7

Tui không hiểu tại sao lòng người có thể chia làm đôi như vậy. Một bên là người mình thương, một bên là người thương mình.

Chắc là... tui đang sai. Mà cũng có thể, tui chỉ đang lớn.

Mấy hôm nay, anh Bân hay ghé hơn. Có lần ảnh còn mang theo hộp bánh lục tỉnh, nói là mua trên chợ huyện. Mợ Hai không nói gì, chỉ cười nhạt rồi đi vào trong.

Chiều đó, anh Bân đứng trước hiên nhà, chờ tui rửa tay xong thì nói:

– Đình... anh hỏi thật...
Nếu mai mốt anh đi lính nữa, em có chờ anh không?

Tui ngẩn người. Rồi... gật đầu.
Một cái gật đầu rất nhỏ. Nhưng đủ làm mặt anh Bân sáng bừng như mặt trời sau cơn mưa.

– Anh thương em... từ cái lần gặp lại đầu tiên, ngay giữa mưa đầu mùa.

Tui cười, nhẹ như gió thoảng.
Trong lòng, có một nhành hoa e ấp hé nở.

Tối hôm đó, tui định nói cho mợ nghe. Nhưng khi bước vào buồng, thấy mợ ngồi bên ngọn đèn dầu, chăm chăm nhìn mấy cuốn sách cũ, mắt như mỏi.

Tui ngồi xuống, rót ly trà, rồi ấp úng:

– Mợ... nếu sau này em đi xa, mợ có buồn không?

Mợ không trả lời ngay.
Chỉ chậm rãi rót thêm nước, rồi nói:

– Em đi đâu?
– Dạ... chưa biết. Em hỏi thử thôi.

Mợ gật nhẹ:

– Nếu em đi mà thấy vui, thì tui sẽ không buồn.

Tui quay mặt đi, sợ mợ thấy mắt mình đỏ.
Tự nhiên thấy... mình có lỗi.

Vài hôm sau, làng tổ chức hội chợ đầu mùa. Anh Bân rủ tui đi, lần này tui đồng ý.

Tui nói với mợ là "ra chợ coi hát", nhưng không nói đi với ai. Mợ gật, vẫn im như cũ. Nhưng khi tui đi rồi, tui biết... mợ sẽ không ngủ.

Hội chợ vui. Đèn lồng treo khắp đường. Anh Bân nắm tay tui giữa đám đông, hỏi nhỏ:

– Mình coi như... đính hôn được chưa?

Tui nhìn lên trời. Không trăng. Chỉ có pháo giấy nổ trên cao.
Tui gật đầu. Không to, nhưng đủ chắc.

Về tới nhà, trời đã khuya. Đèn trong buồng mợ còn sáng.
Tui khẽ gõ cửa, mợ không đáp.

Mở ra thì thấy mợ nằm quay mặt vào tường, lưng co lại, như một đứa trẻ ngủ trong cô đơn.

Tui rón rén nằm xuống, không dám đụng mợ.

Nhưng trong đêm, tui nghe tiếng mợ thở dài, rồi khẽ gọi:

– Em Đình...

Tui quay sang, khẽ đáp:

– Dạ?

Một lúc lâu, mợ mới nói:

– Em có... thương người ta thật không?

Tui sững lại. Tim đánh lạc một nhịp.

– Dạ... cũng... cũng có chút.

Mợ không nói gì nữa.

Chỉ im lặng.

"Tình thương, nếu không kịp nói ra, sẽ thành khoảng cách.
Mợ Hai không trách. Nhưng lòng mợ bắt đầu sợ.
Vì người duy nhất mợ muốn giữ lại... đang chậm rãi rời xa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro