Tâp 84

Hắn ta lập tức nghĩ đến chuyện đối phương mười sáu tuổi đã trở thành Trạng Nguyên Lang sau đó đi thẳng tới trấn Giang Tê. Tiếp đó bọn họ bị đại nhân chỉnh đốn cẩn thận thì càng không thể... Nói mới nhớ có khi đại nhân còn chưa từng tới đó.

Thành Nghị nhớ lại thật ra hắn có đi một lần nhưng chẳng qua cũng không phải thanh lâu mà là Tiểu Quan Lâu, Nguyệt Bạch Lâu.

Lúc ấy là đi cùng Tăng Thuấn Hy, Thành Nghị nhìn biểu cảm xoa tay nóng lòng muốn thử của Hồng Quảng Bình: "Hồng nha đầu, có phải người đã quên chức trách của mình hay không?"

Hồng Quảng Bình nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Thành Nghị thì vội vàng đứng nghiêm lại: "Thuộc hạ sai rồi!"

Thành Nghị ừ một tiếng: "Thái độ nhận sai không tệ, vậy buổi tối chúng ta đi Kim Phượng các một chuyến."

Nếu tên côn đồ này nói Kim Phượng các là nơi bọn họ giao dịch lúc ấy, ngược lại hắn muốn đi xem một cái, một thanh lâu ở kinh thành lấy đâu ra lá gan dám kinh doanh như vậy.

Hồng Quảng Bình suýt nữa nhảy dựng lên: "Được được được, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay!"

Thành Nghị sâu kín nhìn hắn ta một cái: "Chúng ta đi phá án, nếu để cho bản quan biết ngươi có tâm tư gì, vậy bản quan sẽ đổi mang theo người khác."

"Đừng phân biệt mà đại nhân, thuộc hạ thật sự là đi phá án đó, hắc hắc, thuận tiện mở mang kiến thức chút thôi." Hồng Quảng Bình gãi đầu: "Thuộc hạ cũng chưa từng đi qua, thật đó... Thuộc hạ chỉ là nghe nha dịch nói sau khi tới kinh thành thì rất tò mò, thật sự là mở mang kiến thức thôi! Đại nhân mang theo thuộc hạ đi, thuộc hạ cam đoan sẽ không làm bậy. Hơn nữa, đại nhân da mỏng thịt mềm đến lúc ấy sẽ bị lợi dụng đó, thuộc hạ da dày thịt béo để cho các nàng đều đến bắt nạt thuộc hạ đi!"

Thành Nghị: "..." Ngươi xác định không phải là bị lợi dụng lại đấy chứ?

Có điều cuối cùng Thành Nghị vẫn mang theo Hồng Quảng Bình đi, nhưng để không bị người ta nhìn ra, hắn cùng Hồng Quảng Bình đã ngụy trang một chút.

Mà bên kia, tại Ngự Thư Phòng, Tăng Thuấn Hy chờ phê duyệt xong tấu chương, lúc này mới gọi Vương Đức Quý tiến vào: "Canh mấy rồi?"

Vương Đức Quý cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đã là canh ba giờ Dậu rồi."

Lúc này Tăng Thuấn Hy mới phát hiện sắc trời đã tối, trong Ngự Thư Phòng cũng thắp đèn lưu ly.

Y ừ một tiếng rồi đứng lên, nghĩ đến lúc này bộ Hình cũng đã sớm không có việc gì, dứt khoát vung tay lên: "Chuẩn bị đi Thành phủ."

Vương Đức Quý vội vàng đáp ứng, nửa canh giờ sau, Tăng Thuấn Hy mặc thường phục mang theo mấy ám vệ rời khỏi cung, điểm đến chính là bộ Hình.

Y lo Thành Nghị sẽ còn ở lại bộ Hình nên rẽ trái đi bộ Hình một chuyến, kết quả Tăng Thuấn Hy đến bộ Hình thì không thấy người.

Nha dịch nói cho Tăng Thuấn Hy biết Thành Nghị đã hồi phủ một canh giờ trước.

Tăng Thuấn Hy ngồi trên xe ngựa đi Thành phủ, kinh ngạc không thôi: từ khi nào A Nghị về phủ đúng giờ như vậy? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?

Có điều nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Thành Nghị, ngược lại Tăng Thuấn Hy có chút kích động.

Nhất là nghĩ đến đêm qua bàn tay mềm mại của đối phương trêu chọc y, rõ ràng là đàn ông, lại làm cho y cảm thấy chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể mềm lòng.

Kết quả, Tăng Thuấn Hy suy nghĩ rất tốt, đến Thành phủ cũng không thấy người, y nhìn Tang Bồi không có biểu cảm ôm A Chi: "Không có ở đây? Người của bộ Hình nói y đã sớm trở về."

Tiểu A Chi nhìn thấy Tăng Thuấn Hy thì vươn bàn tay nhỏ bé ra, Tăng Thuấn Hy ôm lấy đứa nhỏ, vừa trêu chọc vừa hỏi.

Tang Bồi nói ngắn gọn: "Trở về rồi, lại đi ra ngoài."

Tăng Thuấn Hy hoài nghi, có điều y lập tức nghĩ có lẽ là bộ Hình có việc, vừa rẽ sang nơi này trái phải đều là phủ đệ của y, đều có thể trở về.

Vì thế, Tăng Thuấn Hy kiên nhẫn bắt đầu đùa giỡn Tiểu A Chi, Tiểu A Chi bị chọc cho vui vẻ. Khi Tang Bồi đi xuống chuẩn bị bữa tối, Tăng Thuấn Hy nghe thấy giọng trẻ con của Tiểu A Chi hỏi: "Mẫu thân, Kim Phượng các là chỗ nào thế ạ? Chơi vui không mẫu thân?"

Tăng Thuấn Hy vốn không để ý lắm, không biết y nghĩ đến cái gì, thân thể cao lớn cứng đờ, mắt phượng trợn tròn, càng lúc càng giống Tiểu A Chi y như đúc.

Vương Đức Quý lơ đãng nhìn qua, hơi sửng sốt một chút rồi lập tức lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều. Thành đại nhân vốn đã ưa nhìn, có lẽ là mẹ ruột của Tiểu A Chi cũng là mắt phượng, cho nên mới trùng hợp giống như vậy.

Hoàng thượng cũng không thèm để ý, bọn họ làm nô tài tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Tăng Thuấn Hy yên lặng nuốt nước miếng, ngồi ở trên ghế đá, để cho Tiểu A Chi ngồi trên đùi y, mặt đối mặt nghiêm túc hỏi: "A Chi, ai nói với con Kim Phượng các, là ai muốn đi?"

Tiểu A Chi ngược lại không suy nghĩ nhiều, hỏi cái gì thì nói cái đó: "Là Hồng húc húc nói, là ông ấy nói với Tang húc húc... Con nghe rất rõ ràng, Hồng húc húc nói Kim Phượng các rất thú vị, ông ấy và cha tối nay sẽ đi tới đó... Mẫu thân, Kim Phượng các rất thú vị sao? A Chi có thể đi không?"

Tăng Thuấn Hy ngẩn người: A Nghị thế mà! Đi! Thanh lâu! Rồi!

Chờ Tang Bồi bưng bữa tối quay về thì nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đang nhìn chằm chằm hắn ta khiến Tang Bồi sởn tóc gáy, lại nhìn Tiểu A Chi, hắn ta nghĩ đến cái gì đó rồi giải thích: "Hoàng thượng có việc muốn hỏi sao ạ?"

Cũng may chỉ số thông minh của Tăng Thuấn Hy còn hoạt động, nghĩ tới nghĩ lui y cảm thấy A Nghị không thể nào vô duyên vô cớ mà đi tới thanh lâu được, còn mang theo thuộc hạ nữa? Chuyện này càng không có khả năng. Vì vậy y buộc mình cuối cùng đợi Tang Bồi quay lại mới khàn giọng nói: "A Nghị cùng Hồng Quảng Bình đi Kim Phượng các làm cái gì?"

Tang Bồi nghĩ thầm: Quả nhiên.

Bày xong bữa tối, hắn ta cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đại nhân cùng Hồng nha đầu gần đây đang điều tra một vụ án, nhận được tin tức điểm liên lạc ở Kim Phượng các cho nên đại nhân cùng Hồng nha đầu đi tìm hiểu tin tức một phen."

Lúc này Tăng Thuấn Hy mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là đi làm chính sự, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Chỉ là trong chớp mắt tiếp theo, y lại nhịn không được căng thẳng thần kinh, nhưng lỡ như... A Nghị mất khống chế thì sao!

Nhưng y lại không dám đi tìm người, nếu quấy rầy A Nghị làm chính sự, thê tử y sẽ càng chạy xa.

Hay là phải nhanh chóng dỗ vợ vào trong tay mới được, nếu không kinh thành này nhiều người đẹp như vậy, ngộ nhỡ sau này bị yêu tinh nào đó bắt cóc thì làm sao bây giờ?

Vì thế, Tăng Thuấn Hy một bên phái hai ba ám vệ đi bên ngoài Kim Phượng các tiếp ứng Thành Nghị, nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần quấy rầy. Một bên y cúi đầu nhìn Tiểu A Chi, môi mỏng nhếch lên, lộ ra một nụ cười, giống như là một con sói xám lớn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ: "A Chi à, trước kia mẫu thân làm sai chuyện, Tiểu A Chi muốn mẫu thân và phụ thân hòa thuận như lúc ban đầu không?"

Tiểu A Chi lập tức gật đầu đồng ý, Tăng Thuấn Hy tiến lại gần bắt đầu quyết định từ bạn nhỏ này trước.

Vương Đức Quý, người đã chứng kiến cảnh tượng này, lặng lẽ nhìn lên trời: ông ta không nghe thấy gì cả.

Mà bên kia, Thành Nghị và Hồng Quảng Bình đã cải trang rồi đi tới Kim Phượng các.

Thành Nghị là tân Trạng Nguyên năm đó, hơn nữa bây giờ lại là thượng thư bộ Hình. Thời gian này, hắn thường xuyên phá án, khó đảm bảo sẽ không có ai nhận ra hắn. Vì phòng ngừa đả thảo kinh xà, hắn và Hồng Quảng Bình giả bộ làm đại chủ giàu có.

Không biết như thế nào, với nhan sắc của Thành Nghị, cho dù ăn mặc giống như một nhà giàu mới nổi, để ria mép thì vẫn không thể ngăn cản ánh mắt của các cô gái nhìn hắn bước chân vào Kim Phượng các. Lần này còn nhờ Hồng Quảng Bình, đối phương vừa vào Kim Phượng các thì như cá gặp nước.

Dỗ một đám cô nương đến mặt đỏ tai hồng, nhịn không được cười đùa đánh vào bả vai Hồng Quảng Bình, lại bị đối phương nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhân tiện nói một chút, chọc cho cô nương thẹn thùng không thôi.

Chờ mãi cuối cùng Thành Nghị cũng dùng bạc đặt được một cái ghế lô. Sau khi đi vào, Hồng Quảng Bình đỏ mặt ngồi xuống thì bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Thành Nghị, cười đùa một tiếng: "Đại nhân, làm sao vậy? Thuộc hạ nói này, lần này ngài mang theo ta tuyệt đối không lỗ. Chưa kể, nếu không phải thuộc hạ liều mạng ngăn cản, vừa rồi ngài đã bị những cô nương kia nuốt sống rồi!"

Thành Nghị: "Hồng nha đầu, ngươi xác định đây là lần đầu tiên ngươi đến thanh lâu sao?"

Hồng Quảng Bình đắc ý vén tóc trên trán: "Có phải không giống hay không? Đại nhân, ngài không biết thuộc hạ đã luyện tập ở trong đầu không biết bao nhiêu lần đâu, có một ngày nhất định phải đến thanh lâu lớn nhất kinh thành dạo chơi, hiện giờ cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, thuộc hạ có chết cũng không hối tiếc!"

Khóe miệng Thành Nghị giật giật: "Ngươi bắt đầu nghĩ từ khi nào?"

Hồng Quảng Bình so sánh một con số.

Thành Nghị nhíu mày: "Hai mươi?"

Hồng Quảng Bình: "Sai, mười hai tuổi..."

Thành Nghị: "..." Quả nhiên, lưu manh không phân biệt tuổi tác.

Rất nhanh, tú bà mang theo hai cô nương đến, Thành Nghị bị hai cô nương động tay động chân quả thực không đối phó được, dứt khoát bảo Hồng Quảng Bình xử lý hai cô nương này, hắn thì đi ra ngoài một chút.

Có điều chờ Thành Nghị đi dạo một vòng, thật vất vả hắn mới thoát khỏi những cô nương vây quanh mình nhưng cũng không tìm ra cái gì.

Kim Phượng các này là thanh lâu nổi danh kinh thành, các cô nương bên trong đều tinh thông cầm kỳ thi họa, không ít người đều là thanh quan. Chỉ là như vậy nhưng bọn họ đều ở hậu viện, nếu muốn đi thì trước tiên phải cần lấy được danh thiếp, hoặc là bỏ bạc để xếp hàng chờ.

Thành Nghị nhìn quanh một vòng, bình tĩnh thu lại ánh mắt, có lẽ đại sảnh này không có vấn đề gì.

Vậy thì những đứa bé kia sợ là bị nhốt ở hậu viện nào đó nhưng để không đánh rắn động cỏ mà có thể đi vào chính xác thì rất khó.

Thành Nghị đi dạo một vòng vẫn nhìn không ra sự khác thường, hắn sợ bị nghi ngờ nên cũng quay về.

Có điều đến khi Thành Nghị trở lại phòng riêng thì phát hiện Hồng Quảng Bình đã uống say, còn đang ầm ĩ với hai vị cô nương kia, hai mắt hắn ta mờ mịt, rõ ràng là đã say không nhẹ.

Thành Nghị móc ra hai thỏi bạc đưa cho hai cô nương còn muốn nhào vào lòng hắn, chờ hai vị cô nương tiếc nuối rời đi, Thành Nghị nhìn Hồng Quảng Bình say khướt mà đau đầu.

Bây giờ hắn tin đây là lần đầu tiên Hồng Quảng Bình đến đây, chẳng lẽ hắn ta không biết rượu của thanh lâu này không thể uống bừa sao?

Hắn xốc bầu rượu đã uống sạch lên ngửi, quả nhiên ngửi được mùi vị nào đó ở bên trong, có điều bởi vì liều lượng cực nhẹ, ngược lại không có ảnh hưởng gì lớn.

Hắn đành phải trực tiếp đỡ người dậy, khoác lên vai, cố gắng nâng người ra ngoài.

Chờ Thành Nghị dốc hết sức lực mới đưa được Hồng Quảng Bình ra ngoài Kim Phượng các, vừa định tìm một chiếc xe ngựa thì nhìn thấy hai người đàn ông xuất hiện ở gần đó.

Một người đỡ lấy Hồng Quảng Bình đang liêu xiêu sắp ngã, người còn lại chắp tay nói: "Là Gia bảo chúng ta đến tiếp ứng công tử."

Thành Nghị có chút ấn tượng với hai người này, chính là ám vệ Tăng Thuấn Hy mang theo khi đi ra ngoài mấy ngày nay, hắn ừ một tiếng rồi giao Hồng Quảng Bình cho hai người đó.

Chỉ là theo lúc hai người trở về Thành phủ hắn mới thấy có chút khó hiểu, y nhận được tin tức hắn tới thanh lâu mà không có trực tiếp xông tới sao? Thay đổi rồi?

Nhưng sau khi Thành Nghị trở về mới biết vì sao đối phương không xông tới.

Bởi vì... Đối phương đã trực tiếp bắt cóc con trai hắn! Thành Nghị nghiến răng nghiến lợi nhìn viện tử trống rỗng chỉ có Vương Đức Quý đang đợi, phất tay cười nói: "Thành đại nhân, Hoàng thượng nói, nếu ngài trở về có thể theo tạp gia tiến cung đón tiểu công tử hồi phủ."

Thành Nghị nhìn Vương Đức Quý cười tít mặt lại, cắn răng: Quả nhiên đều là một đám hồ ly!

Có điều cuối cùng Thành Nghị vẫn là không nỡ Tiểu A Chi, sợ gã này nói lung tung với Tiểu A Chi, giao Hồng Quảng Bình say khướt cho Tang Bồi chiếu cố, dặn Tang Bồi cho hắn ta một chút canh giải rượu, bên trong thêm chút dược thảo nhuận hỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro