Tâp 86

Tuy rằng còn chưa đại xá, nhưng Tăng Thuấn Hy sẽ có thể đưa cậu ta về trước bằng thánh lệnh.

Nhưng trước đó, Bùi Triều sẽ không tiện lộ diện.

Cậu ta đội mũ trùm đầu được Xương Văn Bách dìu xuống, theo Thành Nghị đến đại sảnh bộ Hình.

Sau khi ngồi xuống, Bùi Triều lại trực tiếp đứng dậy, quỳ xuống trước Thành Nghị.

Thành Nghị: "Ngươi làm gì vậy?"

Dứt lời, hắn liền muốn nâng Bùi Triều đứng lên.

Xương Văn Bách ở một bên chậm rãi nói: "Đại nhân, ngài cứ để cho y dập đầu đi, y đã nói năm năm là nhất định phải tự mình cảm ơn đại nhân ngài, nếu không có đại nhân, sợ là..." Sợ là bọn họ đã sớm sinh tử cách biệt, sợ là kiếp này không thể ở bên nhau.

Tất cả những gì bọn họ có tới hôm nay đều là công lao của Thành đại nhân, đại ân đại đức không thể nào quên.

Huống chi, Thành đại nhân còn báo thù cho A Triều.

Thành Nghị nhìn hai mắt phiếm hồng của Bùi Triều, cuối cùng không cự tuyệt nữa.

Bùi Triều nghiêm túc dập đầu với Thành Nghị ba cái, mới thở phào nhẹ nhõm đứng lên, cười nhìn Thành Nghị, đáy mắt đối phương không còn u ám cùng bi thương như năm năm trước hắn nhìn thấy. Hiện giờ cả người giống như dịu dàng sáng sủa, dung mạo càng thêm xuất sắc: "Đại nhân, lần này trở về... Chúng ta sẽ không đi. Sau này, Văn Bách sẽ làm thuộc hạ của ngài."

Xương Văn Bách ngược lại nghe lời, trực tiếp tiến lên: "Bái kiến đại nhân."

Thành Nghị nhìn cậu ta có thể nói giỡn, cũng nhịn không được nhếch khóe miệng.

Chỉ là tầm mắt dừng lại trên người Tiểu A Chi vẫn luôn im lặng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thành Nghị, cậu ta nhịn không được sửng sốt: "Thành đại nhân, đây là..."

Thành Nghị ôm lấy A Chi: "Đây là con của ta, A Chi. A Chi, gọi thúc thúc."

Tiểu A Chi nhu thuận gọi hai tiếng húc húc, tuy rằng không biết hai vị húc húc này vì sao muốn quỳ với cha nhưng cha cười với bọn họ, cậu bé cũng muốn cười với bọn họ

Bùi Triều và Xương Văn Bách nhìn thấy A Chi ngoan ngoãn như một ông cụ nhỏ, không nhịn được mà mềm lòng. Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao đại nhân lại có một đứa con lớn như vậy nhanh như vậy nhưng cuối cùng họ cũng không hỏi ra miệng.

Lúc trước sau khi đỡ đẻ cho Thành Nghị thì Kinh đại phu đã rời đi luôn. Chỉ là rõ ràng đối phương sẽ không nói bí mật này ra, Bùi Triều và Xương Văn Bách cũng không biết.

Mà lần này tới, ngoại trừ có một nhà Xương Văn Bách ra, còn có một nhà Kinh đại phu, bao gồm cả nữ nhi của Kinh đại phu là A Thu.

A Thu chính là tỳ nữ năm đó ở Xương phủ đi theo bên cạnh Bùi Triều, cũng là biểu muội của cậu ta, năm đó sống sót ở trong vụ án Bùi thị nữ.

Thành Nghị lúc trước nhìn thấy cô gái đánh xe chính là A Thu, cách năm năm, A Thu cũng không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn hiền lành như vậy nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Ba người Xương Văn Bách trở về kinh thành trước một bước, Kinh đại phu thì cùng đám người Xương Vinh Hoan mang theo hành lý chạy tới sau.

Thành Nghị mang theo bọn họ cùng trở về Thành phủ. Kết quả đến khi họ đứng ngoài phủ, Thành Nghị gõ cửa nửa ngày mới nhìn thấy Tang Bồi đến mở cửa.

Thành Nghị thắc mắc tại sao hành động hôm nay của Tang Bồi lại chậm hơn không ít nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ để Tang Bồi dọn dẹp phía Đông và phía Tây viện của Thành phủ để Xương Văn Bách, A Thu và đám người Kinh đại phu tới thì có thể ở tạm thời, chờ bọn họ tìm được chỗ ở rồi mới dọn ra ngoài.

Tang Bồi đáp ứng, Thành Nghị nghĩ đến Hồng Quảng Bình say rượu: "Hồng Quảng Bình đã khá hơn chưa? Hôm nay đừng để cho hắn ta đi bộ Hình, ta đã phê chuẩn cho hắn ta nghỉ ngơi, ngày khác lại bổ sung trở về là được."

Tang Bồi nghe Thành Nghị nói, không hiểu sao biểu cảm lại hơi quái dị một chút, lập tức rũ mắt cúi đầu: "Hắn ta tỉnh lại... Sẽ thông báo cho ngài."

Thành Nghị kinh ngạc, vẫn chưa tỉnh ư?

Nhưng ngẫm lại hôm qua đối phương uống nhiều rượu như vậy, cuối cùng lo lắng: "Đêm qua hắn ta đi thanh lâu uống nhầm một ít rượu thêm thuốc, tuy rằng lượng nhỏ nhưng ngươi có thể nấu thuốc nhuận hỏa cho hắn ta..."

Tang Bồi không giỏi nói dối, rũ mắt trầm mặc trong chốc lát thì nhẹ nhàng lắc đầu.

Thành Nghị sợ Hồng Quảng Bình gặp chuyện không may, sau khi an bài xong đoàn người Xương Văn Bách thì đi hậu viện một chuyến thăm Hồng Quảng Bình.

Kết quả, lúc hắn đi vào phát hiện Hồng Quảng Bình đã tỉnh, ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường, cũng rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn ta nghe được động tĩnh thì ngẩng mạnh đầu, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, có điều lúc nhìn thấy Thành Nghị hơi sửng sốt một chút, muốn đứng dậy khiến hắn ta hơi lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Thành Nghị đưa tay muốn đỡ, lại có người động tác nhanh hơn, trực tiếp ôm lấy.

Sắc mặt Hồng Quảng Bình càng thêm khó coi, hung hăng liếc hắn ta một cái sau đó lúc này mới cười nhìn về phía Thành Nghị: "Đại nhân, như thế nào rồi? Nhưng chuyện không đi bộ Hình... Thuộc hạ cảm thấy đau đầu vô cùng..."

Tầm mắt Thành Nghị nhìn hai người một lần, rồi lại nói lại những gì vừa nói với Tang Bồi.

Lần này Hồng Quảng Bình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thuộc hạ yên tâm, cam đoan ngày mai sẽ khỏe như vâm rồi tới bộ Hình."

Thành Nghị nói: "Đêm qua ngươi say rượu uống nhầm một ít thuốc, ta cho người một ít cách giải."

Hồng Quảng Bình không biết nghĩ đến cái gì, một khuôn mắt đen không hiểu sao đỏ lên: "Không, không cần, đại nhân ta đã hoàn toàn tốt rồi, không có chuyện gì nữa."

Thành Nghị thấy phản ứng mãnh liệt của hắn ta, cũng không nhìn nữa.

Bởi vì bộ Hình còn có việc, Thành Nghị quyết định rời đi, có điều lúc xoay người, liếc mắt vừa đúng lúc nhìn thấy Hồng Quảng Bình đạp Tang Bồi một cước, còn liên tục đạp vài cái, Tang Bồi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy hắn ta đạp.

Có điều cuối cùng Hồng Quảng Bình suýt chút nữa tự mình ngã, Tang Bồi trực tiếp ôm người lên, Hồng Quảng Bình vừa mới bắt đầu giống như đạp hắn ta, chỉ là đá không được, cuối cùng trực tiếp nhéo lỗ tai hắn ta: "Ông đây có thể tự mình đi!"

Tang Bồi: "Bất tiện..."

Hồng Quảng Bình đỏ mặt: "Bất tiện ông nội ngươi!"

Thành Nghị chầm chậm chớp mắt một cái, đột nhiên hiểu ra cái gì...

Sau đó hắn không khỏi kinh ngạc.

Tang Bồi và Hồng Quảng Bình đi theo bên cạnh mình năm năm, quả thật là hắn không phát hiện. Thảo nào lúc trước khi trở về kinh thành, tuy rằng hắn chuẩn bị mang theo Hồng Quảng Bình đi nhưng vẫn chưa có nói ra, khi đó Tang Bồi vẫn trầm mặc ít nói lần dầu tiên tìm hắn hỏi có thể mang theo Hồng Quảng Bình đi hay không, nói đối phương sẽ không gây vướng bận mà còn xông xáo nữa.

Bây giờ xem ra, e rằng đó là ý riêng của Tang Bồi đúng không?

Nhưng nhìn lại phản ứng của Hồng Quảng Bình, sợ cũng đã có ý từ trước rồi.

Thành Nghị lắc đầu cười cười, ngược lại cũng không vạch trần.

Thành Nghị trở về bộ Hình bận rộn một ngày, buổi tối lúc trở về, vừa bước vào phòng ăn hắn đã phát hiện bên trong yên tĩnh đến kỳ lạ, hắn vừa đi vào, quả nhiên phát hiện Tăng Thuấn Hy lại tới.

Thành Nghị: "..." Một đế vương như ngươi nhàn rỗi như vậy sao, thật sự không bị văn võ bá quan chỉ trích à?

Không biết rốt cuộc Tăng Thuấn Hy làm thế nào mà dỗ được Tiểu A Chi, lại làm sao nói cho đối phương biết y là hoàng đế. Khi Thành Nghị bước vào thiện đường thì Tiểu A Chi đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tăng Thuấn Hy. Cậu bé ngẩng đầu nhỏ lên, mềm mại kêu từng tiếng mẫu thân.

Mà người nào đó thì hả hê không biết xấu hổ, kêu "Ừm" từng tiếng, còn kéo dài dài âm thanh khiến mọi người vây xung quanh giống như chim cút nghe thấy, vẻ mặt trở nên tế nhị, cả người cứng đờ, ngơ ngác ngồi ở đó.

Xương Văn Bách và Bùi Triều là sững sờ nhất, có lẽ còn chưa kịp phản ứng lại, Phương Tiểu Bảo thế nhưng lại là đương kim thánh thượng!

Đương kim thánh thượng lại là mẫu thân của Tiểu A Chi!

Chẳng lẽ đại nhân và đương kim thánh thượng đã...

Bọn họ không khỏi run lên, nghe thấy động tĩnh, bèn xoay người lại thì nhìn thấy Thành Nghị. Vẻ mặt bọn họ càng quỷ dị hơn, thậm chí còn lộ ra một loại cảm giác kính nể. Hoàng thượng uy vũ mạnh mẽ lại mở miệng nói như thế, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường hắn, Thành đại nhân ngài quả thật là một hán tử!

Thành Nghị thấy mọi người hoảng hốt, không khỏi dùng tay đỡ trán. Chẳng lẽ các ngươi trước tiên không phải nên hiếu kỳ vì sao nam tử lại mang thai được hay sao?

Chuyện này vừa nhìn cũng biết là không phải người nào đó sinh chứ?

Tăng Thuấn Hy nhìn thấy Thành Nghị, bèn vẫy tay, tha thiết nói: "A Nghị, đến đây. Ngươi trở về vừa đúng lúc, sắp dùng bữa tối rồi, lại đây ngồi."

Khóe miệng Thành Nghị khẽ giật, rốt cuộc vẫn phải giữ thể diện cho hoàng đế, bèn yên lặng đi tới.

Chỉ là hắn vừa đi tới thì lập tức cảm giác người nào đó đặc biệt tích cực đến bát đũa của hắn cũng đã bày ra sẵn, còn mình thì ôm Tiểu A Chi mềm mại trong lồng ngực, cười với hắn giống như là một con chó săn lớn, nhìn rất đôn hậu thành thật.

Thành Nghị nhìn y, không biết là có phải là bị ánh đèn lưu ly làm cho hoa mắt hay không mà cảm thấy rất ấm áp vui vẻ, tâm trạng cũng giống như có một dòng nước ấm chậm rãi lững lờ chảy qua, khiến hắn như sinh ra ảo giác năm tháng bình yên tốt đẹp.

Sở dĩ Thành Nghị nói là ảo giác, bởi vì...

Một con chó săn độn hậu thành thật nào đó mới ăn được một nửa, thì không biết xấu hổ đặt tay lên đùi của hắn, còn di chuyển lên trên một chút.

Thành Nghị: "..."

Hắn chậm rãi buông đũa gỗ ra, vừa quay đầu thì nhìn thấy người nào đó cực kỳ "có nề nếp" đút cho Tiểu A Chi, "mẹ con" hòa hợp.

Chỉ là nếu như không phải hắn có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay nào đó trên đùi hắn càng lúc càng hướng lên trên, thì hắn vẫn đúng là tin tưởng y thành thật!

Người nào đó hình như đã chú ý tới ánh mắt của hắn, bèn quay mặt sang, chớp mắt phượng với vẻ cực kỳ vô tội, nghẹn ngào hỏi: "Sao vậy A Nghị? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Những người trên bàn cũng đồng loạt ngay ngắn nghiêm túc nhìn sang.

Khóe miệng Thành Nghị khẽ giật: "..."

Hắn kín đáo liếc mắt nhìn Tăng Thuấn Hy, đột nhiên cong môi cười với y, cười đến mức khiến Tăng Thuấn Hy mừng rỡ trong lòng thiếu chút nữa thì ôm hắn hôn một cái.

Mọi người vội vã cúi đầu hạ mắt: không nhìn thấy không nhìn thấy. Không ngờ Thành đại nhân ngài lại là Thành đại nhân như thế, làm ơn đừng rải cẩu lương như vậy chứ?

Thành Nghị thỏa mãn, lúc này mới lặng lẽ cắn răng không hề có một tiếng động nhìn Tăng Thuấn Hy: Chờ đó cho ta.

Tăng Thuấn Hy ngẩn ra, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác tiếp tục đùa giỡn với Tiểu A Chi: Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.

Đợi đến khi bữa tối kết thúc, lúc Thành Nghị xoa hai tay dự định tính sổ với y, thì Tăng Thuấn Hy đã chạy về cung.

Thành Nghị: "..."

Tiểu A Chi ôm chân hắn ngước đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết: "Cha à, sao mẫu thân không cùng ở đây với chúng ta vậy?"

Thành Nghị ôm lấy cậu bé nói: "Mẫu thân có việc, ban ngày sẽ trở lại chơi với A Chi."

Tiểu A Chi thắc mắc: "Vậy chúng ta không thể cùng mẫu thân ở bên kia giống như tối hôm qua sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro