5

Cái nắng tháng sáu ở quê ngoại gay gắt như dội lửa. Gió từ sông lên cũng không đủ xoa dịu những ngày lòng mợ Hai còn bỏng rát. Mợ về ở với cha má hơn nửa tháng, sống yên lặng, tạm bợ, chỉ có tui bên cạnh.

Tụi tui nấu cơm, giặt áo, chăm vườn, rồi tối ngồi thắp đèn dầu đọc sách. Mợ cười nhiều hơn.
Và tui cũng thấy lòng nhẹ hơn, như thể ám khí từ ngôi nhà ông Hội đồng đã được rũ sạch ra ngoài.

Hôm đó, đang phơi lúa ngoài sân thì có người chạy vào nhà má mợ, nói:

– Cô Mẫn ơi! Cô về lẹ đi cô, dưới nhà ông Hội đồng đang loạn xạ lắm cô ơi?
– Có chuyện chi mà cậu um sùm lên thế?

– Dạ..dạ thưa mợ có một cô gái từ Gia Định tới, ôm bụng bầu, chửi bới ngoài cổng, đòi làm vợ lẻ ông Hai!

Tui đứng nghe mà thấy cả trời nghiêng ngả. Mợ Hai nắm chặt tay vào vạt áo, mắt sầm xuống như trời sắp mưa.

– Cô ấy tên gì? – mợ hỏi.

– Nghe nói tên Thiên Kim, con gái trong một lầu xanh, có nhan sắc. Cô nói ổng hứa cưới làm vợ bé, giờ có bầu rồi không nhận. Cổ còn dọa... "ổng mà chối, tao lôi ra là ổng hiếp con người ở trước nữa!"

Tin đó lan nhanh như lửa đồng. Nhà má mợ thành nơi tụ họp của cả họ nội họ ngoại, người thì tức, người thì lo, người thì nói:

– Mợ Hai giờ ly thân chớ có ly dị đâu! Mà còn có người đòi làm vợ bé, là tính sao?

Mợ Hai không nói gì. Chỉ ngồi trong buồng, thắp nhang bàn thờ tổ tiên.

Tui mang chén trà vào, thấy mợ ngồi đó, gương mặt lặng im như tượng đá.
Một lúc lâu, mợ mới hỏi:

– Em thấy sao?

Tui chần chừ:

– Nếu là em... chắc em chửi. Rồi bỏ. Rồi đi đâu thiệt xa...
– Còn tui... không biết nữa. Mấy chuyện dơ bẩn đó... tui thấy nhục hơn là giận.

Chiều hôm sau, một lá thư được gửi về – là thư của ông Hai, do người đưa tin mang tới.

Mợ không mở. Mà má mợ mở.

Trong thư, ông Hai viết:

"Mình à, là tui bị ép. Con nhỏ đó là mồi của đám bạn nhậu, không phải tui muốn.
Nó bây giờ lấy bụng ra để hù tui. Nhưng tui biết nó chỉ ham vô cái nhà này.
Tui thương mình, chớ có nghĩ bậy..."

Mợ Hai xé lá thư ngay sau khi đọc xong. Rồi quay sang má:

– Má, cho con ở lại đây.

Má gật đầu, rơm rớm nước mắt.

Tối đó, tui nằm bên mợ trên tấm chõ tre, nghe tiếng côn trùng rền rĩ ngoài vườn.

Mợ thở dài:

– Em biết không... từ nhỏ tới lớn, tui chưa từng biết tự thương lấy mình. Chỉ biết nhịn. Từ khi cậu xuất hiện, làm tui có cảm giác được yêu thương, không cần phải gồng mình nữa, nhưng từ khi cậu lên Gia Định công tác...lại xa cách với tui. Tui buồn lắm Đình ơi.

Tui siết tay mợ, nhỏ giọng:

– Giờ mợ có em rồi. Mợ mà không thương mợ, em thương mợ thay cũng được.

Mợ quay sang, nhìn tui rất lâu.

– Em còn nhỏ... mà khôn đáo để ghê đó đa.

Tui cười khì, dụi đầu vào vai mợ:

– Nhỏ nhưng biết cách thương là được rồi mà...

Mợ không trả lời. Nhưng tay mợ vòng qua ôm lấy tui. Nhẹ lắm. Nhưng thật.

Sáng hôm sau, cả làng biết chuyện ông Hội đồng đuổi cô Thiên Kim ra khỏi nhà, nhưng cái bụng bầu thì đâu có giấu được. Cô Kim ngồi lỳ ngoài cổng đình, rên rỉ khóc lóc.

Mấy bà trong làng lại xì xầm:

– Vợ bỏ, gái có bầu, nhà này đúng là đi tới hồi bại rồi.
– Còn con nhỏ người ở kia, nghe đâu giờ ở với mợ Hai... kỳ lắm.

Tui nghe hết. Nhưng tui không sợ. Chỉ thấy thương mợ hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro