Tập 78

Chúng nha dịch vội vàng tiến lên cười lấy lòng, cung kính chắp tay: "Xin chào Hồng nha đầu!"

Lúc này Hồng Quảng Bình mới nhìn thấy Thành Nghị, hấp tấp thả người ra, sau đó lập tức đi tới Thành Nghị.

Thành Nghị dẫn Hồng Quảng Bình đi làm thủ tục bàn giao, chính thức để hắn ta nhận chức vụ ở Hình bộ.

Hắn cũng nói tới tin tức Xương Văn Bách sắp sửa về kinh thành, đến lúc đó hai người vừa khéo có thể quản chế cùng nhau.

Hồng Quảng Bình đấm hai tay vào nhau: "Được lắm, Phương Tiểu Bảo quả là nói lời giữ lời, vẫn đúng là trả người ta về... Chẳng qua là, đại nhân, ngài đi tới kinh thành đã mấy ngày, có nhìn thấy Phương Tiểu Bảo hay không? Thuộc hạ đã đặc biệt cho người tìm hiểu, nhưng sao lại chưa từng nghe nói bên cạnh Hoàng thượng có người gọi Phương Tiểu Bảo tướng quân?"

Thành Nghị khóe miệng khẽ giật: "Ngươi sẽ có cơ hội gặp người đó."

Hồng Quảng Bình cũng không hỏi kỹ, có hơi ngứa tay bảo Thành Nghị nhanh chóng phân phó vụ án.

Vừa khéo hôm qua Thành Nghị cũng vừa mới lật hồ sơ ra xem, phát hiện gần đây có một vụ án kỳ lạ, tìm hồ sơ đưa cho Hồng Quảng Bình: "Mấy ngày nay, ngươi tập trung điều tra vụ án này trước."

Hồng Quảng Bình nhận lấy hồ sơ lật qua lật lại, chờ đến khi nhìn rõ ràng là cái gì, thì tức giận đến mức đỏ mặt: "Ai lại muốn ăn đòn như thế, lại dám trói trẻ con, không muốn sống nữa sao? Chờ ta bắt được, sẽ phế hắn!"

Vụ án mà Thành Nghị giao cho Hồng Quảng Bình bắt đầu xuất hiện từ một tháng trước, là một vụ án mất tích.

Chỉ là vụ án này rất kỳ lạ, đều là những bé trai từ bốn tuổi đến mười tuổi, chỉ riêng trong hoàng thành một tháng nay đã nhận được năm, sáu vụ, không chỉ có trong kinh thành, còn có nơi khác ngoài kinh thành đều có hơn mười vụ, quả thật là kỳ quái.

Dù sao nơi này cũng là dưới chân thiên tử, huống chi, có Tăng Thuấn Hy là võ phu vừa mới tiến đánh vào đây, một lời không hợp liền chém người. Nhưng trong thời điểm này, lại có người dám liều lĩnh đi trói những bé trai này, thực sự kỳ quái.

Thành Nghị lật xem hồ sơ, lúc trước Tân đại nhân cũng đã cho người thăm dò, phát hiện đồng mưu của đối phương sợ là không ít, không để lại chút dấu vết nào.

Chẳng qua cũng có một đặc điểm: Những bé trai mất tích kia, dáng dấp đều rất đẹp đẽ, người bị mất tích đều là người trong gia đình giàu có, là những tiểu công tử được nuôi đến da mịn thịt mềm.

Đây mới là điều khiến Thành Nghị cảm thấy kỳ lạ nhất.

Bởi vì những năm qua Hồng Quảng Bình tận mắt nhìn thấy Tiểu A Chi lớn lên, cho nên không chịu nổi chuyện này, bèn vỗ ngực: "Đại nhân yên tâm, cứ giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ lập tức dẫn người đến điều tra từng nhà."

Mấy năm nay Hồng Quảng Bình đi theo Thành Nghị, học được không ít thứ, tuyệt đối có thể tự mình chống đỡ một phương.

Thành Nghị cũng yên tâm, kêu hắn ta đi làm việc đó trước.

Thời gian một ngày thoáng chốc đã trôi qua. Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Tăng Thuấn Hy hiếm thấy không giữ Thành Nghị lại. Chẳng qua lúc y vừa về tới Ngự Thư Phòng, lập tức thay đổi thường phục, dẫn theo Vương Đức Quý và Đoạn Kính Tùng cùng nhau xuất cung.

Nơi đi tới rất đơn giản: Thành phủ.

Lấy danh nghĩa tốt đẹp là giúp Thành Nghị dọn nhà, với tư cách là một vị quân chủ, thần tử phải dọn nhà, sao y có thể khoanh tay đứng nhìn?

Đoạn Kính Tùng nghe Tăng Thuấn Hy đường hoàng nói như vậy, không nhịn được khóe miệng khẽ giật: Hoàng thượng à, lời nói đẹp đẽ như thế. Lúc lão thần dọn nhà, cũng không thấy ngài tích cực như vậy nha.

Đương nhiên, Đoạn Kính Tùng cũng chỉ dám nói thầm lời này trong lòng. Nhưng bề ngoài thì híp mắt nhỏ lại, lập tức khen ngợi: "Hoàng thượng thánh minh... Thành đại nhân nhìn thấy hoàng thượng, nhất định sẽ rất bất ngờ và vui mừng." Chỉ sợ là có bất ngờ chứ chứ không vui mừng đâu Hoàng thượng à.

Mà ở bên kia, tối qua Thành Nghị đã chuyển nhà xong, sớm ngăn cản Tăng Thuấn Hy lấy cớ để đến Thành phủ.

Cả ngày nay Hồng Quảng Bình và Thành Nghị đều bận rộn đi giải quyết vụ án, việc chăm sóc Tiểu A Chi bèn rơi lên người Tang Bồi.

Cũng may ngày thường Tang Bồi đều chăm sóc Tiểu A Chi, cho nên cũng đã quen với việc này.

Hiếm khi đến kinh thành, Thành Nghị đưa cho Tang Bồi ít bạc, kêu hắn ta dẫn Tiểu A Chi ra ngoài chơi.

Tang Bồi ôm Tiểu A Chi đi tới trà lâu nghe kể chuyện. Sau khi nghe xong, Tiểu A Chi nói muốn đến Hình bộ gặp cha, Tang Bồi bèn dẫn Tiểu A Chi đi.

Chỉ là trên đường đi vừa khéo bắt gặp có người thổi kẹo đường. Tiểu A Chi cảm thấy thú vị, bèn chỉ vào kẹo đường thổi. Tang Bồi lập tức dừng lại để Tiểu A Chi chọn một cái. Ông lão thổi kẹo lập tức thực hiện động tác cực nhanh bắt đầu thổi lên.

Mà lúc này, ngay khi một lớn một nhỏ đang đứng chờ trước quầy kẹo đường, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của một phụ nhân: "Bắt cướp... Có người cướp hầu bao của ta!"

Tang Bồi xoay người nhìn, đúng lúc nhìn thấy cách đó không xa, có hai người cướp lấy hầu bao của một phụ nhân xong thì bỏ chạy. Phụ nhân kia hoang mang hoảng loạn đuổi theo, sau đó ngã xuống đất, gói thuốc trong tay rơi vương vãi, bắt đầu ho khan dữ dội, xem ra là tiền cứu mạng.

Tang Bồi cau mày, Tiểu A Chi cũng đã nhìn thấy, bèn vỗ vỗ vào vai Tang Bồi, kêu hắn ta buông cậu bé ra: "Tang húc húc*... Thúc đi bắt cướp đi, cha nói không được bỏ qua cho bất kỳ người xấu nào."

*Tiểu A Chi nói ngọng.

Thời gian Tang Bồi còn ở trấn Giang Tê, nơi đó được Thành Nghị quản lý khiến mọi nhà không cần đóng cửa ban đêm, người không nhặt của rơi trên đường. Khi tình cờ gặp phải chuyện gì đó, Tang Bồi sẽ giúp một tay, cho nên hắn ta cũng không nghĩ nhiều, bèn kêu ừm, rồi để Tiểu A Chi ở đó, dặn Tiểu A Chi không được chạy lung tung.

Tiểu A Chi vẫy bàn tay nhỏ mềm mại của mình, ngoan ngoãn nói: "Tang húc húc, thúc mau đi đi. Con ở đây ngoan ngoãn chờ thúc."

Tang Bồi xoa đầu cậu bé, lập tức đuổi theo.

Tiểu A Chi ngoan ngoãn chờ ở trước quầy kẹo đường, rất nhanh, ông lão thổi kẹo đường đã thổi xong kẹo, đưa cho Tiểu A Chi.

Tiểu A Chi ôm kẹo đường, xoay người, cũng không chạy đi, mà ngoan ngoãn đứng chờ ở đó.

Chẳng qua cậu bé lớn lên rất đẹp, tuổi còn nhỏ nhưng đã xinh đẹp giống như búp bê sứ được khắc bằng bạch ngọc. Mắt mày đặc biệt tinh xảo đẹp đẽ, bộ dáng nhỏ nhắn vừa mập mạp vừa trắng trẻo khiến phụ nhân và người già đi ngang qua không nhịn được liên tục nhìn cậu bé, cũng khen vài câu Tiểu A Chi rất đẹp.

Cách đó không xa, hai kẻ lưu manh ngậm cỏ đang liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ phun cỏ ra, đi ra từ góc đầu hẻm, hai bên trái phải lập tức đi về phía bên này.

Mà cùng lúc đó, một nhóm ba người lại từ bên kia đi tới. Nam tử cầm đầu cho dù mặc một thân thường phục nhưng vẫn khó giấu được khí thế uy nghiêm mạnh mẽ quanh thân. Đi theo phía sau y là một nam tử trung niên gầy gò, đầu nhỏ, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ khôn khéo, phía sau còn có một nam tử khuôn mặt trắng trẻo không râu đi theo, hiển nhiên chính là ba người dự định đến giúp Thành Nghị dọn nhà, Tăng Thuấn Hy, Đoạn Kính Tùng cùng với Vương Đức Quý.

Ba người đang đi về phía Thành phủ, Tăng Thuấn Hy vốn dĩ cũng không chú ý tới Tiểu A Chi.  Y chinh chiến nhiều năm, đối với người mình không thích, ngay cả nhìn cũng không muốn.

Đoạn Kính Tùng lại không giống như vậy. Ông ấy vào nam ra bắc quen rồi, nhìn người rất chuẩn, đặc biệt là những người có tướng mạo bất chính. Ông ấy là người chú ý tới hai tên lưu manh rõ ràng không có ý tốt kia trước, ánh mắt âm thầm nhìn sang hai người kia, khi nhìn thấy cậu bé giống như đúc từ ngọc đang ôm kẹo kia thì không hiểu sao cảm thấy có hơi quen mắt.

Còn chưa đợi ông ấy nhìn rõ ràng, ánh mắt của Tăng Thuấn Hy cũng đã quét qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đứa bé đang đứng ở đó cực kỳ ngoan ngoãn, vẻ mặt non nớt, môi nhỏ mím lại, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, làm ra vẻ người lớn, nhưng kẹo đường trong tay cậu bé đã bán đứng cậu bé, chẳng qua dáng vẻ ngốc nghếch tương phản này khiến Tăng Thuấn Hy không hiểu sao cảm thấy rất thích.

Huống chi, cậu bé này quá đẹp, còn khiến y không hiểu sao nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc, vừa nhìn thấy đã xuất hiện hảo cảm trong lòng, muốn ôm cậu bé vào trong ngực ngắt nhéo một phen.

Tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên, Tăng Thuấn Hy không nhịn được đi về phía cậu bé.

Kết quả, y vừa mới đi được hai bước, lập tức chú ý tới hai tên côn đồ kia.

Lông mày sắc bén của Tăng Thuấn Hy nhanh chóng nhíu lại, khí chất quanh thân cũng trở nên nặng nề.

Mà Tiểu A Chi ở bên kia, hai tên lưu manh cà lơ phất phơ đã đi tới trước mặt cậu bé, một người trong đó ngồi xổm xuống nói với vẻ lừa gạt: "Tiểu tử, sao ngươi lại đứng một người ở đây vậy? Cha ngươi kêu chúng ta tới đón ngươi. Hắn vừa giúp người lấy lại tiền, đã lập tức áp giải tên trộm kia đến nha môn, kêu chúng ta dẫn ngươi đến đó. Ngươi đi theo chúng ta đi."

Đối phương nói năng rất đường hoàng, nhưng Tiểu A Chi lại mím môi, không để ý đến bọn họ.

Hai người kia thấy dùng chiêu này không được, lại bắt đầu tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu tử, nếu ngươi còn chậm nữa, thì sẽ không kịp đâu."

Tiểu A Chi chê bọn họ phiền, lúc này mới chịu mở miệng, giọng nói bi bô, nhưng rất trật tự rõ ràng: "Thứ nhất, ta không nhận ra các ngươi cho nên sẽ không đi cùng các ngươi. Thứ hai, Tang húc húc không phải cha ta. Các ngươi không phải do cha ta phải tới. Thứ ba, các ngươi không phải người tốt, tránh ra đi, bằng không, ta sẽ kêu cha ta bắt các ngươi vào đại lao."

Hai người không ngờ lại bị một đứa nhóc trách mắng, thấy bốn phía đã có người tới gần đây, rõ ràng đã nghĩ xong định ôm lấy đứa bé xinh đẹp này lập tức bỏ chạy.

Chỉ là tay của hai tên lưu manh còn chưa đụng vào được Tiểu A Chi thì đã bị một bàn tay nắm chặt cổ tay. Sức mạnh của đối phương rất lớn, tên lưu manh kia rất nhanh đã bị đối phương túm lấy cánh tay quăng ra xa, ngã xuống một nơi cách chỗ đó không xa, vốn dĩ không đứng dậy nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tên còn lại sợ hãi đến mức run rẩy muốn chạy, lập tức bị Vương Đức Quý dùng một cước đạp cho nằm xuống, không bò lên được: "Gia, đừng làm bẩn chân của ngài, để lão nô giải quyết."

Tăng Thuấn Hy không tiếp tục để ý đến hai tên vô liêm sỉ kia nữa, hiếm khi ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé giống như đúc từ ngọc này, trong lòng mềm nhũn rối loạn.

Chờ đến khi Tăng Thuấn Hy ngồi xổm xuống lại gần cậu bé, nhìn thấy cậu bé vẫn chưa cao tới đầu gối y. Khuôn mặt nhỏ nhắn này không hiểu sao thấy quen mắt, cảm thấy dung mạo của đứa bé này rất giống với A Nghị.

Tăng Thuấn Hy sững sờ, gần như trong nháy mắt không nhịn được hình dung dáng vẻ Thành Nghị khi còn bé, chẳng lẽ... A Nghị hồi đó cũng đáng yêu như vậy sao?

Y không nhịn được muốn nhéo khuôn mặt của cậu bé, thế nhưng khuôn mặt của cậu bé lại trở nên căng thẳng, cực kỳ cảnh giác.

Nhưng bởi vì y giúp cậu bé đánh đuổi người xấu, cho nên cậu bé cũng không trốn tránh, chỉ mở to mắt nhìn Tăng Thuấn Hy với vẻ hiếu kỳ, cũng không sợ hãi.

Tăng Thuấn Hy càng thêm yêu thích, không nhịn được nói với Đoạn Kính Tùng phía sau: "Đoạn lão tứ, ông mau đến xem này, đứa bé này nhìn có vẻ rất giống A Nghị..."

Đoạn Kính Tùng vốn dĩ còn chưa nhìn kỹ, sự chú ý đều đặt vào hai tên côn đồ kia, đột nhiên nghe được giọng nói, theo giọng nói nhìn sang. Thế nhưng sau khi Đoạn Kính Tùng định thần nhìn lại, suýt chút nữa sợ đến mức chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Ông ấy không nhịn được hấp tấp đỡ lấy Vương Đức Quý vừa mới đi tới bên cạnh, cả người đều đang đổ mồ hôi, xem như không nghe thấy gì, quay lưng lại muốn chạy. Chỉ là ông ấy vừa quay người lại, thì nhìn thấy tên Tang Bồi to xác kia đang cầm một hầu bao sải bước đi về phía bên này, chân Đoạn Kính Tùng run rẩy gần như muốn quỳ: Mẹ ơi, không phải... trùng hợp như vậy chứ?

Tang Bồi giúp phụ nhân kia lấy lại hầu bao, vừa mới đưa cho phụ nhân kia. Hắn ta ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trước quầy kẹo đường có không ít người vây quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro