8

Sáng hôm ấy, trời có gió nhẹ, nắng ươm vàng như mật. Mợ sai tui đem cái khăn lụa lên nhà ông bà ngoại – vốn là nhà của ông Tuấn, anh Hai mợ.

Tui xách giỏ, định đi một mình thì gặp anh Bân ở ngoài ngõ. Ảnh cũng định lên nhà ông Tuấn để hỏi chuyện giấy tờ đi lính, nên rủ tui đi cùng.

– Em đi một mình thì chán. Cho anh đi ké nghe?

Tui cười, gật đầu. Tới mấy chuyện nhỏ như vậy, tui cũng chẳng giấu được mợ. Nhưng sáng nay, mợ đi lễ chùa rồi, chắc không biết đâu.

Hai đứa tui đi trên con đường đất nhỏ, qua ruộng lúa đang lên xanh. Gió lồng lộng. Mỗi bước chân đều nhẹ tênh.

Nhà ông Tuấn nằm hơi cao, phía cuối xóm. Cổng nhà treo mấy giò lan trắng, sạch sẽ và vắng vẻ.

Tui gõ cửa, không ai ra. Lúc tính quay về thì ông Tuấn từ trong đi ra, mặc áo bà ba trắng, tay còn cầm quyển sách dở.

Ông nhìn tui, rồi nhìn sang anh Bân. Mắt ông khựng lại.

– Dạ, con chào ông Tuấn. Mợ Hai sai con mang khăn lên cho ông.

– Ờ... ừ. Cám ơn.

Tui đưa giỏ cho ông, thì anh Bân lễ phép cúi đầu:

– Dạ, cháu là Tú Bân – trước đi dân công, mới giải ngũ mấy tháng. Hôm nay lên xin ông chỉ cho cách làm giấy tờ đi học lại ạ.

Ông Tuấn gật đầu, vẫn nhìn anh Bân không chớp mắt. Rồi ông mời cả hai vô nhà.

Căn nhà yên tĩnh, thoảng mùi gỗ cũ. Ông Tuấn rót nước, lấy trà, hỏi chuyện Bân – từ lý lịch, chuyện làng chuyện lính, cho đến việc học hành. Tui ngồi kế bên, không chen vô được câu nào.

Không hiểu sao, tui thấy ánh mắt ông Tuấn nhìn anh Bân cứ... lạ lạ. Nó không phải kiểu nghi ngại. Nó giống như... một người tìm được cuốn sách hay mà đọc mãi không muốn gấp lại.

– Em học Văn hả? – ông hỏi.

– Dạ. Mê chữ nghĩa từ nhỏ. Nhưng sau chiến tranh... đành gác lại.

– Ừm... tiếc.

Chỉ một từ "tiếc" nhẹ như gió, nhưng sao tui thấy... trĩu trong lòng.

Trên đường về, tui mới hỏi anh Bân:

– Ông Tuấn là người sao vậy anh?

– Khó đoán lắm. Nhưng anh thấy... ông hiểu người khác nhanh lạ.

Tui im lặng.

Không biết từ khi nào, tui lại có chút lo. Mà tui không biết tui lo điều gì.

Vài hôm sau, ông Tuấn cho người mang xuống nhà mợ Hai một cuốn sách cũ. Bìa đã sờn, nhưng bên trong sạch sẽ. Kèm mảnh giấy nhỏ:

"Tặng em Bân. Văn thì nên đọc, dù đời có cuốn trôi đâu nữa."

Tui là người cầm sách từ tay người đem tới. Tui nhìn nét chữ. Nắn nót. Rõ ràng. Như... có gì đó cố kìm nén.

Mợ nhìn tui cầm sách, rồi liếc sang tên người gửi.

– Ông Tuấn gửi hả?

– Dạ.

Mợ không nói gì thêm. Chỉ chép miệng, rồi quay vào buồng.

Tối đó, anh Bân sang nhà chơi. Không mang bánh như mọi khi. Mà cầm cuốn sách, gõ nhẹ vào bàn:

– Em có buồn không, nếu mai mốt anh bận học nhiều hơn?

– Em không buồn. Nhưng... em sợ. Sợ mình không còn là gì trong lòng anh nữa.

Bân nhìn tui, không đáp. Mắt ảnh ánh lên tia gì đó... rất xa.

Còn ông Tuấn...
Đêm đó, ngồi viết gì đó vào nhật ký. Viết xong, ông xé. Không ai biết ông đã ghi gì.

Chỉ có là... từ hôm đó trở đi, ông thường hay ra vườn sau, ngồi bên chậu lan trắng, nhìn về phía ngõ.

Như chờ một người.

Một người đã đi qua đời ông, chỉ bằng một cái gật đầu và một nụ cười dịu dàng.

"Có những ánh nhìn, cả đời chỉ muốn giấu kín.
Vì một khi nói ra... tất cả sẽ hóa thành gió bụi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro