật mình nơi đáy mắt: "Lạc tuần phủ...Không biết ngài đến Ninh Châu từ khi nào, không kịp nghênh đón từ xa.."

Nam tử lạnh mặt ngăn lời hắn ta nói: "Không cần nói những điều vô nghĩa, bổn tuần phủ hỏi ngươi một câu, bổn tuần phủ đại diện cho tri phủ thẩm vấn một tri châu, có được hay không đây? Hử?"

Tiết Huấn Đình giờ đây có cảm giác như mất hết sức lực, hắn ta chẳng thể nghĩ tới chuyện mình sẽ gặp phải tên râu ria nganh ngạnh bướng bỉnh như này. Nếu là người của tân đế thì còn dễ thuyết phục nhưng cái người này...Là thuộc hạ cũ của Vân Hy đế.

Triệu đế mấy năm nay cũng không muốn làm ầm ĩ lên, sau khi từ từ đoạt được quyền lực, bắt đầu lấy các loại nguyên nhân mà từng chút một thu hồi binh quyền của những người này. Mà người này năm đó chính là đô đốc cấm quân nhất phẩm bên cạnh Vân Hy đế, bị Triệu đế rất vất vả dùng lý do để ông ta xuống làm chức tuần phủ, hơn một nửa binh quyền bị lấy đi, đối phương cũng không nắm giữ. Nhưng dù như vậy, cho dù không có hổ phù thì binh lính trong Lạc tuần phủ vẫn chỉ nghe lời một mình ông ta, là một tuần phủ không thể đắc tội.

Trong tin tức lúc trước đại phòng bên kinh thành đưa qua, tổng cộng có tám gã bị giáng chức hiện giờ không thể đắc tội, Lạc tuần phủ này chính là một trong số đó, là một người liêm khiết không vụ lợi.

Đợt trước khi Định Quốc Công xảy ra chuyện, hắn ta phái người tới, tốn không ít tiền bạc mới giải quyết được. Định Quốc Công khiến hắn ta phải khiêm tốn lại một chút nhưng không ngờ đến lúc mấu chốt thì lại có sự kiện này nổ ra.

Tiết Huấn Đình không biết tại sao, chỉ là trong lòng hắn ta có một dự cảm không lành và hắn ta chỉ hy vọng rằng...Tin tức mà hắn ta đưa cho quân doanh gần nhất, có thể chống đỡ được khi đối phương tới.

Thành Nghị cũng không ngờ Đoạn Kính Tùng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mời được cả vị này về đây.

Vốn dĩ hắn cho rằng đối phương nói sẽ tìm một người chống lưng cho hắn khiến Tiết Huấn Đình á khẩu không trả lời được, cùng lắm là một tri phủ. Nhưng theo những gì hắn biết, hiện giờ tri phủ phụ trách phủ Ninh Châu có mối liên hệ chặt chẽ với Tiết gia nên hắn đã chuẩn bị cứng đối cứng với Tiết Huấn Đình từ trước, không ngờ tới...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro